Chương 64: Hiện thực cùng cảnh trong mơ

"Bíp-bíp-bíp -"

Có từng tiếng máy móc điện tử kéo dài vọng bên tai. Phảng phất có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch.

Thật sự là quá an tĩnh.

Bạch Nhã chớp mắt, nhưng như thể có sức nặng ngàn cân khiến cô không thể mở ra được.

Cô bị sao vậy? Như thể cơ thể cô hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Ngay cả các giác quan của cô dường như bị suy yếu đi rất nhiều. Phải mất một lúc, cơ thể cô mới dần phản ứng lại.

Dưới mũi có mùi thuốc khử trùng nồng nặc, cô không thể nhìn thấy. Nhưng cô cũng biết rằng đây là điều mà thế giới khác không có.

Chẳng lẽ —— cô đã trở về?

Cô không biết nên vui hay nên buồn với kết quả này. Vì biết cô đã trở lại, cô cảm thấy thoải mái trong lòng, nhưng quan trọng hơn, có một nỗi lo lắng đang quanh quẩn trong lòng cô. Cô không biết tại sao mình lại đột ngột trở về, cô không biết mình có quay lại kia lần nữa hay không.

Nhưng vấn đề lớn nhất lúc này có lẽ không phải là những thứ này, điều khiến cô lo lắng hơn cả là cô “tỉnh dậy”, nhưng lại không thể mở mắt, nói chính xác là cô hoàn toàn không thể kiểm soát được cơ thể của mình.

Vậy điều gì đã xảy ra với cơ thể của cô khi cô đi đến một thế giới khác? Nhưng không ai có thể trả lời cô.

Có phải cô sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình trong trạng thái thực vật?

"La la la …"

Tiếng hát nhẹ nhàng từ từ vang lên bên tai cô, vừa quen thuộc vừa uyển chuyển.

Nó như một lời thủ thỉ giữa hai người yêu nhau, ôn nhu lại êm tai.

Tiếng hát quen thuộc ... Nó khiến cô bất giác thư thái và đắm chìm vào bản tình ca nhẹ nhàng. Cơ thể cô dường như từ từ trở nên nhẹ nhàng bay bổng, cảm giác nặng nề và trầm trọng trước đó không còn nữa.

Lúc này, trước mắt cô hiện lên một tầng sương mỏng, cô nhìn thấy một thế giới khác quen thuộc xuyên qua lớp sương mù, chỉ cần cô nhấc chân bước vào là có thể quay về.

Cô nhìn thấy người cá xấu xí và đáng sợ ôm “cô” đang say ngủ trong ngực, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy, cất giọng hát bài hát tuyệt đẹp kia.

Đây là ... Bạch Nhã trầm mặc. Đây là cảnh trong mơ hay hiện thực?

Nhưng cô càng sẵn sàng tin rằng đây là một "trò xiếc" do hệ thống, nhưng để làm gì? Trước đây, cô cảm thấy trò chơi càng về sau, nó càng kỳ quái hơn, như thể đang cố gắng hết sức đuổi cô ra khỏi thế giới kia vậy.

Tùy ý bị ảnh hưởng tâm trí, trở nên càng thêm bất kham. Chỉ cần cô lùi một bước, cô có thể rơi xuống vực sâu và không bao giờ đứng dậy được nữa.

Nhưng cô không muốn như vậy, cô muốn đánh phá tình huống này, vậy cô còn có thể lựa chọn sao? Nếu ở lại, cô sẽ phải trông coi thể xác ở dạng này của mình cả đời. Còn không bằng trở lại kết thúc trò chơi và tìm hiểu lý do.

Nghĩ rõ ràng điều này, ánh mắt kiên định Bạch Nhã tiến lên một bước vững chắc.

Cô muốn quay trở về, không ai có thể ngăn cản cô.

Nhưng vừa chạm chân vào sương mù, giống như một chân đạp xuống vực sâu, cảm giác từ trên cao rơi xuống khiến cô hoảng.

Cảm giác rơi tự do không trọng lượng nặng nề đè nén cơ thể cô.

"Nhã nhã! Nhã nhã! Em mau tỉnh lại!?"

Một giọng nói trầm thấp đầy lo lắng vang lên bên tai cô.

Giọng nói rất quen thuộc, đó là ai? Ai đang gọi cô?

Mà ngay lúc đó, cơ thể cô như bị ai đó kéo.

“Khụ khụ! Bạch Nhã Nhã đột ngột ngồi bật dậy, mày cau chặt ấn vào ngực nặng nề ho khan, toàn thân phế phủ như bị nghiền áp.

Vừa đau vừa khó chịu.

Nhóm người và thú trước mặt lo lắng nhìn cô.

Đoàn Tử? Sự nghi ngờ lướt qua mắt Bạch Nhã, cô đã trở lại rồi sao? Hay tất cả chỉ là một giấc mơ.

"Em ... Em bị sao vậy?"

Giọng Bạch Nhã trầm thấp, khàn khàn như bị lửa thiêu đốt, giọng nói của cô nghe có vẻ khô cứng.

“Hai ngày nay em ngủ liên tục rồi, dù anh có nói gì với em, em cũng không tỉnh lại.”

Đoàn Tử cau mày, nhanh chóng đưa một thứ giống như quả bầu đến miệng Bạch Nhã.

Bạch Nhã uống từng ngụm từng ngụm chất lỏng một lúc cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhìn thấy mọi thứ xung quanh, Bạch Nhã cảm thấy an tâm hơn một chút.

"Không có việc gì, không phải em đã tỉnh sao, anh đừng lo lắng."

Bạch Nhã yếu ớt nhìn anh cười trấn an.

Muốn nói bọn họ từ nay ở chỗ này định cư, Bạch Nhã liền thanh thản ổn định nằm dưỡng thai.

Chỉ không biết tại sao sau đó cô bắt đầu trở nên thích ngủ. Mới nửa ngày, tiếp đó một ngày và bây giờ là hai ngày.

Luôn có cảm giác mệt mỏi kéo dài. Cô chỉ muốn ngủ thế này.

"Hừ ~" Bạch Nhã đưa tay lên vỗ nhẹ vào miệng, ngáp một cái.

Cô lại buồn ngủ. Mí mắt của cô như nặng ngàn cân mà cô không thể mở chúng ra.

"Nhã nhã! Đừng ngủ. Nhã nhã!"

Giọng nói đầy lo lắng của Đoàn Tử nhỏ dần đi bên tai.

“La la la la la…”

Bên tai vang lên một bản nhạc du dương như ru người ta vào giấc ngủ.

Ngay khi Bạch Nhã kinh ngạc mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt có phần xanh đen và đầy vảy.

Đây là...... Người cá.

Động tác nhỏ của cô ngay lập tức đưa tới ánh mắt anh ta, anh ta ngừng hát bài hát ưu thương lại động lòng kia, cúi đầu mắt đối diện với mắt đang mở của cô.

Cô- đã trở lại?

Bạch Nhã lúc này trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đen láy của người cá thì không còn gì.

Đôi mắt của anh ta thật đẹp, như thể chúng đang có hồn phách rung động. Nó giống như ngọc lưu ly đen tẩm đầy cảnh xuân tươi đẹp, tỏa sáng với vẻ rực rỡ độc nhất vô nhị.

Giống như bị mê hoặc, Bạch Nhã quên mất mình muốn làm gì và chỉ vô hồn nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.

Sau đó từ từ quên đi mọi thứ ... quên mất cô là ai, quên tại sao cô lại ở đây - tóm lại là dường như kí ức của cô đã bị xóa đi một cách lặng lẽ.

“La la la la…”

Tiếng hát du dương quen thuộc lại nhàn nhạt vang lên, nhẹ nhàng văng vẳng bên tai Bạch Nhã.

Tiếng hát của anh ta quá hay, Bạch Nhã nhìn anh ta vừa ngưỡng mộ vừa si mê.

Dường như tất cả những gì cô có thể làm là giữ lấy anh ta.