Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi H Ảo Của Thú Nhân

Chương 69: An thai tương đương với không ngừng làm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Bạch Nhã tỉnh dậy, cô vẫn chưa hết đau buồn trước sự ra đi của Hoắc.

Một lần nữa ... Ở đây, cô đã có quá nhiều ly biệt.

Cho dù mỗi lần là cô lặng lẽ rời xa họ, hay họ biến mất. Chung quy có quá nhiều biệt ly.

Cô được định sẵn là không thể dừng lại vì bất cứ ai.

“Em tỉnh rồi!”

Giọng nói khàn khàn, nhưng khó có thể che giấu được vẻ kích động.

Bạch Nhã quay đầu nhìn anh, thấy Đoàn Tử hơi tiều tụy.

Đoàn Tử...... Hệ thống......

Bạch Nhã vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, sự xuất hiện của anh cuối cùng khiến cô cảm thấy có chút không thể giải thích được.

“Anh… Em không sao.”

Bạch Nhã muốn hỏi gì đó, nhưng khi nhìn thấy màu xanh đen trong mắt anh, cô không biết nên nói gì.

Sự an ủi nhợt nhạt của cô dường như không đáng kể.

Cô đưa tay xoa nhẹ đầu anh có chút xót xa, mím môi mắng nhẹ: “Đồ ngốc.”

Thật ra cô cũng cảm thấy có phần băn khoăn.

Cô không biết cô đã hôn mê bao lâu, hay anh đã bảo vệ cô bao lâu.

Đoàn Tử ngoan ngoãn để cô làm những gì thích, ngoan ngoãn đến không ngờ. Đôi mắt ấy tuy mang theo mỏi mệt nhưng vẫn lộ ra vẻ tinh anh lấp lánh quen thuộc.

"Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không thể đánh thức em, liền sợ em sẽ luôn ngủ quên ..."

Giọng của Đoàn Tử đáng thương, đầy áy náy.

Bạch Nhã, người hoàn toàn không thể cưỡng lại nam sinh làm nũng, giờ đây trái tim cô đã mềm hơn nửa, tràn đầy đau lòng a.

Cô mím môi, nhưng lại hóa thành một tiếng thở dài.

“Yên tâm, lần này em thực sự không sao. Em sẽ không ngủ lâu như vậy nữa.” Bạch Nhã có chút đau lòng an ủi cô.

Rốt cuộc thì người đó vì cô mà biến mất rồi ...

Như nghĩ ra điều gì, trong đầu Bạch Nhã âm thầm gọi thanh nhiệm vụ. Quả nhiên, nhìn thấy rằng nhiệm vụ chính đã hoàn thành, chỉ còn lại hai nhiệm vụ phụ treo lơ lửng ở đó.

Tìm được cha của đứa trẻ và sinh ra đứa bé …

Con ...

Bạch Nhã đưa tay sờ lên cái bụng vốn đã lớn, nhiệm vụ này hẳn không còn là vấn đề nữa.

Rốt cuộc, sinh mệnh của đứa nhỏ này là do Hoắc đánh đổi bằng trái tim của mình, nếu không cũng chỉ là một tử thai hút tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Chỉ là ... để hắn sinh ra, cần rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙. Vì vậy, nếu cô muốn an tâm dưỡng thai, điều đó có nghĩa là cô phải tiếp tục làʍ t̠ìиɦ không ngừng?

Đó là một nhu cầu thực sự làm người bất đắc dĩ và đáng buồn.

“Nhã Nhã, em muốn đứng dậy đi bộ không, anh dẫn em ra ngoài xem?”

Đoàn Tử săn sóc hỏi cô, ánh mắt anh nhu hòa.

Không giống như một đứa trẻ. Chắc chắn rồi ... Có vẻ như anh đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Thật sự rất khó cho anh ... vì cô đi tiếp xúc những đồ vật xưa nay chưa từng có đó.

Bạch Nhã muốn đồng ý, nhưng thấy anh tuy rất khỏe nhưng trong mắt vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi. Lời tốt quanh quẩn trong miệng nhưng vẫn thu lại.

Cô cười.

"Không sao đâu. Trông anh có vẻ mệt mỏi, nên nghỉ ngơi trước đi. Em sẽ đi cùng với anh, khi anh khôi phục cũng không quá muộn để chúng ta ra ngoài."

Đoàn Tử vốn muốn nói anh không sao, nhưng sau nghe Bạch Nhã nói câu kế tiếp cuối cùng anh cũng không từ chối.

Phải, anh đặc biệt muốn đi cùng cô. Nhưng à, sức mạnh tinh thần của anh không thể cố gắng quá lâu.

Để đánh thức cô, anh đã dùng một lượng nhỏ tinh thần lực, nhưng vẫn vô dụng, bởi vậy anh vắt kiệt tinh thần.

Sợ là, anh hiện giờ trạng thái cũng là nỏ mạnh hết đà.

“Được.” Anh đáp lại với một nụ cười yếu ớt.

Nhưng không đợi Bạch Nhã đứng dậy nhường giường cho anh, cô đã thấy anh đột nhiên biến thành một bánh bao và ngã vào vòng tay cô.

Bánh bao mềm dẻo, lúc này nhìn có chút trắng trong suốt, tựa hồ sắp biến mất.

Bạch Nhã có chút sốt ruột, hiển nhiên không ngờ anh lại đột ngột như vậy.

E rằng, không chỉ là mệt mỏi, bằng không, tại sao anh không thể duy trì biến hóa?

Bạch Nhã bối rối, cảm thấy không biết làm sao với chàng trai ấm mềm mại đang nằm trong tay cô.

Cô muốn giúp anh, nhưng không biết phải làm thế nào.

Cuối cùng, Bạch Nhã đột nhiên nhớ tới hệ thống.

Anh ta chắc chắn có thể giúp được Đoàn Tử, dù sao thì anh ta cũng rất lợi hại.

"Hệ thống, hệ thống, hệ thống......"

Bạch Nhã đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng cô không thể che giấu sự lo lắng và hoảng sợ trong giọng nói của mình.

Cô không chắc hệ thống có quan tâm giúp cô không.

Nàng không tin tưởng, hệ thống có thể giúp cô hay không.

【 Người chơi, có chuyện gì sao? 】

Ngay lúc này, Bạch Nhã gần như cho rằng Đoàn Tử đã tỉnh lại. Chính xác là cùng một ngữ điệu, nhưng ít cảm xúc hơn.

Đúng vậy, đây là hệ thống. Làm thế nào nó có thể là Đoàn Tử?

Trước giờ cô luôn cảm thấy Đoàn Tử giống hệ thống quá. Nhưng cô không ngờ rằng vào lúc này, cô sẽ cảm thấy giọng nói của hệ thống rất giống Đoàn Tử…

“Anh nhìn anh ấy xem, anh ấy không sao chứ?”

Bạch Nhã nâng bánh bao đang ngủ trong lòng lên vội vàng hỏi.

【Anh ta! ? Chỉ là mất tinh thần lực chìm vào giấc ngủ sâu. Không vấn đề gì. ]

m điệu của hệ thống chậm, không có nhiều phập phồng. Nhưng khó được là anh ta có thể giải quyết được nghi hoặc của cô.

Bạch nhã an tâm, còn muốn nói gì đó, đã bị hệ thống lập tức đánh gãy.

[Tôi không thể giúp anh ta, nhưng tôi có thể nhắc bạn rằng sẽ rất tốt cho anh ta nếu bạn thu thập nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơn.】

Để lại câu này và hệ thống rốt cuộc không còn động tĩnh.

Bạch Nhã không kiên quyết gọi hệ thống tới vô ảnh đi vô tung nữa.

Mà nghiêm túc xem xét lời nói của hệ thống và chuỗi sự kiện gần đây.

Kể từ khi cô tiếp xúc với cái gọi là trò chơi này, nhiều thứ đã đi chệch hướng một chút.

Dường như có một thế lực đằng sau đẩy cô, như thể dẫn dắt cô về phía điều gì đó.

Những bí mật nào được ẩn giấu dưới trò chơi không đứng đắn?

Không thể đoán, cũng không thể nhìn rõ ràng.

Cô không muốn nghĩ nhiều vì cô lười biếng. Nhưng cô lại không thể không suy nghĩ, nghĩ về tất cả các biến số.

Nhưng bây giờ, tất cả những gì cô có thể làm là an tâm dưỡng thai, không chỉ cho bản thân mà còn cho những gia hoả kia.

Sự thật sẽ luôn luôn được đưa ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »