Phiên ngoại: Hiện thực nhị tam sự (7) Bí mật của anh

Mặc dù Khi Kính không làm tổn thương cô một chút nào, nhưng Bạch Nhã ghét cảm giác bất lực.

Hơn nữa, Khi Kính như vậy khiến Bạch Nhã cảm thấy lạnh cả người, như thể cô đang bị nhìn chằm chằm bởi một kẻ biếи ŧɦái, mà cô rũ bỏ cũng bỏ không được.

Sự thật đã chứng minh rằng trực giác của phụ nữ có lẽ chính xác.

Người giây trước vẫn đang ôn hoà thành thực ôm cô, sau một giây trở nên thần kinh điên điên khùng khùng.

Anh ta vẫn cười, nhưng kiểu cười đó làm người ta hết sức sợ hãi, đôi môi mỏng tái nhợt của anh ta đột nhiên ghé sát vào vành tai của Bạch Nhã, Bạch Nhã thoáng chốc rùng mình một cái, giống như bị lưỡi rắn lành lạnh liếʍ qua.

"Nhã Nhã, trước đây em đã hứa ở bên cạnh anh. Anh rất vui. Vì vậy, như một phần thưởng, anh sẽ cho em xem thứ gì đó tốt hay không, em sẽ thích nó ~"

Khuôn mặt bệnh hoạn bên trong điên cuồng đó, tim Bạch Nhã sợ hãi đập dữ dội, cô muốn từ chối nhưng lại không dám từ chối.

Tuy nhiên, Khi Kính không đợi cô từ chối đã thao tác trên bàn phím mở thứ gì đó.

"Này, có ai không? Có ai không? Không đúng, có thú không? Có thú..."

Câu mở đầu quen thuộc khiến Bạch Nhã hoàn toàn sững sờ, đây ... đây không phải là cảnh trong game sao? Bạch Nhã không muốn nhìn vào màn hình, nhưng không khống chế được quay đầu lại.

Đó là chính cô, trong chiếc váy ngủ, một mái tóc xù và một đôi dép tông ... Sau đó là một loạt cảnh nóng xấu hổ.

Bạch Nhã cảm thấy cơ thể lại bắt đầu nóng lên.

“Tại sao anh lại cho tôi xem cái này?” Giọng cô hoàn toàn bị lạc đi, có chút không ổn định mà run rẩy.

"Đừng thẹn thùng, anh thích em như thế này ~ vừa tao vừa tiện. Haha ~" Khi Kính cười trầm thấp, nghe như cào ngứa tâm người ta.

“Câm miệng!” Bạch Nhã thẹn quá thành giận muốn tránh thoát khỏi anh ta. Đáng tiếc là cô không thể dùng chút lực nào nên chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy hai cái.

Khi Kính không so đo, anh ta nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, những ngón tay đan vào nhau, và đôi tay anh ta lạnh lẽo như môi anh làm ta tưởng như đã rơi vào hầm băng.

Nó quá bất thường, như thể anh ta không có chút nhân khí nào.

"Nhã Nhã, đừng kích động. Anh không phải chuẩn bị thưởng cho em sao, nên hãy dạo qua vài bản nhạc tình yêu đi ~"

Khoé mắt Khi Kính ngả ngớn, khóe miệng mang ý cười như có như không. Lúc này, anh ta trông khá xinh đẹp. Hệ thống trông giống hệt anh ta, đơn giản và thậm chí có chút đáng yêu.

Bạch Nhã khi nghe anh ta nói lời này, khóe miệng không khỏi gợn lên chế giễu, cô muốn chửi ầm lên. Quỷ muốn anh ta tán tỉnh thế này.

Tuy nhiên, Khi Kính đã cố tình phớt lờ sự thù địch và cừu hận của Bạch Nhã đối với anh ta. Tự mình nói.

"Trên thực tế, trò chơi này được làm vì em."

Câu nói này đã thành công ngăn Bạch Nhã, người vẫn đang nghĩ giãy giụa, nhưng thay vào đó, cô chuyển ánh mắt từ màn hình sang khuôn mặt anh ta, cố gắng đọc điều gì đó từ đôi mắt của anh ta.

Bạch Nhã đang đợi anh ta nói tiếp, nhưng đột nhiên, anh ta lại bán nút*. (* Đoạn hấp dẫn thì dừng)

"Em có muốn biết đáp án không?"

Khi Kính mỉm cười và dựa sát vào cô, khuôn mặt tuấn tú, phối hợp với nụ cười điên đảo chúng sinh, dường như đang kí©h thí©ɧ người ta phạm tội.

Bạch Nhã bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc, nhìn chằm chằm anh ta một lúc.

Khi Kính hiển nhiên rất hài lòng với bộ dạng bị mê hoặc của cô, anh đưa tay xoa tóc cô, cười đắc ý, "Thật đáng yêu."

Bạch Nhã ngây người để anh ta tùy ý vuốt ve, Khi Kính lại cười nói thêm: "Thật sự rất ngoan."

Thời khắc này Khi Kính rõ ràng trông giống hệt với hệ thống, nhưng mang lại cảm giác hoàn toàn khác. Anh ta như vậy giống như một con quỷ, đôi khi quyến rũ đôi khi âm u, anh ta hoàn toàn có thể kiểm soát tâm trí của một người. Mà hệ thống giống như một thiên thần thuần khiết hơn. Hai thái cực, làm cho cùng một khuôn mặt va chạm với nhau phát ra các tia lửa khác nhau.

Khi Kính rõ ràng là có tâm trạng tốt hơn vì bộ dạng này của Bạch Nhã. Anh ta cũng không thừa nước đυ.c thả câu, nói với Bạch Nhã .

"Nhã Nhã, em biết không? Thật ra anh biết em từ năm mười tám tuổi. Đương nhiên anh nghĩ, cô gái nhỏ này quá đáng yêu, vì vậy anh muốn tạo cho cô ấy một bất ngờ lớn. Sự chuẩn bị này vừa chuẩn bị đã mười năm. Mười năm qua, anh nhìn em từ xa mà không bao giờ dám lại gần, anh vừa nhịn vừa nhẫn."

Khi Kính nói tình cảm dạt dào khiến người ta không khỏi xúc động và thán phục trước thâm tình của anh ta. Nhưng Bạch Nhã cảm thấy kỳ quái, theo bản năng không nên tin lời anh ta nói, nhưng lại không tự chủ nên tin lời anh ta nói.

Điều này rất mâu thuẫn. Nếu những gì anh ta nói là sự thật, có nghĩa là anh ta đã âm thầm theo dõi cô suốt mười năm, nhưng cô hoàn toàn không nhận ra. Thật là kinh khủng, nghĩ như thế sau lưng cô toát mồ hôi lạnh.

Hơn nữa cô rõ ràng không tin Khi Kính làm trò chơi này cho cô chỉ vì cô dễ thương, nếu nó thực sự được làm cho cô thì chắc chắn phải có lý do khác, nhưng lúc này anh ta dường như không muốn nói với cô.

“Vậy thì… Tại sao anh lại làm ra trò chơi như vậy? Có nội dung như vậy?” Bạch Nhã ngượng ngùng hỏi anh.

Khi Kính đang có tâm trạng tốt nên trả lời cô, nhưng nghe vô cùng không đứng đắn, "Em không phải thích loại này sao, vậy thì anh sẽ thỏa mãn em."

"Vậy … Thiên Ngọc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ... những sinh vật khác cũng ..." Giọng Bạch Nhã run rẩy và rất không ổn định. Cô sợ rằng sự thật có như cô nghĩ, nhưng trong lòng lại cảm thấy đó là sự thật. Cô chỉ không muốn tin điều đó.

"Ừ, Bạch Nhã không nghĩ co người chơi game với em rất vui sao?"

Tên biếи ŧɦái này! Bạch Nhã nhịn không được đưa tay nghĩ đẩy anh ta ra.

Khi Kính nắm lấy tay cô, anh ta vẫn cười nói với cô: "Em không ngoan ~"

Đằng sau giọng nói dịu dàng rõ ràng là đầy ý lạnh.

"Đồ biếи ŧɦái! Tránh xa tôi ra!" Bạch Nhã mất tự chủ vươn tay muốn đẩy anh ta, nhưng lại bị anh ta mạnh mẽ khống chế.

Cuối cùng, cô đột nhiên điên cuồng mở miệng cắn cánh mạnh vào tay anh ta, cố gắng để anh ta buông lỏng kiềm chế với cô.

Bạch Nhã oán hận nhìn anh chằm chằm, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

Khi Kính không tức giận mà thay vào đó cười lớn. Anh đưa tay còn lại ra nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Nhã, nụ cười vẫn dịu dàng.

Nhưng Bạch Nhã cảm thấy một cơn ớn lạnh xâm chiếm cơ thể khiến cô rùng mình.

"Em cắn rất tốt, nhưng mau buông ra, nếu không răng của em sẽ bị đau. Và, anh nhắc nhở em, nếu em cắn mà uống máu đó, sẽ không tốt chút nào ~"

Khi Kính nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, nhắc nhở cô, nhưng Bạch Nhã ngay lập tức nhận ra những gì anh ta nói chẳng có ích gì.

Miệng cô đã uống máu anh ta, bây giờ toàn thân cô đều không còn tri giác. Từ từ, cảm giác lan ra toàn thân, rồi đau dần.

Miệng Bạch Nhã đã sớm buông lỏng, cô đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Khuôn mặt cô từ từ nhăn lại vì đau. Tiếng than đau đớn thỉnh thoảng tràn ra.

Còn Khi Kính thì chỉ mỉn cười nhìn khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên dữ tợn, mồ hôi lạnh ướt đẫm mái tóc của Bạch Nhã, chật vật vô cùng. Nụ cười của Khi Kính càng sâu hơn khi nhìn cô như thế này.

Đột nhiên, đầu anh ta đau dữ dội.

[Tôi cấm anh đối xử với cô ấy như thế này! Anh không được làm tổn thương cô ấy! 】

"Đồ đần! Câm miệng!" Gân xanh nổi lên trên mặt Khi Kính, cả khuôn mặt đều trở nên tím tái.

"Ngươi người này cho ta yên tĩnh chút! Ta sẽ cứu cô ấy!"

Cuối cùng, cơn đau giảm dần từng chút một, cho đến khi Khi Kính, người cũng trở nên chật vật, ngẩng đầu u ám lên nhìn Bạch Nhã, người đã ngất đi.

Không sai, ta sẽ cứu cô ấy!

Có một tia sáng không thể giải thích được trong mắt anh ta, Lục Thiên Chính đã đến lúc chúng ta phải giải quyết dứt điểm.