Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi H Ảo Của Thú Nhân

Phiên ngoại: Hiện thực nhị tam sự (8) Đối đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Thiên Chính cảm thấy lo lắng không thôi. Bạch Nhã đã ra ngoài một đêm, không có tin tức. Trực giác của ông cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Ông bực bội ngồi trên ghế sofa, trong miệng không ngừng nhả khói, một lớp khói mỏng đã thấm vào người ông, che đi biểu cảm phức tạp thâm trầm của ông.

Ông nhìn chằm chằm phía trước, xuất thần nghĩ gì đó.

Lục Thiên Chính thuộc tuýp người vừa nam tính vừa phong độ, năm tháng không khiến ông già đi mà càng nam tính hơn. Vì bổn phận, ông cho người ta cảm giác vô cùng chính khí. Mà ông quả thực làm một người ngồi ngay thẳng, ngoại trừ một sự kiện, một sự kiện ông không thể không giấu.

Sự việc này khiến ông thống khổ trong một thời gian dài, và nó gần như khiến trái tim ông tan nát. Ông cảm thấy mình có tội, loại tội không thể tha thứ.

Mâu thuẫn giữa ông và Bạch Nhã không phải ngày một ngày hai, lúc đầu cô không muốn nghe ông giải thích, ông cũng không thể giải thích được với cô. Vì vậy, mâu thuẫn tích tụ lâu ngày dẫn đến hậu quả nghiêm trọng sau này, kỳ thực mọi việc là lỗi của ông và trách nhiệm của ông, ông không phải là một người cha tốt.

Mặc dù Bạch Nhã không chào đón ông nhưng với tư cách là một người cha, ông không thể đối với con gái mình khoanh tay đứng nhìn, ông vẫn quan tâm đến cô,vbảo vệ cô, sau lưng giúp đỡ cô và âm thầm trợ cô. Đây là những gì ông có thể làm cho con gái với tư cách là một người cha.

Tuy nhiên, ông vẫn không bảo vệ được cô chu toàn. Vì ông, Bạch Nhã đã gặp nguy hiểm.

“ Ông có thể nhìn con gái mình ngủ say mãi mãi không dậy sao?” Người đàn ông cười ác liệt, tự mãn nhìn ông chật vật.

Anh ta dụ dỗ nói: "Có một cách để cứu cô ấy. Chỉ cần ông làʍ t̠ìиɦ với cô ấy, tôi vui tôi có thể đánh thức cô ấy."

...

Lục Thiên Chính bực bội vò đầu, trong mắt tràn đầy tia máu. Lời nói của người đó cứ vang lên bên tai ông lặp đi lặp lại, chỉ cần ... không! Đừng nghĩ về nó nữa!

Lục Thiên Chính dùng tay đập mạnh vào chiếc bàn thủy tinh trước mặt, cúi đầu đau khổ thở dốc.

Ông có tội! Ông có tội! ! Ông có tội! ! !

Điều này đã trở thành tâm ma luôn ám ảnh ông, khiến ông không biết phải đối mặt với chính mình, kẻ đầy tội lỗi.

Nhưng dù đau đớn đến đâu, ông cũng phải cứng rắn đứng lên. Vì con gái anh không hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của lũ quỷ, ông phải giải cứu con bé.

Không, ông nên thả lỏng cảnh giác đồng ý để Bạch Nhã ra ngoài một mình.

Lục Thiên Chính tim đập nhanh hơn, vẻ mặt ngưng trọng.

Ông lấy điện thoại di động ra, do dự bấm một dãy số rồi bấm gọi.

...

“Ồ, cảnh sát Lục, ngài thực sự đến rồi.” Một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên ngồi vào sô pha đối diện với Lục Thiên Chính, cười tà mị.

"Tôi không muốn cùng anh vòng vo, anh lần này lại ra tay với Bạch Nhã phải không?"

"Sao có thể? Cảnh sát Lục, ngài nói như vậy, oan uổng tôi rồi."

Người đàn ông cười tủm tỉm, cầm rượu trên bàn rót một ly.

Xung quanh mờ mịt, bốn phía có tiếng nhạc ồn ào, người từng bừng lộn xộn.

Đây là nơi mà chúng ta hẹn gặp - quán bar 985.

"Nếu như cảnh sát Lục không ngại chúng ta vào phòng riêng nói chuyện, dù sao có một số việc không thích hợp nói ở đây, đúng không?"

Người thanh niên vẫn không vội vàng và đề nghị với vẻ bình tĩnh nắm chắc tình hình chung.

Lục Thiên Chính ngẩng đầu nhìn anh ta đứng dậy không nói gì.

"Đi."

Một lúc lâu sau, ông mới nói một câu. Người đàn ông sung sướиɠ lập tức cười khẽ.

"Vậy thì mời."

Anh ta dẫn đầu xoay người bước lên lầu.

Đây là địa bàn của anh ta, Lục Thiên Chính muốn tới đây cùng anh ta nói chuyện, biểu thị đánh cuộc này đúng, trong lòng thầm chế nhạo.

Lục Thiên Chính, tôi đã từng nói những gì ông nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả, ha.

Bên này, Lục Thiên Chính cùng người kia tiến vào một gian phòng lờ mờ nhưng hiệu quả cách âm rất tốt.

Người đàn ông hoàn toàn không để Lục Thiên Chính vào mắt, anh ta nhu một ông lớn ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Chính vẫn đang đứng, có chút đạo đức giả nịnh nọt nói: "Ồ, cảnh sát Lục, tại sao ngài lại đứng, đừng khách khí ngồi xuống đi. "

Lục Thiên Chính không tính toan chuyện này với anh ta.

"Hôm nay tôi chỉ đến đây để đích thân xin lỗi về những gì đã xảy ra. Tôi hy vọng anh sẽ hướng vào tôi mà giải quyết mọi chuyện, đừng dính líu đến con gái tôi."

“Ồ, cảnh sát Lục, tại sao tôi không hiểu ngài đang nói gì, tại sao ngài phải xin lỗi.” Vẻ mặt người đàn ông hơi thay đổi, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ngả ngớn.

“Hướng Thiên Ngọc, anh biết tôi đang nói gì, đừng ở đây vòng vo với tôi.” Lục Thiên Chính vẻ mặt không thay đổi, đáy lòng kỳ thực không chắc, dù vậy biểu hiện gì ông cũng không lộ ra.

"Lục Thiên Chính, vì ông nói chuyện trực tiếp. Vậy thì tôi sẽ nói cho ông biết, mọi chuyện đã muộn rồi, xùy." Hướng Thiên Ngọc châm chọc.

“Vậy thì làm sao anh có thể tha cho Bạch Nhã, dù sao thì con bé cũng vô tội.” Lục Thiên Chính hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.

“Vô tội?” Hướng Thiên Ngọc đột nhiên bật cười, “ Ông biết không, cô ấy mà ông nói là vô tội, nên đổi lại ông đã làm vậy với tôi phải không? Con mẹ nó, ngươi biết ngươi khi đó kém chút phế ta ."

Hướng Thiên Ngọc kích động nổi gân xanh, tức giận đến mức đưa tay gạt hết mọi thứ ra khỏi chiếc bàn gỗ dài trước mặt, chai rượu và cốc đều rơi trên đệm dày không tạo ra nhiều tiếng động.

Hướng Thiên Ngọc mắt đỏ hoe, "Vậy tất cả ta sẽ từ trên người Bạch Nhã trả lại cho ngươi! Hahahaha."

“Ngươi đã làm gì con bé?” Vẻ mặt của Lục Thiên Chính thay đổi rõ rệt, đến gần Hướng Thiên Ngọc, túm cổ áo anh ta, kéo đến trước mặt, ép hỏi.

“Ngươi có bản lĩnh lại vì cô ấy lại phế ta một lần, nhưng ta con mẹ nó nói cho ngươi, nếu như ta hôm nay có gì khác thường vậy ngươi liền vĩnh viễn cũng đừng gặp lại con gái tốt của ngươi !”

"Ngươi ..." Lục Thiên Chính giơ bàn tay nắm chặt nắm đấm, không thể làm gì khác hơn là cắn răng buông xuống. "Vậy ngươi muốn thế nào, hiện tại cho dù muốn mạng ta cũng được, chỉ cần để cho Bạch Nhã đi, ta cầu xin ngươi."

“ Cầu xin ta?” Hướng Thiên Ngọc cười điên cuồng, “Trước đây ta cầu ngài thủ hạ lưu tình, cũng không thấy cảnh sát Lục ngài cho a... Nhưng, nếu như, nếu như ngài nguyện ý quỳ xuống học hai tiếng chó sủa ta nghe một chút, nói không chừng ta sẽ nói cho ngài biết con gái của ngài đang ở đâu vậy.”

"Ngươi ..." Lục Thiên Chính hung hăng nhìn anh ta, nhưng Hướng Thiên Ngọc vẫn như cũ cười nhìn ông, bộ dạng xem kịch vui.

"... Được. Ta hy vọng lời nói của ngươi có giá trị." Lục Thiên Chính muốn bóp nát quả đấm của mình, nhưng ông vẫn cố chịu đựng.

"Tôi sẽ rất buồn khi Cảnh sát Lục nói vậy, tôi giữ lời hay không giữ lời, Cảnh sát Lục không phải rất rõ ràng sao?" Hướng Thiên Ngọc đột nhiên mỉm cười và nhìn ông đầy ẩn ý.

Lục Thiên Chính đột nhiên sững sờ, lúc trước ...

"Không, cảnh sát Lục, tôi đột nhiên hối hận. Tôi đột nhiên muốn cho ngài xem một thứ thú vị hơn."

Khuôn mặt thanh tú của Hướng Thiên Ngọc tràn đầy nụ cười ma mị giống như một con quỷ.
« Chương TrướcChương Tiếp »