Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi H Ảo Của Thú Nhân

Chương 58: Đoàn Tử ghen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Nhã cảm thấy mình hơi khô nóng mắt hoa choáng váng.

Cô chớp mắt, đây là đâu?

Một người từ từ đến gần cô, một người đàn ông.

Anh nhìn xuống cô, mà cô ngẩng đầu nhìn anh, nhưng theo hướng ánh sáng cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh.

Rất quen thuộc, rốt cuộc là ai?

Đột nhiên, người đàn ông đưa tay về phía cô, chạm nhẹ vào khuôn mặt cô, ngón tay anh ta cẩn thận vuốt ve trên khuôn mặt cô, như thể đây là bảo bối.

Môi anh khẽ mở, anh gọi cô là "Bạch Nhã". Lặp đi lặp lại bằng một giọng trầm thấp, tràn ngập chân tình.

Là ai? Rốt cuộc là ai?

Bạch Nhã suy yếu nâng tay lên bắt lấy tay anh, nhẹ nhàng dùng sức kéo anh về phía cô, mà người đàn ông đó ngoan ngoãn từ từ tiến lại gần cô.

Cho đến khi ánh mắt chạm nhau, ánh mắt quấn lấy nhau, tưởng như họ đã quen nhau từ lâu.

Một lúc lâu sau, Bạch Nhã yếu ớt không chắc chắn nói: “Hệ thống?”

Người đàn ông đứng ngược sáng, thân trên mặc áo phông trắng và một chiếc quần jean đơn giản, nét mặt nhu hoà dưới ánh đèn.

Nhưng khi người đàn ông nghe thấy lời này, anh ta nhếch miệng có chút không vui, "Anh không phải là người đàn ông em nghĩ trong đầu. Làm sao em có thể không nhận ra anh?"

Khi anh ta nói, khí chất trầm ổn của anh ta lập tức tan biến.

Mà cái đầu choáng váng của Bạch Nhã cũng mơ hồ nhớ ra điều gì đó, “ Đoàn Tử!?”

Bạch Nhã đỡ lấy cái đầu đang đau nhức của mình, cau mày bối rối hỏi: “Chuyện gì xảy ra, tại sao tôi lại ở đây?”

Đôi mắt của Đoàn Tử xẹt qua chút chột dạ không dám nhìn vào đôi mắt của cô, khuôn mặt của anh giống hệt như hệ thống, phảng phất mùi hương của pháo hoa, nhưng sinh động và non nớt hơn rất nhiều.

“Anh đang trốn cái gì?” Bạch Nhã cười có chút thích thú, bộ dạng rõ ràng làm chuyện xấu của anh khiến Bạch Nhã có lẽ cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ là ánh mắt tội nghiệp của anh khiến cô không thể trách cứ chuyện đã xảy ra.

“Nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ví dụ, tại sao tôi lại như thế này?”

Bạch Nhã giả vờ tức giận.

"Anh...... Anh......"

Nam nhân nắm lấy ngón tay, hai mắt đỏ hoe, nghẹn không được nói một câu hoàn chỉnh.

"Đoàn Tử! Anh thế này tôi sẽ tức giận!"

"Đừng tức giận." Đoàn Tử vội vàng kêu lên, sốt sắng nói: "Anh không cố ý … Anh không cố ý .. . ”

Bạch Nhã cau mày, trầm mặt nói,“ Anh không nói lời nào, tôi đi. ”

Bạch nhã làm bộ từ trên tảng đá đứng dậy.

“Đừng đi!” Đoàn Tử lao tới, lần nữa đè lên Bạch Nhã dùng tay ôm chặt lấy eo cô.

“Anh buông ra.” Giọng nói có phần rầu rĩ và yếu ớt của Bạch Nhã truyền đến từ dưới thân anh.

“Không.” Đoàn Tử vùi đầu vào vai cô, lẩm bẩm từ chối, “Buông ra rồi em sẽ rời đi.”

Giọng mũi có chút lên án, mang theo một chút đáng thương.

“Nhưng nếu anh không buông tay, tôi sẽ bị anh đè chết.” Giọng nói yếu ớt của Bạch Nhã từ phía dưới truyền đến.

Đoàn Tử sợ tới mức buông hai tay ra, nhưng vẫn giữ chặt áo choàng của cô, vì sợ cô sẽ bỏ anh mà đi.

Bạch Nhã l*иg ngực nghèn nghẹn khẽ ho vài tiếng, sắc mặt cô lại tái nhợt thêm.

“Anh không giải thích cho tôi tại sao lại làm chuyện này sao?” Bạch Nhã nhẹ nhàng liếc nhìn Đoàn Tử đáng thương, không phập phồng hỏi.

"Anh không cố ý ... nhưng —— không phải anh làm ! Chỉ là ..." Đôi mắt của Đoàn Tử lại đong đầy nước mắt, giọng nói của anh nghẹn ngào ngắt quãng.

“Chỉ là cái gì?” Sắc mặt Bạch Nhã tái nhợt nhìn anh ta.

Cô không biết tại sao trước đó mình chỉ ngủ bù, nhưng khi tỉnh dậy cô thấy mình đã đến một nơi xa lạ và biến thành bộ dạng ốm yếu như này.

"Anh... Anh bí mật đưa em vào, không ngờ thân thể của chủ nhân lại không chịu nổi lực bài xích của không gian nên biến thành như thế. Nhưng anh không cố ý. Chủ nhân, đừng trách anh hu hu ~"

"Chờ, chuyện gì đang xảy ra? Anh giải thích rõ ràng cho tôi." Bạch Nhã càng nghe càng hồ đồ, tự hỏi tại sao Đoàn Tử đột nhiên gọi cô là chủ nhân.

Đoàn Tử cắn môi dưới, như có chút thẹn thùng không nói nên lời, "Chủ nhân ngày nào cũng làm như vậy như vậy với bọn họ … không có ở cùng anh. Anh không vui liền đưa người vào."

Bạch Nhã hơi ngạc nhiên lại có chút áy náy. Cô gần đây bị bọn họ quấn lấy chặt chẽ, không có thừa tinh lực dành cho anh ta, nhưng không nghĩ tới anh ta làm một điều kinh khủng như vậy trong cơn tức giận.

“Được rồi, đừng khóc.” Bạch Nhã cười bất lực, rõ ràng là đại nam nhân, vậy mà khóc trước mặt cô như hoa lê gặp mưa.

“Vậy tại sao đột nhiên gọi tôi là chủ nhân?” Bạch Nhã khó hiểu.

Vốn dĩ lúc trước anh đột nhiên biến thành người trước mặt cô cũng đủ làm cô kinh ngạc, hơn nữa còn là dáng vẻ của hệ hoa lạnh lùng, kiêu ngạo, sự tương phản quá lớn giữa anh và hệ thống đã khiến cô chấn động rồi.

"Anh tin tưởng ngườilà chủ nhân của anh. Hơn nữa không phải là chủ nhân không phải cách gọi bên kia của người sao? Anh sai rồi sao?" Khóe mắt Đoàn Tử có vài giọt lệ, vẻ mặt đáng thương, lại có vẻ ngây thơ khó hiểu hỏi cô, như vậy làm người ta nhìn đều muốn đẩy ngã ăn sạch sẽ.

Bạch Nhã không biết vì lý do gì mà cảm thấy cổ họng hơi ngứa, nhưng cảm giác nóng bỏng lúc đầu lại tới nữa.

"Đoàn Tử -" Cổ họng khô khốc Bạch Nhã gọi.

“Hả?” Đôi mắt ngây thơ đơn thuần của người đàn ông nhìn vào cô, anh nhìn cô vẫy tay với anh, rồi từ từ tiến lại gần cô.

Bạch Nhã vươn tay vòng qua cổ anh, trầm mặc hỏi bên tai anh: “Có muốn tôi đối đãi với anh như bọn họ không?”

Tai của Đoàn Tử run lên, hơi thở run rẩy nổi lên điểm điểm màu đỏ, đáng yêu cực kỳ.

“ Muốn.” Anh trả lời chắc chắn và nhanh chóng mà không do dự.

“ Tôi muốn hôn anh.”

Khóe mắt Bạch Nhã mang theo mị ý, đôi môi ánh lên vẻ quyến rũ, cúi đầu ngậm lấy môi mỏng khẽ mở.
« Chương TrướcChương Tiếp »