Phiên ngoại: Hiện thực nhị tam sự (10) kết hợp với nhau

Bạch Nhã cảm thấy trong lòng không có nhiều sóng gió, mặc dù bị người lừa gạt đù bỡn trong lòng bàn tay.

Mọi thứ từ đầu đến cuối là một cái bẫy, họ đã chuẩn bị cho cô một vòng lớn như vậy kể từ khi gặp họ trong lần say xỉn đó.

Nhưng điều duy nhất cô không hiểu là cô có tài đức gì để nhiều người như vậy đoàn kết lừa dối cô. Chẳng lẽ kiếp trước cô mắc nợ bọn họ?

Vậy mục đích của họ là gì? Chơi hỏng cô sao?

Có vẻ như trò chơi không đơn giản như Khi Kính nói với cô.

Vì bọn họ muốn chơi, nên cô sẽ ở cùng chơi đến cùng, ai sợ ai!

Bạch Nhã cau mày và từ từ mở mắt. Mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.

Đây vẫn là ngôi nhà lớn của nhà họ Thẩm, nói chính xác là nhà riêng bên ngoài của anh em nhà họ Thẩm.

Lúc trước cô bị "mất trí nhớ" bị họ lừa dối ở lại, tất cả những điều này đều phải "cảm ơn" anh chàng tốt bụng Khi Kính!

Tuy rằng cô mất trí nhớ lúc ở cùng bọn họ, nhưng bây giờ cô nhớ lại, tự nhiên bọn họ vẫn chưa quên hết những gì đã làm với cô.

Đồng dạng, Bạch Nhã cũng nhận thức được sự kỳ lạ của cơ thể mình, như cô đã đoán, cơ thể của cô đã bị Khi Kính biến đổi trở nên dâʍ đãиɠ. Không thể rời xa đàn ông trong một ngày. Cô thực sự có tiềm năng trở thành một người phụ nữ dâʍ đãиɠ.

Bạch Nhã chế nhạo, nếu Khi Kính nghĩ rằng điều này có thể nghiền nát cô, thì quá xem thường cô.

Cô vô tâm hơn anh ta tưởng rất nhiều.

Lúc này Bạch Nhã nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa quen thuộc.

Tốt lắm, cô bị hai tên này giam cầm.

Nhưng cô không nổi điên lên và lao vào tranh cãi với họ mà thay vào đó, cô thu hẹp biểu cảm và trở nên đờ đẫn và nhìn chằm chằm về phía trước.

Thẩm Tuấn Dịch vừa đi vào, liền thấy Bạch Nhã ngây người nhìn chằm chằm phía trước, cũng không có phản ứng gì nhìn cậu ta đi vào, như thể trái tim của cô đã chết rồi.

Tim anh chợt co thắt dữ dội.

Tất cả điều này thực sự không phải là ý định ban đầu của cậu ta.

Ban đầu, anh em của họ làm theo lời của Hướng Thiên Ngọc chơi một trò chơi thú vị. Khi trò chơi kết thúc, khi họ vẫn cảm thấy chưa thoả mãn, anh ta đột nhiên đến cửa và hỏi họ có muốn gặp người phụ nữ dâʍ đãиɠ trong trò chơi đã khiến họ lưu luyến không quên hay không. Nên có cuộc gặp gỡ ngày hôm đó ở quán bar.

Một lần, giống như đã xảy ra là không thể ngăn lại. Người kia từ từ trùng khớp với khung cảnh trong game khiến tim bọn họ ngứa ngáy, cả ngày đều làm chút ướŧ áŧ trong mơ, trong mơ lại biến thành cự thú hung tợn và xấu xid kia, đè cô dưới thân, hàng đêm sênh ca thật sự rất sung sướиɠ.

Nhưng mỗi khi tỉnh dậy sau giấc mơ, lòng luôn trống rỗng. Du͙© vọиɠ không thể nguôi ngoai trong một thời gian dài.

Mà không biết có phải vì Chúa nhìn họ và cảm thấyđáng thương nên đã gửi Bạch Nhã cho họ.

Hôm đó, một người đàn ông mặc đồ đen ôm Bạch Nhã đến tìm họ, để lại một lời không thể giải thích được và Bạch Nhã ngủ mê man rồi bỏ đi.

Anh ta nói: "Mấy ngày nay các anh sẽ chăm sóc cô ấy, nhưng nhớ kỹ đừng vọng tưởng chiếm hữu cô ấy."

Không đầu không đuôi như thế khiến người ta cảm thấy buồn cười, bọn họ ngay từ đầu cũng không có để ở trong lòng. Hơn nữa trên thực tế, cậu ta lúc đó cảm thấy người kia đem Bạch Nhã đưa đến cho bọn họ có phải có một kế hoạch tồi tệ nào đó hay không, cho nên cậu ta ngay từ đầu cũng không tính thu lưu Bạch Nhã, nếu không phải khi đó em trai của cậu ta chết sống muốn lưu cô ấy lại, cũng sẽ không có mấy chuyện phía sau.

Đầu tiên, trước đây không lâu, bọn họ biết thân phận nam nhân kỳ quái kia, hơn nữa anh ta còn uy hϊếp bọn họ để bọn ho đem người đưa trở về . Người này, Thẩm Tuấn Dịch tự nhiên cũng không muốn đưa về. Thế nhưng điểm yếu trên người bị anh ta nắm lấy, làm cậu ta rơi vào tình thế khó xử. Mà lúc này, Bạch Nhã lại đột nhiên khôi phục ký ức còn biết hết "dã tâm" của họ, để cậu ta chân tay luống cuống.

Bạch Nhã bây giờ trông như thế này khiến cậu ta vừa thẹn vừa thương tiếc.

“Em tỉnh rồi.” Cậu ta dịu dàng đến gần cô, nhưng Bạch Nhã thậm chí không muốn nhìn vào mắt cậu ta, điều này khiến cậu ta có chút khó chịu nhưng đồng thời càng bất đắc dĩ.

Cậu tạ từ từ đưa tay về phía cô, Bạch Nhã không hề trốn tránh, cả người cô như không còn hồn.

Mặt của cô thật lạnh, trên mặt không có chút máu.

Thẩm Tuấn Dịch khóe miệng mấp máy, không biết phải nói gì.

"Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã sai, cô, hãy tha thứ cho chúng tôi." Cuối cùng cậu ta thở dài cùng xin lỗi cô.

Nhưng Bạch Nhã vẫn không đáp lại.

Đúng lúc này, Thẩm Tuấn Hào đột nhiên xông vào.

"Cô ấy tỉnh rồi à?"

Nhưng ngay khi bước vào đã thấy Thẩm Tuấn Dịch đứng đó hơi lúng túng và Bạch Nhã với ánh mắt đờ đẫn.

Sau đó Thẩm Tuấn Hào mới nhận ra sự khác biệt.

Thẩm Tuấn Hào lúc này mới ý thức được chút khác biệt, cậu ta không nói, song mi loạn động, tròng mắt không ngừng ra hiệu với Thẩm Tuấn Dịch, đây là đang hỏi anh trai chuyện gì xảy ra, chỉ là bộ dáng kia có chút hài hước.

Thẩm Tuấn Dịch dễ dàng hiểu được ý của em trai mình, nhưng cậu ta không nhướng mày đáp lại như em trai mình mà chỉ lắc đầu nhẹ, cho thấy tình hình không được tốt lắm.

“Các người, tại sao?” Bạch Nhã thật lâu không lên tiếng đột nhiên lên tiếng, giọng nói của cô khô khốc và câm lặng, giống như trầm mặc và im lặng một lúc lâu, nhưng cô vẫn không nhìn họ.

Thẩm Tuấn Hào sửng sốt, nhưng Thẩm Tuấn Dịch thì lộ vẻ chua chát, cả hai đều không biết phải trả lời như thế nào.

"Chúng tôi," Thẩm Tuấn Dịch giọng có chút nghẹn ngào và chết lặng, cậu ta dừng lại một lúc lâu, "Tôi xin lỗi."

Bạch Nhã lần này không trả lời, có một khoảng thời gian dài im lặng khác.

“Các người, thả tôi ra.” Giọng Bạch Nhã thấp và yếu ớt, giống như sắp bị gió thổi bay.

“Không!” Hai người rất ít khi đồng thanh từ chối.

Thẩm Tuấn Dịch dường như nhận ra câu trả lời của họ có chút cứng rắn thì lập tức giải thích: "Em, sức khỏe của cô bây giờ không tốt, nên ở lại thì tốt hơn."

Mặc dù lời nói quan tâm đến cô, lại hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ của cô, Bạch Nhã cười nhẹ.

Những người đàn ông này quá tự cho mình là đúng.

"Bùm -"

Bên ngoài nhà đột nhiên vang lên một tiếng động, sắc mặt của hai người đàn ông trong nhà biến sắc.

“Nhìn cô ấy, anh sẽ ra ngoài xem.” Thẩm Tuấn Dịch nói với Thẩm Tuấn Hào, nói xong lập tức chạy ra ngoài.

Bên ngoài ngôi nhà, trước khi Thẩm Tuấn Dịch bước vài bước, anh đã nhìn thấy Lục Thiên Chính và những người khác đang từ từ đi lên phía trên.

Với vẻ mặt bình tĩnh và bối rối, anh ta dửng dưng hỏi họ: "Các người xâm phạm vào nhà riêng là có ý gì?"

“Thẩm Tuấn Dịch, đừng giả vờ. Chúng tôi chỉ là người đến đón người của chúng tôi. Anh cầm tù cô ấy như thế này là có ý gì.” Hướng Thiên Ngọc không sợ hãi chút nào, thay vào đó anh trông rất tự tin và hung hãn.

"Anh ..." Thẩm Tuấn Dịch bị anh ta làm cho cứng họng.

Nhưng cậu ta vẫn như cũ không thấy bao nhiêu chột dạ, đột nhiên cười, “ Ừm, anh muốn cùng tôi nói chuyện, vậy tôi liền cùng anh nói một chút chuyện, tỉ như trước đây gọi chúng tôi gia nhập vào cái trò chơi gì đó.”

Nghe thấy những lời này, Lục Thiên Chính ở bên cạnh Hướng Thiên Ngọc đột nhiên sững sờ, ông ta trừng mắt nhìn Hướng Thiên Ngọc bên cạnh.

"Được, vậy thì nói chuyện đi. Để người ngoài bên cạnh tôi hiểu rõ ~" Hướng Thiên Ngọc đột nhiên nheo mắt nhìn Lục Thiên Chính bên cạnh, nở nụ cười.

Người vốn dĩ muốn hung hăng đi lên, mặt ngoài tâm bình khí hoà xuống.