Chương 8: Trên đường tới thành Trung Tư (2)

Bởi vì không yên tâm con dê ngu xuẩn, Du Nhi xử lý nhanh chóng bữa tối sau đó lại tiếp tục đăng nhập vào game.

Trạng thái tinh thần của cô càng lúc càng tốt, đã dần thoát khỏi bóng ma của việc trọng sinh từ tận thế. Bởi vì tâm trạng nhẹ nhàng nên sức ăn uống cũng nhiều hơn hẳn.

“Tội nghiệp con dê lười biếng nhà mi, đến một củ cà rốt cũng không có để ăn, trong khi ta vừa ăn cà rốt của mi vừa ăn thêm thật nhiều đồ ăn no bụng.”

Du Nhi trêu ghẹo con dê lười biếng.

Tuy nhiên cô lại chăm sóc cho con dê vào trạng thái tốt nhất nhờ kỹ năng tổng hợp chăn nuôi. Một phần là để lấy độ thành thạo exp kỹ năng, một phần là để con dê được béo tốt đầy đủ khi đi đường.

“Mi đáng giá 1 bạc, không chỉ là để đi đường, còn có nhiều tác dụng khác lắm. Dê nướng bảy món, xương dê hầm chua ngọt…”

Con dê sững sờ nghe tiếng hút nước miếng của Du Nhi.

Sang ngày hôm sau khi đi đường đến cả cà rốt cũng không cần, Du Nhi nói đi đâu liền đi đó, hoàn toàn bị thuần phục, khiến cho cô cứ tưởng như mình vẫn có kỹ năng thuần thú của triệu hồi sư.

Nhưng cuối cùng mi vẫn phải chết thôi!

Du Nhi lau nước miếng trên khóe miệng, hướng mắt nhìn về phía xa xa.

Đã có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của tường thành, hẳn là đã sắp tới thành Trung Tư rồi.

Dấu vết của con người đã dần nhiều lên, lâu lâu cô còn có thể gặp vài NPC thương nhân hoặc nông dân đánh xe bò đi ngang quá.

Tới gần thành Trung Tư liền nhìn thấy từng hàng dài người vào thành đang phải xếp hàng, để lính giữ thành kiểm tra trong hành lý có đồ vật đáng nghi hay không.

Du Nhi dắt dê tới xếp hàng.

Ngay khi giao 2 đồng xu và bước chân vào thành, một giọng nói hệ thống vang lên.

[Chúc mừng người chơi Du Nhi là người chơi đầu tiên mở khóa bản đồ mới trong trò chơi. Phần thưởng 10 vàng]

“Ồ, món quà bất ngờ!”

Du Nhi vui vẻ đi vào trong thành.

Bởi vì trong thành không cho phép cưỡi thú cưỡi, con dê bị gửi vào trong trại ngựa, tiêu tốn thêm của Du Nhi hai xu đồng.

“Lãng phí thêm tiền cho thức ăn, thật là…”

Du Nhi bỏ đi trong ánh mắt sợ hãi của con dê cái.

“Xem nào… Đỗ Tư Tư à…”

Cô đi dạo bên trong thành, các NPC qua lại rất tấp nập, nhưng vì chỉ số danh vọng của Du Nhi quá thấp và level cũng tồi tệ, cho nên các NPC xem cô như không khí.

Có vẻ sẽ không dễ để hỏi thăm thông tin từ các NPC.

Trong lúc suy nghĩ giải pháp, đột nhiên một tòa nhà đập vào mắt Du Nhi.

“Chính là nó! Cửa hàng gạo!”

Du Nhi đi vào bên trong cửa hàng.

Ông chủ tiệm nhìn thấy Du Nhi liền muốn đuổi ra, nhưng sau khi nhìn thấy trang phục nông dân của cô liền nhịn xuống, xoa cằm hỏi:

“Cô gái, mua hạt giống hay tới bán gạo? Tiệm của tôi chỉ nhận gạo chất lượng trung đẳng trở lên đấy.”

Du Nhi xoa xoa tay cười nói:

“Mua hạt giống, ông chủ đề cử một chút hạt giống chất lượng tốt cho tôi đi.”

Chân mày của ông chủ liền giãn ra, khách nhân dù ít thì cũng là thịt.

“Ở trong tiệm chúng tôi có ba loại giống lúa được chuộng nhất, giống lúa Quỳnh Hoa là giống lúa trung đẳng, hơi khó trồng nhưng sản lượng cao… giống lúa…”

Du Nhi một bên gật đầu phụ họa tấm tắc, một bên bóng gió hỏi:

“Ông chủ, thổ địa của tôi chất lượng hơi kém, chỉ sợ khó mà trồng được mấy giống lúa trung đẳng mà ông giới thiệu. Ông có biết chuyên gia cải tạo thổ địa nào không?”

Ông chủ tiệm gật đầu.

“Chuyên gia cải tạo thổ địa ở thành Trung Tư nổi tiếng nhất là ngài Đỗ Tư Tư. Cô có thể tìm ngài ấy ở…”