Chương 3: Chức nghiệp ẩn giấu: Nông dân!!? (2)

Hết cách, Du Nhi chỉ có thể căng da dầu cùng bà lão đối đáp về chuyện nông nghiệp.

“Cảm thấy việc làm nông rất khó khăn, không hề dễ dàng như tưởng tượng.”

“Lương thực rất quan trọng, một số thời điểm còn quan trọng hơn tiền bạc.”

Sau khi trải qua tận thế, kể cả khi có sức mạnh nhờ Phi Thiên Online hạ thế, con người cũng vẫn phải vật lộn với việc tìm kiếm thức ăn.

Nguồn nước an toàn nhất sau khi được lọc qua rất nhiều lần vẫn mang theo vị chua chát khó tả như ngâm dấm cổ họng, thức ăn phổ biến nhất là thịt của biến dị động vật vừa dai vừa tanh, rau xanh gần như đã tuyệt tích.

Chỉ sức mạnh cũng không thể mang đến sự no bụng cho nhân loại.

Du Nhi đã được khắc sâu sự đáng sợ của nạn đói vào trong ký ức.

“Ngươi nói rất đúng, không gì quan trọng hơn việc được no bụng vào mỗi bữa ăn, lao động là vinh quang!”

Bà lão đột nhiên đưa lưỡi liềm trên tay tới trước mặt Du Nhi.

“Hãy thử đi xuống ruộng và gặt một thửa ruộng lúa.”

Một bảng thông báo nhiệm vụ hiện ra, Du Nhi siết chặt lưỡi liềm trong tay, vô cùng phấn khích nói: “Vâng! Tôi sẽ làm thật tốt!”

Cô lao thẳng xuống ruộng lúa, bắt đầu gặt những mảng ruộng đầu tiên.

Lúc này các người chơi đều đã nhận được xong hầu hết các nhiệm vụ tân thủ, cùng nhau kết đội đi ra ngoài săn quái, một vài người chơi nhìn thấy Du Nhi đang gặt lúa liền tò mò đi tới hỏi:

“Cô gái, tại sao không làm nhiệm vụ tân thủ mà lại ở nơi này gặt lúa vậy?”

“Một nhiệm vụ ẩn sao?”

Du Nhi gật đầu nói:

“Tôi nhận một nhiệm vụ từ bà lão nông dân, đó là thu hoạch một thửa ruộng lúa.”

Một vài người chơi nghe vậy liền nhàm chán bỏ đi. Còn lại một người thì có vẻ hào hứng hòi Du Nhi:

“Một thửa ruộng lúa là bao nhiêu?”

Du Nhi bèn chỉ tay cho hắn xem thử.

“Ha ha, tái kiến. Cố lên cô gái!”

Hắn vừa nhìn thấy thửa ruộng rộng lớn liền nhanh chân chạy đi. Làm gì có ai ngốc nghếch vào game thực tế ảo để đi gặt lúa cơ chứ, cô gái này cũng thật là kỳ tài.

Không quan tâm lắm đến mấy người kia, chỉ là Du Nhi có chút nuối tiếc. Cô ước gì có thêm vài người hứng thú với việc làm nông, như vậy sau này tận thế liền sẽ càng có nhiều người có thể tạo ra lương thực.

Đáng tiếc, dường như ai cũng chỉ muốn đắm chìm và trải nghiệm những cuộc phiêu lưu mà thôi.

Tới tận khi mặt trời sắp xuống núi, Du Nhi mới hoàn thành xong yêu cầu thu hoạch xong một thửa ruộng của bà lão.

Một đám một đám lúa được bó lại thành từng đoàn to lớn, bà lão đứng bên cạnh liên tục bắt bẻ nói:

“Không được, không có chút kỹ thuật nào! Quá khó coi!”

“Vết cắt tựa như chó gặm! Cây dài cây ngắn không đồng đều!”

“Một khối này đã bị sâu hại ăn hết, ngươi còn thu hoạch làm gì, mau đem bỏ đi!”

Du Nhi vội vàng thêm vài tiếng nữa, đến khi trời tối mịt mới nhận được cái gật đầu của bà lão.

Cô ngồi tựa vào những bó lúa lớn mà thở dốc, cảm giác xương cốt cả người như muốn nứt ra. Thực ra không phải là thực sự nứt xương hay bị tổn thương, đây là hiệu ứng kiệt sức do hết thể lực mà hệ thống tạo ra để cảnh báo người chơi.

Thể lực về 0 thì ngay cả khi lượng HP còn đầy cũng sẽ tử vong.

Để bổ sung thể lực, cách dễ nhất chính là ăn đồ ăn.

Du Nhi tranh thủ lôi ra một miếng bánh mì đen để ăn tạm.

Trước kia cho rằng bánh mì đen thật khó ăn, bây giờ lại cảm giác nó có một loại hương vị rất thân thương, khiến cho người ta rất an tâm.

Dù sao ở tận thế còn không có nổi một miếng bánh mì đen để ăn đâu.