Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi H Ảo Của Thú Nhân

Chương 62: Vào nhầm bí cảnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Nhã nghe thấy tiếng hát mờ ảo, mới đầu dường như cách nhau một quãng đường dài, không thể nghe rõ nội dung, chỉ có thể nghe đứt quãng nhàn nhạt ưu thương ở bên trong.

Trước mặt có sương mù dày đặc, xung quanh mờ mịt, dưới chân có một con đường không biết, sự hoang mang và bí ẩn cùng tồn tại.

Cảm giác này vừa quen vừa lạ.

Giống như đang ở trong một hoàn cảnh chật vật giãy giụa, nhưng không thể thoát ra khỏi nó.

Một nơi hoàn toàn xa lạ, dù có đi đâu cũng không có thay đổi gì, cứ như đang đảo quanh tại chỗ vậy.

Ngoại trừ tiếng hát kỳ lạ và quỷ dị như phát ra từ xa, xung quanh hoàn toàn bị bao trùm bởi một màn sương mù xám xịt.

"Có ai không? Hệ thống? Đoàn Tử? Chúng ta có thể ngừng đùa được không?"

Xung quanh trống rỗng, chỉ có giọng nói của Bạch Nhã dần trở nên hoảng loạn mà trầm lắng xuống.

"Đoàn Tử? Anh đang ở đâu? Mau ra ngoài đi? Đừng làm em sợ ..."

Một sự im lặng kỳ quái khiến người ta hoảng sợ.

Ngoài tiếng hát dường như không bị ảnh hưởng, cứ văng vẳng bên tai Bạch Nhã hát bài hát cổ, huyền bí ấy.

Nơi quỷ dị này, bài hát kỳ lạ này.

Bạch Nhã buộc mình phải bình tĩnh quan sát xung quanh, nhưng ngoại trừ tiếng hát từ xa, còn lại là một mảnh tĩnh mịch.

Bạch Nhã còn đang suy nghĩ xem có nên đi theo tiếng ca hay không. Nhưng cơ thể cô đã đi trước một bước so với bộ não, di chuyển theo một hướng trong vô thức.

Từ từ, tiếng hát càng ngày càng rõ ràng, sương mù trước mặt cũng dần dần biến mất.

Cô nhìn thấy một tảng đá ngầm, lưng của một người đàn ông, đang ngồi đó, đưa lưng về phía cô và nhìn bầu trời xám xịt ở phía xa.

Xung quanh là biển tĩnh mịch, bình lặng không một dấu vết của bọt sóng.

Biển! ? Bạch Nhã mở to mắt, cúi đầu xuống, lại phát hiện chính cô thực sự đang đứng trên mặt biển.

Bạch Nhã sợ hãi muốn lùi về phía sau lại một bước, nhưng ngay lập tức một chân rơi vào nước biển lạnh như băng.

"A!"

Cảm giác lạnh đến xương lập tức truyền khắp cơ thể, Bạch Nhã chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên rơi xuống biển sâu.

Cái liếc nhìn cuối cùng, cô thấy bóng lưng không hề bị ảnh hưởng, vẫn kiêu ngạo của người đó và giọng hát chưa từng bị ảnh hưởng.

Lạnh, cái lạnh thấu xương, dù có rùng mình đến đâu cũng không thể xua đi cái lạnh.

"Lạnh quá …"

Bạch Nhã rùng mình mở mắt ra, cả người cô đều nhỏ nước, bộ dạng như cô vừa được vớt lên khỏi biển.

Cô có thể thấy rõ phía trước là người đàn ông bí ẩn cách cô không xa, vẫn đang nhìn về phía xa hát bài hát của anh ta.

Không, có thể nói anh ta không phải là con người.

Cô nhìn thấy một gì, một con quái vật với khuôn mặt xấu xí và chiếc đuôi cá khổng lồ của anh ta.

Nhưng trước khi Bạch Nhã sợ hãi hay điều gì đó, cô đã lấy lại lý trí nhờ cái lạnh thấu xương.

Lạnh ... lạnh quá - Bạch Nhã vòng tay ôm chặt lấy mình.

Đột nhiên cô rơi vào một vòng tay ấm áp, cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt trống rỗng vô thần của anh ta, khuôn mặt xấu xí thậm chí đáng sợ đập vào mắt cô.

Nhưng trong lòng Bạch Nhã hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, có một ngọn lửa đang cọ xát hướng lên trên khiến cơ thể lạnh lẽo của cô lập tức bốc cháy.

Cảm giác nóng lạnh đan xen khiến ý thức yếu ớt của Bạch Nhã biến mất. Nội tâm chỉ nghĩ phải được sơ giải.

Bạch Nhã quấn lấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh ta, cứng ngắc, cô chạm vào cơ thể che kín vảy, trên người anh có mùi tanh nhẹ.

Bạch Nhã không ngừng cọ xát trên người anh ta, eo cô vặn vẹo, cô quấn lên cổ anh ta, nhưng cô sờ thấy phía sau cột sống sau lưng anh ta sắc nhọn, ngón tay bị đâm thủng.

"A!"

Bạch Nhã bị cơn đau đầu ngón tay đánh thức.

Khi cô phản ứng lại những gì đã xảy ra trước đó, Bạch Nhã kinh hoàng nhìn chằm chằm vào con quái vật trước mặt không ngừng lui về phía sau.

"Haha~"

Anh ta đột nhiên nhếch môi cười một cách kỳ lạ với cô, để lộ hàm răng sắc nhọn. Anh ta duỗi móng vuốt sắc bén của mình nắm lấy cổ tay của Bạch Nhã, ngăn cản hành động lùi lại phía sau của cô.

Bạch Nhã run rẩy sợ hãi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta.

Khuôn mặt của anh ta phủ đầy vảy cá không màu, hai tai có hai cặp mang màu xám, mái tóc gợn sóng của anh ta buông xõa rối tung như rong biển.

Cổ tay Bạch Nhã bị anh ta giữ chặt, còn sử dụng lực đột ngột, Bạch Nhã không tự chủ được bổ nhào lên người anh ta.

Bạch Nhã chưa kịp định thần lại và vùng vẫy, chỉ đành trơ mắt nhìn bàn tay mình đang từ từ đưa lên khuôn miệng sắc lạnh của anh ta.

Đầu lưỡi mát lạnh, liếʍ những hạt máu trên ngón tay, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt say mê và cái miệng chưa đã thèm.

Mà đôi mắt vốn dĩ đen nhánh của anh bỗng chốc trở nên đỏ tươi đáng sợ, Bạch Nhã mắt trừng lớn rồi đột nhiên bị đè ngã xuống đất, anh ta kích động vùi đầu vào cổ cô, há miệng, cắn lên mạch máu yếu ớt của cô.

Đau đớn, máu chảy ra rất nhiều, Bạch Nhã vùng vẫy, vùng vẫy nghe tiếng nuốt trong cổ họng anh ta.

Làn da thô ráp của anh ta cọ vào khuôn mặt trắng nõn của cô, ngứa ngáy và tê dại

Cô sắp chết à?

Ý thức của Bạch Nhã dần dần yếu đi, bàn tay đang vùng vẫy cũng từ từ rũ xuống.

Nhưng nó giống như ngọn lửa trên ngọn đuốc đã tắt đột ngột được thắp lên.

Khó chịu, thật khó chịu ... Bạch Nhã vặn vẹo thân thể, có người không ngừng liếʍ liếʍ cổ cô, đầu lưỡi mỏng manh xuyên lạnh lẽo và tê dại thấu vào tận xương tủy.
« Chương TrướcChương Tiếp »