Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi H Ảo Của Thú Nhân

Chương 67: Biển vô vọng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Bạch Nhã tỉnh dậy, trong lòng cô tràn đầy nghi ngờ về những chuyện đã xảy ra trước đó.

Có trái tim của người cá trong bụng cô phải không? Tại sao mọi thứ lại ngày càng đi lệch hướng một cách bí ẩn.

Có vẻ như là một âm mưu, bố cục bắt đầu từ rất sớm.

Bây giờ, tâm tính của cô đã khác hoàn toàn so với khi mới vào game.

Nếu như lúc ban đầu là phóng túng lang thang, thì hiện tại bao nhiêu bí ẩn khiến cô càng không thể kìm nén được nội tâm nghi ngờ.

Cô không phải là người quá tò mò, nhưng cũng không thích cảm giác chẳng biết gì mà mò mẫm trong bóng tối.

Trực giác nói với cô bây giờ tất cả có thể không đơn giản chỉ là một trò chơi.

Hơn nữa, mọi thứ càng ngày càng trở nên bí ẩn, khiến cô phải nhìn cái gọi là trò chơi này với một tâm lý khác.

Bạch Nhã đưa tay sờ lên cái bụng vốn đã lớn, lúc trước chỉ hơi rung động, giờ phút này cô cảm nhận rõ ràng một luồng sinh mệnh trong bụng.

Trong mắt cô hiện lên sự bất định, vậy trái tim người cá cho cô vì tên trong bụng cô sao?

Nhưng liệu điều này có công bằng với người cá? Nhưng cô có tư cách gì để lên án? Nếu cô miệt mài theo đuổi nó, chính là cô đã tự mình làm.

"Em tỉnh a."

Một giọng nói tao nhã thì thầm bên tai cô.

Đây là ... Bạch Nhã hoảng hốt phục hồi tinh thần từ trong trầm tư.

"Anh ..."

Bạch Nhã quay đầu ngược sáng ngửa đầu nhìn lên anh, cô không thể nhìn thấy anh trông như thế nào, nhưng cô có thể nói anh phải rất đẹp trai.

Người!? Không ... Không đúng...Người ... Anh là Hoắc? !

"Hoắc?!"

Bạch Nhã có chút không xác định nói.

" Ừm." Người đàn ông khẽ gật đầu và mỉm cười.

Nhìn nụ cười của anh, Bạch Nhã cảm thấy một dị cảm rất lớn.

Không đúng, có cái gì không giống nhau. Nhưng cô không thể biết nó là gì.

“Anh biết em có rất nhiều câu hỏi.”

Giọng điệu của Hoắc rất nhẹ nhàng, nghe rất ấm áp, cảm giác như được anh nâng niu trong tay chăm sóc vậy.

Tuy nhiên, Bạch Nhã có thể nghe thấy lạnh nhạt trống rỗng, không một chút cảm xúc.

“Ra ngoài ngắm mặt trời đi. Đã lâu không thấy nơi này có ánh sáng.”

Anh cười nhẹ, trong giọng điệu có chút chua xót và cảm khái, nhưng nó nhanh chóng tan biến trong sự im lặng phía sau.

Bạch Nhã không kịp phản ứng với việc đột ngột nhảy đề tài này.

Khi định thần lại, cô nhìn thấy bóng dáng thon dài lưng phản quang của anh.

Anh mặc một chiếc áo choàng trắng như biến ảo, khiến anh càng trở nên ôn nhuận như ngọc.

Tóc anh dài hơn so với hình dạng người cá lúc ban đầu, không buộc lên mà xõa ra sau vai.

Anh đứng trên một bãi đá ngầm cách đó không xa, nhìn mặt biển xa xa, cả người như có vẻ cô tịch lại tiêu điều như chiếc bóng lẻ loi bị lãng quên trong dòng sông dài của thời gian.

Bạch Nhã trong mắt đầy phức tạp, cô không biết mình có cảm giác gì đối với anh.

Thông cảm, tội nghiệp? Nhưng nó không đơn giản như vậy. Trong lòng cô dường như vẫn còn tình yêu với anh.

Nhưng đó không phải là cô thật, mà là một người phụ nữ bị mất trí nhớ, là một ký ức bị bóp méo, nhưng đó cũng là cô, vì vậy cô có nên biểu hiện rất hài lòng không, không phải nhiệm vụ, không phải gọi là trò chơi hay để giải trí.

Cho nên, nội tâm cô rất mơ hồ. Cũng không phải sợ yêu, sợ sai rồi.

Bởi vì suy cho cùng mọi thứ cũng chỉ là một trò chơi, dù thành công hay thất bại, cô vẫn phải rời đi. Cô nên từ đầu đến giờ, tuy rằng cô tỏ vẻ phóng đãng không kiềm chế, nhưng trong lòng cô vẫn bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng.

Cô có thể dâʍ đãиɠ, phóng túng bản thân và đắm chìm trong du͙© vọиɠ, nhưng cô không thể trở thành nô ɭệ bị du͙© vọиɠ điều khiển và đánh mất chính mình.

Cô thích cảm giác đê mê trong tìиɧ ɖu͙©. Nhưng nɧu͙© ɖu͙© thuần túy nhất dường như không thể làm cô thỏa mãn được, khi cơn hưng phấn qua đi, cô phải tìm kiếm sự kí©h thí©ɧ mới.

Vì vậy, cô làm bất cứ điều gì cô thích và làm điều đó một cách tự nhiên, cô đang soát hạn cuối của chính mình.

Cô tiếp nhận bọn họ từ trái tim, nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích. Nhưng trái tim cô có thể cảm thụ được sự chân thành từ họ, vui buồn vì cô.

Cô không phải là người vô tâm, cô biết mình muốn gì và không muốn gì, mặc dù nhiều khi sẽ có những tình huống bất lực.

Cho nên cô sẽ đáp lại, bởi vì tình cảm thực sự được vun đắp, và bước đầu tiên bắt đầu bằng sự tiếp nhận.

Mà khoảnh khắc cô tiếp nhận họ, trái tim cô đã rộng mở với họ. Cô không kìm nén cảm xúc của mình.

Vì vậy, có một số cảm xúc không thể giải thích được với Hoắc, cô sẽ không quá rối rắm. Tuy rằng trong lòng có đủ loại nghi vấn, nhưng cô vẫn nguyện ý nghe anh giải thích.

Giờ phút này, người khiến cô đau lòng đang ngây người nhìn về phía biển sâu vẫn thâm trầm như cũ kia.

“Em có biết không, đây là biển vô vọng, dùng để giam cầm những tội phạm có tội ác tày trời.”

Giọng nói nhàn nhạt của anh có chút mờ ảo, như đang lơ lửng trên không trung. Anh không quay đầu lại, nhưng Bạch Nhã có thể tưởng tượng ra sự lạnh nhạt và khinh thường trong mắt anh.

"Ở đây không có thời gian. Những người bị giam cầm ở đây sẽ không chết. Họ phải đối mặt với bóng tối vĩnh viễn. A ~" Giọng điệu của anh có chút trào phúng.

Bạch Nhã muốn bảo anh đừng nói, nhưng anh đột ngột đổi chủ đề chặn lại tất cả những gì cô muốn nói trong miệng.

“Nhìn đi, mặt trời mọc thật đẹp… Ánh sáng trên người thoải mái… A ~”

Bạch Nhã có thể nghe thấy giọng điệu thăng trầm của anh phập phồng đổi tới đổi lui, tiếng thở dài đó, có chút vui vẻ bệnh kiều.

Mặt trời mọc cách đó không xa, cô chỉ có thể nhìn thấy mặt trời run rẩy lộ ra một chấm nhỏ, cách nhau một khoảng xa, ánh sáng từ đó thực sự rất yếu, lạnh, cũng không có bao nhiêu độ ấm.

Cô lặng lẽ đến gần anh nắm tay anh.

Lạnh, thực lạnh. Lạnh đến mức không có dấu vết của nhiệt độ. Không giống người sống chút nào.

Nếu còn là người cá, tuy rằng thân nhiệt rất thấp, nhưng cũng không lạnh thấu xương như bây giờ.

Mà bây giờ cô cuối cùng đã nhìn thấy anh trông như thế nào.

Anh có một đôi mắt hoa đào quyến rũ, đôi mắt của anh là màu xanh lam ấm áp. Nhưng nhìn anh bây giờ tuy rằng tươi cười nhưng cũng không có độ ấm.

Môi của anh rất mỏng, hiện tại kéo rất dài.

Anh quay đầu lại, nhìn cô đang nắm tay anh, mỉm cười không nói gì.

Khi mắt anh chạm vào chiếc bụng căng tròn của cô, Bạch Nhã cảm thấy rõ ràng bụng cô co rút kịch liệt.

Như là sợ hãi.

"Hoá ra là tạp chủng."

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng Bạch Nhã vẫn cảm nhận được lạnh lẽo trong đó.

Tạp chủng? Nghĩa là gì? Bạch Nhã há hốc miệng muốn hỏi gì đó.

Anh dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, vì vậy anh kéo cô lại gần hơn, dang tay ôm cô, gục đầu lên đầu cô.

“ Ừm ~ thật ấm quá ~”

Bạch Nhã mới phát hiện anh rất cao, hơn cô một cái đầu.

Tiếng thở dài mãn nguyện đó khiến Bạch Nhã càng thêm dịu ngoan hơn, để anh tùy ý ôm cô, nhưng cảm giác lạnh lẽo như trong hầm băng vẫn khiến cô rùng mình.

Cuối cùng, anh có chút không nỡ buông cô ra rồi cúi đầu nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

"Em biết không, tên này trong bụng em vốn dĩ chỉ là một cơ thể nguyên thủy sống sót nhờ tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tuy nó sẽ không chết, nhưng chung quy nó không phải là một phôi thai hoàn chỉnh. Vì vậy, nó sẽ luôn ở trong bụng em, yêu cầu em không ngừng cung cấp tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho nó."

Bạch nhã đối với việc này ngốc lăng tại chỗ, nhìn anh đột nhiên khóe miệng nhếch lên cười nhạt.

Lời nói của anh khiến cô hiểu nhưng không thể hoàn toàn tiếp thu.

Trách không được cô ... Mọi thứ đã được giải thích.

“Nhưng mà…” Anh hơi dừng lại, nhìn bụng cô không được thân thiện cho lắm, “Bây giờ khác rồi.”

“Bây giờ nó là một bào thai sống, em có thể sinh nó, nhưng nó cần thêm tϊиɧ ɖϊ©h͙, yêu cầu càng nhiều tên dịch cung cấp năng lượng cho nó, nhưng làm người thật khó chịu là anh không thể chạm vào em ... ”

......

Bạch nhã mím môi cảm động, anh không nhắc một lời về trái tim đã mất của mình, cũng không trách hay chất vấn cô.

Trong khi những lời nói của anh đủ để khiến cô khϊếp sợ, thì lời oán giận cuối cùng của anh lại khiến cô muốn muốn cười khẽ.

Người không có trái tim, tại sao lại có thể làm ra chuyện động lòng người như vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »