Chương 60: Hiển lộ nguyên hình vs biểu lộ chân tình

Bạch Nhã nhẹ nhàng nằm trên người Đoàn Tử, hạ thể hai người dính sát vào nhau.

Một lượng lớn hỗn hợp dâʍ ɖị©ɧ trộn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt chảy ra từ nơi giao hợp của họ.

Không còn cảm giác hôn hôn trầm trầm lúc đầu, Bạch Nhã cảm thấy tinh thần của mình đã trở nên thanh minh hơn.

Vậy Đoàn Tử là dạng tồn tại kỳ quái gì?

“Rút đồ vật kia của anh ra nhanh lên.”

Bạch Nhã duỗi tay đẩy Đoàn Tử ra, ánh mắt của người đàn ông vẫn còn bao trùm vẻ mê đắm, một bộ dạng chưa đã thèm.

“Chúng ta làm thêm lần nữa nhé?”

Ngữ điệu trầm thấp gợi cảm uyển chuyển phát ra từ miệng anh, tay anh lại quấn lấy eo Bạch Nhã, trên xương quai xanh của cô in dày đặc nụ hôn.

"Từ bỏ! Tôi mệt mỏi, buông tôi ra."

Bạch Nhã hơi giãy dụa, nửa đẩy nửa run rồi lẳng lặng rêи ɾỉ.

Chờ kết thúc lần này đã qua mấy giờ sau, Bạch Nhã hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng ngày càng tốt.

Không biết là hệ thống bug cho cô, hay là một bí mật không muốn người biết đến của Đoàn Tử.

"Anh nhanh buông ra, tôi không muốn ..." Giọng nói khàn khàn còn mang theo tìиɧ ɖu͙© khẽ cất lên, bất kể như thế nào đều nghe như là nũng nịu cầu xin.

"Ba ——"

Côn ŧᏂịŧ chưa thu nhỏ lại bị kéo ra khỏi động huyệt háu ăn "ba" một tiếng, chất lỏng dâʍ đãиɠ dính trong đó không ngừng ào ào tiết ra, thật da^ʍ mỹ và tráng lệ.

"Hừ ... Thật lãng phí--"

Hai má Bạch Nhã hơi say, vẻ mặt mê người than nhẹ, vì mất đi sự chăm sóc của người đàn ông, hoa huyệt đói khát của cô không ngừng đóng mở, như đang cầu xin sự thương xót.

Thân thể này thật sự càng ngày càng dâʍ đãиɠ, Bạch Nhã khẽ nheo mắt lại, trong lòng hoang mang nghĩ.

"Đoàn Tử, chúng ta mau trở về đi, chúng ta ra ngoài đã lâu."

Bạch Nhã hai má nhàn nhạt tràn đầy xuân sắc, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thâm thúy của Đoàn Tử.

Gò má giống hệt như hệ thống chứa chan tình cảm mà hắn (hệ thống) không có.

“Anh là cái gì vậy?” Bạch Nhã đưa tay ra vuốt má anh, thản nhiên hỏi, đầy nghi hoặc.

Lúc đầu, chỉ cảm thấy đây là một món đồ chơi như chiếc bánh bao trông dễ thương, hình tròn và màu trắng. Nhưng khi anh đột nhiên biến thành hình người trước mặt cô, lúc đó cô đã rất sốc và sợ hãi.

Cuộc sống của cô đầy hư ảo, nhưng đây vẫn có điều cô không ngờ tới.

Cô đã nhiều lần cảnh báo bản thân, tất cả chỉ là một trò chơi để đáp ứng mong muốn và nhu cầu của cô, không bị gò bó bởi nhiều ngoại vật.

Trong cuộc sống, con người ta có quá nhiều cố kỵ, nhiều suy nghĩ, đồ vật họ cho không thể chấp nhận được vì chúng vi phạm đạo đức con người.

Nhưng tại đây, cô đã bước ra khỏi ranh giới đó và thử nhiều thứ khác xa với thực tế. Đồng thời cô cũng thả bay bản thân.

“A Nhã, những chuyện này em thật sự không cần lo lắng, em chỉ cần biết anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em đã quên, anh hiểu rõ em nhất.”

Đoàn Tử đỡ đầu cô, trán chạm trán cô mà ôn nhu nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt quá tập trung của người đàn ông khiến Bạch Nhã kinh ngạc.

Nếu đây không phải là một trò chơi. Nếu anh là người thật ... thì cô nhất định sẽ một lòng một dạ với anh, anh như thế là người đáng giá ở bên ... Nếu ... Nhưng không có nhiều nếu như vậy.

“Đoàn Tử, làm ơn - đừng tùy ý đọc suy nghĩ của tôi, được không?”

Giọng Bạch Nhã có chút nghẹn ngào, cô vươn tay chống đẩy người đàn ông dựa sát vào mình, rồi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.

"A Nhã" Đoàn Tử vươn tay nắm lấy tay Bạch Nhã, người muốn giữ khoảng cách với anh, kéo cô vào lòng, “Anh không biết tại sao em lại buồn. Thực ra anh cũng không hiểu rất nhiều chuyện. Mặc dù anh có thể học hỏi từ em, nhưng anh không hoàn toàn hiểu những điều đó."

"Nếu em luôn vướng bận thân phận của anh, anh tự mình cũng không thể nói rõ ràng, nếu một hai phải hình dung, anh nghĩ rằng nơi em ở gọi là amip* khá thích hợp. Anh có thể trở thành tất cả mọi thứ, miễn là em thích." (*Amip cũng còn được gọi là trùng biến hình hoặc trùng chân giả là các dạng sự sống đơn bào có đặc trưng là hình dáng không theo quy luật nhất định.)

Khóe miệng người đàn ông cười nói, ý cười rất nhẹ nhàng khiến Bạch Nhã đang vùng vẫy trong vòng tay của anh dừng lại, để anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.

"Anh như thế này, chỉ vì một người em luôn nghĩ đến trước đây. Nếu em thực sự không thích, anh có thể biến thành một cái gì đó khác."

Đoàn Tử xoay mặt Bạch Nhã về phía mình, để mắt cô nhìn thẳng vào anh, anh cũng nhìn thẳng vào cô, "Vì vậy, đừng nghĩ về điều gì đó thật hay giả, được không? Anh đã luôn ở bên cạnh em, tin rằng nhóm gia hoả đã ở bên cạnh em trước đây đều nghĩ như vậy. Bọn anh đều ở bên cạnh em, luôn ở bên. "

"Ai, đừng khóc......"

Đoàn Tử vươn tay gạt nước mắt mà Bạch Nhã đang rơi mãnh liệt, nước mắt cứ thế chảy thẳng xuống má cô, nhưng đôi mắt vẫn nhìn anh không chớp.

"Đồ ngốc......" Bạch nhã khóc mắng anh.

“Anh không phải đồ ngốc, anh là Đoàn Tử."

“Đồ ngốc.” Bạch Nhã cười khúc khích, rưng rưng gọi anh.

“Anh ...” “Được rồi, đồ ngốc, em biết.” Bạch Nhã đưa tay ra che miệng anh, ngăn anh lại bằng một nụ cười đầy nước mắt.

"Này, chúng ta về đi. Tại anh, làm em khóc thế này ... Ai, Đoàn Tử, anh có nhìn trộm trong đầu em để học nói lời âu yếm không?"

"Không có."

"Thật sự không có?"

"Thật sự."

" Bây giờ anh vẫn đang nhìn trộm những gì em đang nghĩ. "

"Thật sự không có, A Nhã."

" Này, Đoàn Tử, anh có nghĩ cái tên Đoàn Tử mà em đặt cho anh không hay sao?"

" Không, anh thích nó lắm, nhất là khi em thở dốc dưới thân anh lại gọi anh như vậy không ngừng. "

" Anh đã nói anh không nhìn vào suy nghĩ của em! "Bạch Nhã giơ tay lên gõ vào đầu của Đoàn Tử.

"Ai Ai Ai ...... Anh sai rồi - Anh hứa lần sau ...... Anh không"

"Không tin, không tin thì em không ôm anh.".

" Tốt " Đoàn Tử cười, lớn tiếng trả lời.

"A! Đừng xoay ..." Bạch Nhã hét lên, ôm lấy cổ Đoàn Tử.

"Được rồi, nhắm mắt lại. Đi ra ngoài thôi. Hahaha ~"

"Này, chúng ta đến chưa, mở mắt ra được không?" Bạch Nhã ôm chặt cổ anh và thì thầm bên tai anh.

"Còn chưa, còn một hồi nữa, đừng nhìn lén, em sẽ choáng váng đầu óc."

“Được rồi,” Bạch Nhã nhấc hai chân kẹp eo anh, “Mà này, không phải anh nói mình có thể biến thành bất cứ thứ gì, vậy đợi lát nữa trở thành phụ nữ để em xem.”

"Không được, A Nhã."

"Vậy đó. Một con mèo hoặc con chó con, hoặc một bông hoa, không phải có thể biến thành bất cứ thứ gì sao."

"Xin lỗi, anh hiện tại chưa thể."

"Anh nói dối em!" Bạch Nhã không đợi anh nói hết lời dùng cả hai tay kéo tai anh, dùng sức kéo ra, "Lúc trước anh nói có thể biến thành bất cứ thứ gì em thích. Sao giờ anh lại đổi ý!"

"Không, ôi ... buông ... buông tay." Đoàn Tử nhe răng trợn mắt mà nói dối Bạch Nhã, " Hiện tại anh không có đủ năng lượng để biến thành bất cứ thứ gì, vì vậy trong thời gian này anh chỉ có thể duy trì hình dáng này. Đúng rồi, chúng ta tới rồi, em mở mắt ra nhìn xem."

"A! Ngươi cái kẻ lừa đảo này! Tại sao chúng ta lại ở trên cây !? "

"Đừng đánh đừng đánh...... Anh cũng không biết......"

"Chúng ta đi xuống như thế nào?"

"Không biết."

"Vậy anh định làm gì? Nhanh nghĩ cách, em không nghĩ ở trên cây đợi."

"Chúng ta đây chỉ có thể chờ voi Ma-mυ"ŧ bọn họ tới cứu chúng ta......"

"Ngu ngốc!"

............