Dịch: Laoshu
Biên: Niệm Di
Khi một diễn viên gặp một kẻ lừa đảo, hai bên sẽ ân cần hỏi han lẫn nhau. Trong hành lang âm u lạnh lẽo, cả hai diễn ngay một màn kịch bạn cũ gặp nhau nơi đất khách quê người.
Hàn Phi và con quỷ phía sau lưng tám chuyện phải đến nửa phút; biểu hiện của hắn càng lúc càng tự nhiên, càng ngày càng nhiệt tình hơn, thế nhưng vẫn không một lần quay đầu lại. Trong suốt cả quá trình, đã có mấy lần suýt chút nữa hắn đã định quay đầu lại, may mà ngay vào lúc then chốt nhất lại kịp dừng động tác.
Dần dà, con quỷ sau lưng Hàn Phi không còn nhẫn nại được nữa.
Mày đã gọi anh xưng em với tao, thế mà méo dám quay đầu lại nhìn tao lấy một lần à? Đây chẳng phải rõ ràng là đang lừa quỷ ư?
Giọng điệu quen thuộc kia dần dần biến mất hẳn, mà Hàn Phi thì vẫn chưa tận hứng, tiếp tục nhỏ giọng kêu vài câu. Sau khi không nhận được lời đáp trả, sắc mặt của hắn mới từ từ thay đổi: "Giận rồi à?"
Hành lang một mảnh tĩnh lặng.
Con quỷ đứng sau lưng Hàn Phi biết rằng chỉ dùng lời nói thì không cách gì lừa gạt hắn quay đầu được. Thế nên, dường như kẻ đó bắt đầu thay đổi kế sách.
Cũng chính vào lúc này, chiếc nhẫn trên ngón tay của Hàn Phi bắt đầu tỏa ra cảm giác mát lạnh. Con quỷ bám theo sau lưng của hắn chính thức dỡ bỏ lớp ngụy trang xuống.
Cảm giác lạnh giá từ trên đầu ngón tay không ngừng gia tăng. Hàn Phi cũng chẳng dễ gì đoán được thực lực của đối phương. Bản năng cơ thể của hắn chỉ muốn bước về phía trước hòng kéo giãn khoảng cách với mối nguy hiểm hiện tại. Thế nhưng, con quỷ kia lại gắt gao bám sát sau lưng hắn.
Tệ hại hơn nữa, Hàn Phi còn cảm thấy cơ thể của bản thân càng ngày càng nặng, cứ như có thứ gì đó đang đè trên người mình vậy.
Cùng với cảm giác lạnh giá trong cơ thể, Hàn Phi còn ngửi thấy một mùi hôi thối nhàn nhạt. Loại mùi hôi này là lần đầu tiên hắn ngửi thấy. Có cảm giác hơi giống như mùi vị thứ gì đó bị thối rữa. Chỉ mới ngửi một tí xíu mà dạ dày của hắn đã bắt đầu khó chịu rồi.
Tí tách, tí tách…
Chất lỏng sền sệt kia không ngừng nhỏ sau lưng của hắn. Hàn Phi cảm thấy cổ của mình bị cái gì đó ghì chặt. Xem chừng đối phương đã biết không thể dùng lời nói để dụ dỗ hắn quay đầu lại, cho nên chuẩn bị động thủ trực tiếp luôn.
Hô hấp trở nên khó khăn hơn, khuôn mặt Hàn Phi đã bị nghẹn đến đỏ bừng. Hắn còn nhớ được loại cảm giác quen thuộc này.
Vào lần đầu tiên đăng nhập game [Cuộc Sống Hoàn Hảo], lúc hắn đang làm nhiệm vụ [Ngủ], đến cuối cùng vì bị con quỷ trong căn hộ ma ám hù dọa nên hắn đã phải chạy tháo thân.
Hắn chạy một mạch xuống tầng 1. Ngay lúc đó, bóng đèn cảm ứng âm thanh bị tắt đột ngột, hành lang trở nên tối đen như mực.
Thế rồi trong bóng đêm, có một thứ cũng bám theo sát phía sau, hơn nữa cũng ghì chặt cổ hắn y như bây giờ.
Hàn Phi đã dần hiểu ra, những người bị hại trong căn hộ ma ám chưa từng ra tay với hắn, cũng chẳng hề rời khỏi căn hộ nọ. Thứ hôm đó muốn siết chết hắn chắc hẳn chính là con quỷ đang đứng ngay sau lưng này.
"Cái thứ này tại sao nhất định phải khiến mình quay đầu lại? Lẽ nào sau khi mình quay lại, nhìn chính diện mặt của nó thì sẽ biến thành con quỷ chết thay cho nó?"
Hàn Phi càng nghĩ lại càng cảm thấy điều này rất có khả năng. Bản thân hắn không hề có kinh nghiệm gì ở lần đầu tiên đăng nhập vào game. Khi ấy chẳng qua là bị dọa cho chết khϊếp, chỉ lo chạy thoát thân. Đến cuối cùng, khi gặp phải nguy cơ giữa sự sống và cái chết đành sign out ngay trước mặt đối phương luôn.
Nếu như con quỷ đang ở ngay sau lưng của mình chính là con quỷ muốn gϊếŧ chết mình khi trước, vậy thì rất có khả năng nó đã biết mình là người sống. Thế cho nên nó muốn bắt mình làm quỷ chết thay cho nó là điều hoàn toàn có thể lý giải được.
Cần cổ đã bị siết đến biến dạng, vậy mà suy nghĩ của Hàn Phi chưa bao giờ rõ ràng thông suốt đến thế: "Đã biết mình là người còn sống, còn tận mắt chứng kiến mình sign out, chắc chắn không thể giữ lại con quỷ này."
Tuy Khóc ở tầng 3 cũng từng nhìn thấy Hàn Phi sign out, song khi đó Hàn Phi đã hù dọa cho nhóc ấy sợ hãi rồi. Hơn nữa, Khóc mới chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không có sự xảo quyệt như con quỷ đang đứng sau lưng hắn lúc này.
Đối diện với con quỷ am hiểu mê hoặc lòng người và vô cùng xảo quyệt cỡ này, biện pháp tốt nhất chính là mượn tay con quỷ khác nuốt chửng nó.
Hiện tại Hàn Phi không thể lùi bước, cũng không thể quay đầu, cho nên việc dẫn dụ con quỷ này vào căn hộ ma ám hầu như không khả thi.
Nghĩ kỹ lại những chi tiết lúc trước, khi con quỷ này đi tới, điều trước tiên nó làm là đóng cánh cửa của căn hộ ma ám lại. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra đối phương nắm rõ được sự nguy hiểm của căn hộ kia, vậy cơ bản là không có khả năng nó chịu đi theo Hàn Phi vào căn hộ ma ám ấy.
Không còn cách nào lừa gạt đối phương vào căn hộ ma ám, thế thì chỉ có thể dựa vào những yêu ma quỷ quái khác trong tòa nhà vậy. Hàn Phi tranh thủ lúc bản thân vẫn còn sức lực, bắt đầu đi lên tầng trên.
Hơi thở càng trở nên khó khăn hơn, Hàn Phi liều hết sức mình bước lên tầng 5. Hắn muốn cầu cứu vị hàng xóm trên tầng 5 kia.
"Từ Cầm…"
Giày của hắn đã giẫm lên vết máu dưới nền nhà.
Hàn Phi bước đi một cách nghiêng ngả lảo đảo, sau đó bám chặt lấy tay nắm cửa căn hộ 1052, há miệng hét gọi cái tên Từ Cầm.
Từ Cầm vốn không thân cũng chẳng quen với hắn. Hàn Phi cũng biết khả năng đối phương đến cứu mình là cực thấp. Có điều hiện tại, hắn đã không còn lựa chọn nào tốt hơn được nữa.
Hàn Phi gõ mạnh vào cánh cửa chống trộm, tiếng động rõ ràng rất lớn. Thế nhưng bóng đèn cảm ứng âm thanh cứ như đã bị hỏng rồi vậy, căn bản không hề thắp sáng lên. Điều này một lần nữa đã chứng minh những phán đoán của Hàn Phi.
Vào lần đầu tiên đăng nhập game, hắn cũng từng gặp phải tình trạng như thế này trong hành lang.
Cảm giác băng giá từ chiếc nhẫn trên ngón tay ngày càng trầm trọng. Hàn Phi phát hiện, dường như bản thân mình đã coi thường con quỷ ở sau lưng rồi. Chỉ cần dựa trên cái lạnh giá được tỏa ra từ chiếc nhẫn trên tay, có thể thấy thực lực của con quỷ này đã tương đương với hai người bị hại trong vụ án Chặt thây - ghép xác.
Điều đáng sợ hơn là cảm giác lạnh giá từ chiếc nhẫn truyền đến vẫn không ngừng gia tăng.
"Có ai không?"
Hàn Phi bắt đầu gõ cửa nhà. Giờ không phải là lúc bàn đến lịch sự nữa. Nếu còn không gây ra vài động tĩnh lớn, vậy thì chắc chắn hắn sẽ bị con quỷ sau lưng chơi chết.
Nếu là lúc bình thường, cơ bản là hắn không dám làm vậy. Thế nhưng vào lúc này, hắn chỉ muốn mau chóng khuấy đảo hồ nước, tranh thủ thu hút vài con quỷ đến giúp hắn chia sẻ áp lực mà thôi.
Hắn đã gây ra tiếng động rất lớn ở tầng 5 rồi, vậy mà những hộ gia đình trú ngụ ở đây lại chẳng hề có ý định mở cửa. Ngược lại, những tầng lầu khác lại vang lên âm thanh tay nắm cửa chuyển động.
Giờ đây Hàn Phi đã hoàn toàn hít thở không thông. Hắn không còn cách nào khác, đành phải nhìn sang căn hộ số 1051.
Vốn dĩ bóng đen kia đứng ngay lối hành lang, sau đó mất tăm mất tích, chỉ có điều cánh cửa căn hộ 1051 ấy thì vẫn chưa đóng lại.
Hàn Phi nhanh chóng di chuyển đến trước cửa căn hộ nọ.
Trong căn hộ chỉ có một màu đen kịt, không thể nhìn thấy gì mà chỉ tản ra một cảm giác ác ý đến ghê người. Dường như chỉ cần tiến vào trong đó thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện có thể ra ngoài được.
"Các thông tin mà bà cụ Mạnh Thi cung cấp cho mình không hề nhắc đến căn hộ số 1051. Căn hộ này chắc hẳn không đến mức khủng bố đến thế mới phải chứ!"
Hiện tại Hàn Phi đã không còn lo nghĩ được nhiều đến vậy. Hắn trực tiếp sải bước đi vào căn hộ số 1051.
Chân trước vừa nhấc vào trong phòng, một nửa cơ thể của Hàn Phi cũng đã ở trong đó luôn. Bỗng lúc này, con quỷ luôn theo sát sau lưng của hắn phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết đến nhức tai. Mười ngón tay trắng bệch tựa như lưỡi câu của nó bám chặt vào cổ Hàn Phi, hòng quẳng Hàn Phi từ trong căn hộ ra ngoài.
Một cơn đau nhói từ cổ truyền tới.
Vào lúc Hàn Phi cảm giác cổ của mình sắp sửa bị vặn gãy, lá bùa hộ mệnh luôn đeo trước ngực của hắn phát ra một tiếng giòn tan rồi hoàn toàn vỡ nát.
Từ lá bùa, có một cỗ âm khí bùng phát đến cực độ, khiến cho những ngón tay đang siết chặt cổ của Hàn Phi bị bật ra. Sau đó, Hàn Phi thuận lợi bước vào căn hộ số 1051.
Bóng tối bao trùm lên tất cả. Sau khi Hàn Phi bước vào căn hộ 1051 kia, bóng tối trong này càng trở nên nồng đậm hơn. Dường như tất cả mọi tia sáng khi lọt vào trong này đều sẽ bị cắn nuốt triệt để.
Chiếc nhẫn đeo tay không ngừng truyền tới cảm giác lạnh giá nhức xương. Trong căn hộ số 1051 có một đôi mắt màu đỏ tươi đang từ từ hé mở.
Nhìn về phía đôi mắt bất thường trong bóng tối, cơ thể Hàn Phi bất giác run rẩy. Tuy nhiên hắn vẫn ráng vẫy tay chào một cách hữu nghị: "Tôi sống ngay dưới tầng của anh. Lần đầu tiên đến nhà mà đi tay không cảm giác không được tốt cho lắm, cho nên tôi đã cõng theo một con quỷ đến cho anh."
Giờ thì vừa khéo lại xuất hiện một thế cân bằng vô cùng vi diệu. Con quỷ luôn bám theo sau lưng Hàn Phi không hề rời đi, chỉ có điều nó không tình nguyện bước vào căn hộ 1051 cho lắm. Mà hình như cái thứ đang ẩn nấp trong căn hộ này cũng có chút kiêng kỵ con quỷ sau lưng Hàn Phi thì phải.