Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi H Ảo Của Thú Nhân

Phiên ngoại: Hiện thực nhị tam sự (11) sự lựa chọn của cô ấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở trên lầu, Thẩm Tuấn Hào không đợi đến khi anh trai mình lên, nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Cậu ta liếc nhìn khuôn mặt vô cảm đang ngồi trên giường, nghiến răng nghiến lợi bước tới.

"Cô không phải muốn rời đi sao? Tôi tiễn cô đi, cô đi theo tôi."

Bạch Nhã lạnh lùng ngước nhìn cậu ta, đột nhiên cười toe toét.

"Tốt hơn hết cậu đừng nói dối tôi, nếu không tôi sẽ hận cậu mãi mãi."

Một câu nói như vậy đập mạnh vào tim Thẩm Tuấn Hào, mắt cậu đỏ bừng, thật lâu mới trả lời cô, "Yên tâm, tôi sẽ không lừa dối Em."

Bạch Nhã vén chăn trên người lên, lúc này vẫn còn hơi yếu, thấy vậy Thẩm Tuấn Hào nhanh chóng bước tới đỡ cô, Bạch Nhã không từ chối.

Dọc theo đường đi, Bạch Nhã không muốn nói chuyện với Thẩm Tuấn Hào, Thẩm Tuấn Hào cũng không nói nhiều nên cả hai đều im lặng.

Cậu ta đưa cô đi trong im lặng.

Trước đây vì "mất trí nhớ", Bạch Nhã có chút ấn tượng về ngôi nhà này, Thẩm Tuấn Hào đã đưa cô qua cửa sau vắng vẻ.

Bạch Nhã khẽ nhíu mày, cũng nhận ra có chút khác biệt.

Hôm nay Phản ứng của họ lẽ ra là có người tới cửa, và người đó đã đến tìm cô.

Ai có thể biết cô đang ở đây.

Khi Kính hoặc Hướng Thiên Ngọc.

Cô không muốn biết đó là ai, và không muốn gặp lại bất kỳ ai trong số họ.

Vì vậy, hiện tại côỳ tin tưởng vào Thẩm Tuấn Hào.

Chính vì vậy Bạch Nhã và Lục Thiên Chính đã bỏ lỡ.

Bạch Nhã lên xe của Thẩm Tuấn Hào.

Buổi tối, xe chạy trên con đường vắng lặng.

Bạch Nhã ngồi ở ghế phụ, ngơ ngác nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

“ Cậu nói, tôi đây là trêu chọc phải người nào, bây giờ biến thành dạng này.”

Bạch Nhã đột nhiên nói, trong không gian yên tĩnh vang lên giọng nói trầm thấp vừa buồn vừa bối rối của cô.

Thẩm Tuấn Hào quay đầu lại nhìn cô, mím miệng có phần khó chịu muốn nói gì đó.

Nhưng chưa kịp nói, Bạch Nhã đột nhiên hỏi lại: "Đúng vậy. Em trai, chưa trưởng thành, hiện không thể lái xe mà không có bằng đúng không?"

......

Những lời nhận xét khó chịu đột ngột như vậy khiến đồng tình của Thẩm Tuấn Hào dành cho cô tan biến ngay lập tức.

Cậu ta trợn mắt nhìn cô, lập tức quay lại, "Tôi đã thành niên hơn ba tháng, bằng lái xe ... Tôi thi lấy bằng lái xe rồi. Cái này có gì khó dù sao tôi đã lái xe quá lâu rồi. "

Bạch Nhã cười nhẹ sau khi nghe, "Đứa trẻ."

Cô đánh giá như vậy một câu sau, liền cười không nói .

“Cô!” Thẩm Tuấn Hào giơ tay chỉ vào cô tức giận.

"Cẩn thận! Lái xe cho tốt!"

Giọng nói lớn của Bạch Nhã khiến cậu ta sợ hãi chuyển tay lái, sau đó chiếc xe chệch một vòng lớn trên con đường rồi dừng lại.

“ Kêu bậy bạ!” Cậu ta quay đầu trừng mắt nhìn hung thủ.

Bạch Nhã mỉm cười gặp khuôn mặt có chút tức giận của cậu ta, "Đây không phải là đang kiểm tra kỹ năng lái xe của cậu sao."

Bộ dạng này của Bạch Nhã, Thẩm Tuấn Hào tức giận đến mức muốn phát mà không phát ra được, mọi thứ như đập vào một cục bông vậy.

“Được rồi, hiện tại đã nhìn thấy. Nếu cô không muốn ngồi, cô liền tự mình trở về đi.” Trẻ con tức giận, thậm chí tràn đầy tức giận.

“ Sao được, tôi vẫn trông cậy vào cậu đưa tôi về nhà.” Bạch Nhã cười nhìn cậu ta, “ Tôi biết cậu nói là giữ lời.”

Tốt lắm, bây giờ cậu ta thậm chí không có tư cách ăn vạ từ chối.

“Hừ.” Cậu ta khẽ khịt mũi, khởi động lại xe, lái về một hướng xa lạ.

Có lẽ cậu ta có thể đoán được họ thực sự là những người xa lạ sau khi đưa cô trở về, nhưng cưỡng cầu không thể quyết định tất cả mọi thứ, chưa kể mọi thứ được tạo ra bởi sự bồng bột ích kỷ của họ ngay từ đầu.

Xe chạy về phía trước, cảnh vật bên ngoài cửa sổ cứ thế lướt qua nhanh chóng.

Mọi thứ đều là cái nhìn thoáng qua, cũng giống như mọi chuyện trong quá khứ, Bạch Nhã luôn mỉm cười, tại sao lại phải theo đuổi quá nhiều thứ.

Cô cụp mắt xuống, cho dù mọi chuyện chỉ là âm mưu, nhưng cô vô tội làm sao.

Nhưng mặc kệ như thế nào, cô cũng không muốn theo đuổi, không muốn ghét ai, không muốn yêu ai.

Cho dù cuộc đời cô có quá nhiều thứ giả tạo, nhưng chỉ cần trong lòng cô ấy có chút chân thật, thế là đủ.

Trò chơi đó không chỉ khiến cô bị thương mà còn dạy cho cô một điều gì đó.

Sống tiêu sái không bị ràng buộc, chỉ cần sống hết mình. Nhưng đó là những điều bề ngoài, nếu một người muốn thực sự không bị tổn thương một cách triệt để, thì cô ấy cần phải nguy trang bản thân.

Nhưng hiện tại cô dạng này sợ không có nhiều cố kị như vậy.

"Cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà, em trai Tuấn Hào."

Bạch Nhã quay đầu lại mỉm cười cảm ơn Thẩm Tuấn Hào, sau đó cúi đầu cởi dây an toàn.

Thẩm Tuấn Hào mím miệng nhìn cô, không lên tiếng.

"Đừng như thế này, không phải là không gặp nữa nữa, có thời gian đến chơi với tôi."

Bạch Nhã cười với cậu ta, sau đó mở cửa bước xuống xe.

Ở ngoài xe, cô mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt.

Bộ dạng này, nói thế nào, thật giống với bộ dạng vô tâm của cô khi đó.

Cô như thế này, tuy Thẩm Tuấn Hào cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cậu ta cũng có phần vui vì điều đó, nên cũng cười đáp lại cô.

Nhưng chỉ có Bạch Nhã biết rằng cô như này là thật hay là giả.

Quả nhiên, cô thực sự không thích cảm giác này.

Ngay lúc cô ấy quay đi, nụ cười của cô đã biến mất.

Cuộc sống của cô, tương lai của cô, hóa ra đã bị hủy hoại bởi chúng.

Thật là nực cười.

Nhưng đây là lựa chọn của cô, cô chọn dùng phần đời còn lại của mình để hủy nhóm người đó.

Vì họ thích dạng này, hãy dùng mạng sống của cô để đặt cược.

Vì vậy, các người đã sẵn sàng để tiếp chiêu chưa?

Cô luôn là một cô gái nổi loạn và chưa trưởng thành.

Nếu không, làm sao cô có thể rút lui trong một trò chơi gần như khiến người ta phat điên.

Ha ~

Bạch Nhã đột nhiên ngẩng đầu lên trời cười một tiếng.

Có những giọt nước mắt trong suốt trong mắt cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »