Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi H Ảo Của Thú Nhân

Chương 61: Tìm một chỗ chỗ an thân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Nhã chạm vào cái bụng ngày càng phình ra như một quả bóng của mình.

Rõ ràng chưa đầy ba tháng, hiện tại nhìn như mang thai mười tháng, còn không biết khi nào sẽ sinh.

Có lẽ do lời nói của Đoàn Tử ngày hôm đó nên trái tim cô đã từng khắc khoải mới lắng xuống.

Cô nghĩ việc cô có thể mang thai là một điều kỳ diệu, mà điều này luôn khiến cô cảm thấy hơi viển vông, có chút không hiện thực.

Nhưng loại tồn tại chân thật này làm cô luôn quan tâm không thể lừa được cô, mà cô không thể giải thích được sắp trở thành một người mẹ, thậm chí cha đứa trẻ là ai cũng không biết, ngẫm lại cũng hơi nực cười.

Muốn trách thì trách đời tư cô lộn xộn quá, hết lần này đến lần khác.

Nhưng những gì cô đã trải qua thực sự là một hành trình kỳ diệu.

Cô đi đi dừng dừng nên tốc độ cũng chậm lại, đã đến lúc phải tìm một nơi để ổn định cuộc sống.

Đặc biệt là sau khi Đoàn Tử nói những lời đó với cô ngày ấy, làm cô không thể không đối mặt với những thú đã theo sát cô suốt thời gian qua, rốt cuộc thì trốn tránh cũng không phải là cách. Hơn nữa cô phải tìm nơi an cư cho tiểu tử trong bụng này.

“Đoàn Tử, giúp em nói chuyện chút.”

Bạch Nhã lắc lắc người đàn ông bên cạnh, yêu cầu anh giúp đỡ.

Chưa kể, ngày hôm đó đưa họ xuống từ cây cao đó thực sự dựa vào anh ấy.

Mà tất cả là nhờ khả năng giao tiếp với dã thú của anh. Nhưng khác với cô phải trải qua quá trình giao tiếp chuyên sâu. Anh là kiểu giao tiếp mà cả hai loài thú đều có thể hiểu được, giống như giao tiếp giữa người với người.

“Vậy thì hôn anh một cái.” Anh cười một tấc lại muốn tiến một thước, ngẩng mặt lên cầu hôn.

“Càng ngày càng không đứng đắn.” Bạch Nhã cười đẩy anh ra, nhưng cô vẫn không nề hà tiến đến hôn nhẹ lên môi anh, nhưng anh lại đè cô, cạy môi cô ra.

Chiếc lưỡi trơn tuột liếʍ láp, hút cạn nước ngọt của cô, thật sâu cầu xin.

Thẳng đến cô bị hôn thở hồng hộc Đoàn Tử mới buông cô ra.

"Chúng tôi hy vọng em khỏe, chúng tôi chấp nhận tất cả mọi thứ về em. Đừng quên, tất cả chúng tôi đều ở bên cạnh em." Đoàn Tử nhìn cô trìu mến, nói.

"Được rồi, nói làm em nổi da gà rồi. Đừng có ba hoa, đi nói đi, chuyện này còn dựa vào các anh."

Bạch nhã cười đẩy anh ra, cô nhìn Đoàn Tử đứng dậy từ bên cạnh mình, sau đó lén hôn lên má cô lần nữa.

Bộ dáng này...... Rốt cuộc là giống ai? Tại sao lại như vậy, Bạch Nhã bất đắc dĩ lắc đầu mà mỉm cười, ngẩng đầu nhìn vài thú có vẻ đang nói chuyện nghiêm túc cách đó không xa, nụ cười không hề biến mất.

Thực lòng mà nói, đối mặt với họ, trong lòng Bạch Nhã vẫn có chút bất an và áy náy.

Họ hết lòng trả giá và theo đuổi nhưng chưa chắc đã đổi được sự đối đãi bình đẳng. Họ có thể không hiểu tình hay không hiểu yêu, nhưng cách đối xử thuần túy nhất của họ chính là tình yêu chân thành tha thiết nhất.

Mà điều mà cô có thể hồi đáp lại là không biết mình sẽ có được sự đồng hành chân thành trong bao lâu.

Cuối cùng, khi Bạch Nhã nằm trong lòng Đoàn Tử nhìn vẻ tự mãn của anh, vẫn không kịp phản ứng.

Anh nói, không sao, cứ đi theo họ là được.

Có một bầu không khí thoải mái và tự do hiếm có xung quanh, và một số ít thú khác không biết khi nào đã chấp nhận Đoàn Tử, thoạt nhìn họ có vẻ hoà thuận vui vẻ.

“Đoàn Tử, khi nào thì anh có thể trở biến thành một đồ vật khác?” Bạch Nhã vẫn đang suy nghĩ về những gì anh nói.

"Cái này khó nói, anh thật sự không rõ. Loại linh khí anh cần cũng không chắc chắn như em cần tϊиɧ ɖϊ©h͙ của giống đực. Của em lấy dễ dàng, của anh khó hơn."

"Vậy nếu không tìm được, anh đã nói anh có thể biến thành bất kì cái gì, không phải là một câu mạnh miệng sao? ”Bạch Nhã nhìn Đoàn Tử có chút không cao hứng.

"Nếu em thực sự muốn nhìn, tôi có thể sử dụng mạng của mình như một nguồn tinh thần để biến thành những gì em muốn thấy."

“Đồ ngốc, đừng nói bậy, em sẽ không xem nữa. Sau này em cũng không xem nữa.” Bạch Nhã vươn tay che miệng Đoàn Tử, cau mày mắng anh, nhưng cô đã bị anh làm cho cảm động đến rối tinh rối mù.

Vậy từ khi nào cô lại trở nên xúc động như vậy?

Sự thật chứng minh có người trợ giúp hiệu suất luôn nhanh hơn. Làm theo bản năng của loài vật, trái tim của Bạch Nhã đã tĩnh lại ở nơi có thể coi là thiên đường kia.

Đó là một sơn cốc rộng lớn, một dòng suối nhỏ róc rách đi ngang qua toàn bộ sơn cốc.

Đầu xuân vẫn còn hơi se lạnh, nhưng sơn cốc tràn ngập cây xanh. Cỏ dại và sỏi đá, hoa dại mọc rải rác khắp nơi, tràn ngập sinh cơ cùng hơi thở tự nhiên. Trái tim của Bạch Nhã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Theo dòng suối vào sâu trong đáy cốc, Bạch Nhã phát hiện thác nước và vực sâu chứa đựng nó chính là đầu nguồn của dòng suối.

Cùng hang động có vẻ đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, xem ra rất vừa lòng.

“Vậy thì về sau chúng ta sẽ sống ở đây.” Bạch Nhã cười nói với họ.

Cho nên về sau, tâm cô sẽ được yên ổn.

Giống như lần đầu tiên đến một ngôi nhà mới, có đủ mọi cung bậc cảm xúc, kí©h thí©ɧ, lo lắng và tất cả những gì cần làm là làm thế nào để xây dựng nó thật tốt.

Thuần thiên nhiên là tốt, nhưng luôn có một số khuyết điểm. Ví dụ, cô không thể sống trong cùng một hang động với tất cả bọn họ, chẳng phải mỗi lần yêu nhau đều xấu hổ sao?

Nhưng mọi thứ phải đến từ từ, không việc gì phải vội vàng.

Hơn nữa một sơn cốc thoải mái như vậy là tốt cho cô, nhưng mỗi anh chàng ở cùng cô phải tiếp tục phát triển ra bên ngoài để tìm kiếm thức ăn cho riêng mình.

Đêm đầu xuân se lạnh, cả bọn co ro trong hang đá để giữ ấm cho nhau.

Nhưng có một vấn đề phải tranh luận là cô ngủ với ai.

Đoàn Tử cãi cọ ầm ĩ chết sống ở bên cô, vì vậy ăn vạ cô không thể tách rời. Mà những thú xung quanh đang nhìn cô, tất cả đều đang cầu xin sự an ủi.

Điều này khiến đầu của Bạch Nhã phình to. Cô nên làm gì khi những vật nuôi trong nhà đang tranh sủng?

Cuối cùng, Bạch Nhã đã chọn nép mình trong bụng ấm áp của voi Ma-mυ"ŧ, nhưng người dường như không cần mặt mũi Đoàn Tử, đã ôm cô cùng co lại dưới bụng voi Ma-mυ"ŧ.

Vào thời điểm đó, nội tâm của Bạch Nhã đã hỏng mất, nhưng Ma-mυ"ŧ ba ba người tốt bụng và không nói nên lời, đã thực sự để cả hai cùng nhau chẳng ra cái gì cùng nhau bú.

Nói về lịch sử chiến đấu của ba ba bảo mẫu...

Bạch Nhã nghĩ mình mất thời gian rất lâu cũng không ngủ được, nhưng cô chìm vào giấc ngủ dưới sự tác động của Đoàn Tử.

Em ở đâu? Em ở đâu? Em ở đâu?

Là ai vẫn luôn gọi cô, bi thương mà tuyệt vọng.

Anh nhớ em vô cùng ... Em đang ở đâu? Tại sao nơi nào đều tìm không thấy? Tại sao? Tại sao?

Rốt cuộc là ai? Vẫn luôn đang tìm kiếm cô?
« Chương TrướcChương Tiếp »