Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi H Ảo Của Thú Nhân

Phiên ngoại: Hiện thực nhị tam sự (13)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Nhã đã không chạm vào đàn ông trong nhiều ngày, bởi vì cô muốn xem cơ thể của mình có thể sống thiếu đàn ông hay không.

Hai ngày đầu, dường như không có gì bất thường, ngoại trừ cơn đói cồn cào tưởng như chưa ăn no thì cũng có thể chịu đựng được phần nào. Nhưng từ ngày thứ ba không chịu được, buổi sáng ngủ dậy, Bạch Nhã hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên, cả người mềm nhũn ra, cứ thế này, không biết cô đã sống được bao lâu. nằm liệt trên giường cho đến khi người Hồi giáo đến phòng tìm cô.

Khoảnh khắc người đàn ông bước vào phòng cô, cơ thể Bạch Nhã dường như được kích hoạt, máu cô bắt đầu sôi lên, khát vọng kêu gào cái loại cảm giác này giống như là người đã đói bụng mấy ngày mấy đêm, mà lúc này một phần tiệc mỹ vị đột nhiên đặt tại trước mặt.

“Bạch Nhã, có chuyện gì vậy?” Người Hồi giáo bước đến giường cô ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào trán cô hỏi cô bằng một giọng trầm ấm dịu dàng.

Bạch Nhã nắm lấy tay người Hồi giáo, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng.

Người Hồi giáo bối rối đến mức cúi đầu đến bên miệng Bạch Nhã, lần này anh ta mới nghe rõ Bạch Nhã nói cái gì.

Cô nói: Chú Mục, yêu con.

Trong khi anh ta vẫn còn hơi choáng váng vì lời nói đó, Bạch Nhã đã đặt tay lên cổ anh ta, cả người cô mềm mại treo trên người anh ta.

Cô ghé sát vào người anh ta, dùng môi hôn nhẹ lên da thịt anh ta, sau đó từ từ há miệng cắn vào da thịt anh ta, để lại vài dấu vết không nhẹ cũng không nặng.

“Đừng làm loạn.” Giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn từ chối cô, nhưng anh ta cũng không hoàn toàn từ chối.

Bạch Nhã vẫn nằm trên người anh ta mà làm nũng, hôn, cắn, tay không thành thật chút nào, túm lấy quần áo của anh ta.

Người Hồi giáo không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo những gì Bạch Nhã đã làm.

Anh ta quả thực là một quý ông, nhưng đồng thời cũng là một người đàn ông, chưa kể bản thân anh ta mang theo mục đích tiếp cận người phụ nữ này.

Bạch Nhã bây giờ đang “ốm” thì còn lý do gì mà từ chối?

Vì thế, anh ta không khỏi kiềm chế, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh ta đã nhớ bấy lâu nay.

Thành thật mà nói, Bạch Nhã thực sự không phải là một người đẹp,dáng người cũng không quá tốt. Nói một cách khó nghe là loại người bình thường bị ném vào đám đông và bạn có thể không nhận ra họ. Nhưng cô ấy có một nét quyến rũ riêng thu hút đàn ông. Loại cảm giác này nói thế nào nhỉ, chính là cô ấy đủ cởi mở trong chuyện giường chiếu, vừa tao vừa tiện. Nhưng sự miêu tả này không có nghĩa là coi thường cô ấy, quả thực hoan ái với cô ấy có thể đạt được kɧoáı ©ảʍ về thể xác lẫn tinh thần. Nếu bạn không làm điều đó với cô ấy, có lẽ bạn sẽ không xem trọng con người bình thường này chút nào.

Nhóm người từng có quan hệ với Bạch Nhã không hẳn là thích cô ấy lắm, nhưng họ đều bị ám ảnh bởi cơ thể của cô ấy ở một mức độ nhất định. Cảm giác của cơ thể không đánh lừa được con người, cảm giác đó nói với họ rằng "anh ta thích cô ấy rất nhiều", vì vậy nó có một số ảnh hưởng yêu ai yêu cả đường đi thích cô ấy một chút.

Những người thích vui chơi lấy được vui thú từ trên người Bạch Nhã. Trong lòng ai cảm thấy có thể rút lui bất cứ lúc nào. Nhưng nội tâm họ vô tình vẫn vướng vào nỗi đau. Mọi thứ, bất kể tâm hồn khác nhau, quanh đi quẩn lại. Đều nghĩ không thể không tiến hành tiếp trò chơi này.

Bạch Nhã khẽ nhắm mắt lại và khuôn mặt đẫm mồ hôi, điều đó thật sảng khoái.

Người Hồi giáo thực sự là những người có kỹ năng cao và rất lão luyện trong tình trường. Thủ đoạn thì nhiều vô kể, cô gái trẻ chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại được, chưa kể cô còn là một người phụ nữ trưởng thành lẳиɠ ɭơ như vậy.

Từ đầu đến giờ cô rất tỉnh táo, cô biết mình dụ dỗ anh ta, nhưng anh ta không từ chối.

Nước chảy thành sông, hai người đều có mục đích riêng đạt được điều mình muốn.

Nếu bỏ qua bao nhiêu khúc mắc thì cuộc tình này quả là tuyệt vời.

Người Hồi giáo chăm sóc cô chu đáo, chiều theo tâm ý cô, đối xử rất dịu dàng với cô, những câu nói yêu đương nho nhỏ của anh không ngừng nhảy ra, điều chỉnh không khí chuyện giường chiếu vừa phải, nóng mà không gắt.

Sự va chạm của họ không hề mãnh liệt, nó là sự hòa quyện tự nhiên của nước và sữa, sóng xanh lăn tăn, nhẹ nhàng và mềm mại, vô cùng thoải mái.

Bạch Nhã "đói" đến mức "ăn thịt" người Hồi giáo. Thực tế đã chứng minh rằng bữa ăn này là đúng đắn và phù hợp, bởi vì những người càng đói đi ăn những bữa lớn, họ sẽ luôn ăn tươi nuốt sống ăn cho đến hết cuối cùng no quá khó chịu, nhưng điều này là vô nghĩa. Bạch Nhã lúc đầu không nhịn được muốn nuốt một ngụm "bữa ăn lớn" này vào bụng, nhưng "bữa ăn lớn" chu đáo này hiển nhiên không muốn anh ta lãng phí như thế này, nên từ từ di chuyển kéo dài nhịp điệu, Bạch Nhã vô thức theo nhịp độ của anh ta và nhấm nháp cẩn thận, cắn từng miếng nhỏ, và sau đó là dư vị.

Nước trái cây hảo hạng và hương vị của bữa ăn này rất vừa miệng, đủ để có một dư vị bất tận, không làm bạn hoảng sợ, quả thực là một bữa ăn thịnh soạn.

Người Hồi giáo không tham lam, hay vội vàng ăn hết cô. Suy cho cùng, những điều tốt đẹp luôn được nếm trải từ từ.

Căn phòng vẫn còn nồng nặc mùi dâʍ đãиɠ, hai người trên giường nằm vuốt ve an ủi nhau, người nam vây lấy người nữ, người nữ nép vào vòng tay của người nam, thật là một cảnh tượng ấm áp.

Bạch Nhã kéo đôi tay Hồi giáo ôm lấy eo cô nhìn cô đầy sủng nịnh.

“Đói bụng không, chúng ta đi xuống ăn chút gì đi.” Người Hồi giáo vươn tay vén tóc ướt trên thái dương cô, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi.

Bạch Nhã quay đầu nhìn anh ta cười, "Nhưng em đã ăn no rồi."

Thật vậy, là ăn no rồi. Và cô rất hài lòng với bữa ăn vừa rồi.

Người Hồi giáo cũng cười, bất đắc dĩ nhìn Bạch Nhã.

“Đã đến lúc phải dậy rồi, con mèo nhỏ lười biếng.” Nói xong, anh ta đưa tay ra, vuốt nhẹ mũi Bạch Nhã.

Đó thực sự là một cảnh cưng chìu ngọt ngào.

“Hừm.” Bạch Nhã vừa khịt hừ hừ một tiếngi.

Sau đó, Bạch Nhã dựa vào yêu cầu người Hồi giáo giúp cô mặc quần áo, người Hồi giáo lắc đầu bất đắc dĩ không thành thạo lắm giúp cô mặc quần áo, mặc dù vậy, không đến nỗi luống cuống tay chân.

Về sự dị thường của Bạch Nhã lúc trước, người Hồi giáo không hỏi một lời. Và cuộc tình khó giải thích của họ vẫn không khiến hai người họ bối rối, nó vẫn như vậy, thậm chí có thể nói là tình cảm khăng khít hơn.

Khi Bạch Nhã đi xuống lầu, cô nhìn thấy Lục Thiên Chính đang ngồi trên sô pha đọc báo.

Ông ngồi ngay ngắn, cầm tờ báo tư thế ngay thẳng, hôm nay mặc áo sơ mi, ông vì bệnh, dường như đã loại bỏ một số góc cạnh sắc bén, mang theo một chút văn nhã, khí phách hiên ngang.

Bước chân của Bạch Nhã rõ ràng rất nhanh, cô tăng tốc bước xuống cầu thang với một nụ cười rất tươi.

“Cha!” Cô bay tới như một con bướm.

Lục Thiên Chính rõ ràng là cứng đờ khi nghe thấy giọng nói của Bạch Nhã, khi ngẩng đầu nhìn con gái bay về phía mình, trong mắt ông có vài phần phức tạp, nhưng ông lại sớm giấu đi, nhanh đến mức không ai phát giác, nhưng người Hồi giáo đi xuống lầu vẫn nhìn thấy, trong mắt có vài phần châm chọc, nhưng nhanh chóng giấu đi.

Vài ngày sau, Lục Thiên Chính muốn đuổi l người Hồi giáo với lý do sức khỏe gần như tốt rồi. Quả thật, để anh ta chạy đến nhà họ rồi nấu cơm cho hai cha con họ như thế nào. Điều quan trọng nhất là ông không thể chịu được giữa anh ta và Bạch Nhã quá thân mật.

Bạch Nhã cũng nhận thức được vấn đề này nên cố gắng giữ khoảng cách bình thường với người Hồi giáo trước mặt cha Lục. Sau đó, phát hiện Lục Thiên Chính thực sự không muốn người Hồi giáo chạy đến nhà của họ, vì vậy cô đã phải giải thích một cách dễ hiểu tình hình cho người Hồi giáo tình huống, anh ta cũng tỏ ra đã hiểu đồng thời lưu lại địa chỉ của anh ta, để cô tùy thời đều có thể đi tìm anh ta.

Đương nhiên, anh ta nói sẽ không đơn giản và thô lỗ như vậy. Cần trực tiếp vẫn là rất trực tiếp, nhưng uyển chuyển cũng không ít. Lời nói của anh ta rất đẹp, kiểu khiến người ta khó có thể từ chối dù sao.

Tuy nhiên, theo quan điểm của Bạch Nhã, điều đó có nghĩa là tìm co để duy trì một người tình lâu dài. Cô cũng không để ý anh ta đến cùng xuất phát từ mục đích gì, ngược lại không phải theo như nhu cầu thôi sao, hơn nữa trên thực tế cô cảm thấy anh ta cũng không từ trên người cô được cái gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »