Chương 55: Vì em hóa hình

Bạch Nhã có chút phức tạp nhìn tiến độ sắp hoàn thành, trong lòng không biết vì sao có chút ý sầu khó nói thành lời.

Khi nghĩ về những điều trên đường đi, thật là hoang đường.

Không ngờ một đường gập ghềnh đi xuống, cô đã làm chuyện đó với các loại dã thú. Cô không biết có phải vì cô đã xem Người đẹp và Quái vật trước kia đã để lại một ảo tưởng tiềm tàng trong lòng hay không, nhưng thật tiếc khi chúng không phải là hoàng tử của cô.

"Chi chi chi!!!"

Đoàn Tử trong tay Bạch Nhã đột nhiên trở nên bồn chồn kích động, đánh thức Bạch Nhã đang chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Đó là - Bạch Nhã nhướng mắt nhìn ba con đột nhiên hùng hổ lao ra chặn đường trước mặt.

Đứa nhỏ trong tay cô dường như cảm thấy bị đe dọa, nó trở nên mềm mại hơn như đang xù lông, thật sự rất dễ thương.

Cùng với voi Ma-mυ"ŧ, đều có chút cảnh giác với ba kẻ đột ngột xông ra, dừng bước chân.

Nhất thời, tất cả họ đều giằng co ở đó.

Bạch Nhã hai tay có chút buông lỏng lại nắm chặt, mím môi, vẻ mặt có chút phức tạp.

Một lúc lâu, Bạch Nhã mới run rẩy vỗ về voi Ma-mυ"ŧ dưới thân mình, run giọng nói: "Đi thôi …"

"Rống ~ rống ~ rống ~~"

Những tiếng gầm rú thê lương lần lượt vang lên, hết cái này đến cái khác, tê tâm liệt phế. Trái tim Bạch Nhã không khỏi rung động, nước mắt không kìm được chảy dài trên khuôn mặt.

Nhưng cô tuyệt tình không nhìn bọn họ, không nhìn, không thể mềm lòng. Bạch Nhã đã cảnh báo bản thân một lần lại một lần.

Nhưng đột nhiên lướt qua mắt thân hình gầy guộc phong trần mệt mỏi, từng thú một, gần như mất đi vẻ ngoài cũ, màu lông quyến rũ nhạt dần, gầy chỉ còn khung xương, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi.

Tiếng gầm xé lòng của họ vang lên bên tai, như thể giữ lại hay điều gì đó.

Lòng như bị dao cứa, Bạch Nhã cắn chặt môi không nén được tiếng khóc nghẹn ngào. Cuối cùng, cô dứt khoát cuộn tròn và bật khóc thật lớn trên lưng voi Ma-mυ"ŧ.

Hai tay Bạch Nhã nắm chặt, thậm chí cô còn không cảm thấy móng tay đang ghim vào da thịt, máu chảy xuống tay cô lên Đoàn Tử mà cô dùng làm chiếc gối khổng lồ, từ từ chìm vào trong cơ thể nó rồi biến mất.

Đột nhiên, một luồng sáng sáng lên trước mặt Bạch Nhã, Bạch Nhã ngừng khóc ngây người nhìn Đoàn Tử từ tay cô đột nhiên bay lên không trung.

Có thứ gì đó đan xen trong không khí, Đoàn Tử bỗng nhiên trở thành con sâu tre to béo mà cô gặp phải trong hang đất, sau đó từng bộ phận của nó bắt đầu vặn vẹo, giống như khâu từng mảnh gì đó, cuối cùng là hình người từ từ lộ ra, sau đó là khuôn mặt. Sau đó ngũ quan từ từ trở nên rõ ràng.

Đó là một quá trình rất kỳ ảo mà lạ lùng, nhưng nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn, Bạch Nhã nhướng mày kỳ quái.

Thì ra cô vẫn luôn cho rằng Đoàn Tử nhỏ nhắn xinh xắn kia chính là con sâu lớn xấu xí xâm phạm cô trong hang, cô làm sao tiếp nhận. Bây giờ, không thể hiểu tại sao hắn biến đổi thành hình dạng con người, nhưng hắn lại biến thành - hình dáng của hệ thống? ?

Trong chốc lát, Bạch Nhã nghi ngờ hệ thống đột nhiên hiện thân ở bên cạnh mình, nhưng khi cô từ từ mở mắt ra khi nhìn người trên không trung, lộ ra đôi mắt ngốc ngốc hồn nhiên quen thuộc, Bạch Nhã đã xua tan nghi ngờ này.

Từ lúc mở mắt ra, anh ta chưa từng rời khỏi cô, anh ta từ trên không trung chậm rãi rơi xuống, đáp xuống trước mặt Bạch Nhã, hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm cô.

"Đừng ... khóc ..." Anh ta dường như khó khăn phun ra hai chữ, sau đó hơi vụng về nâng bàn tay trắng như sứ lên nhẹ nhàng xoa mặt cô, như muốn lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt cô.

Đôi mắt Bạch Nhã dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt anh ta, hơi nghi hoặc và có chút thăm dò.

Có chút không kiềm chế được, Bạch Nhã do dự nắm lấy bàn tay trắng nõn kỳ lạ trước mặt, xúc cảm mềm mềm mại mại, mịn màng trơn nhẵn như da em bé.

Trong khi cô đang nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, anh ta cũng nhìn kỹ vào đôi mắt của cô, đôi mắt anh ta trong sáng và đơn thuần, nhưng dần dần anh ta có vẻ chần chờ cùng với sự đau khổ, từ từ tiến lại gần cô chạm đầu vào trán cô.

Rồi những nụ hôn dày đặc và mềm nhẹ rơi xuống trên mặt cô, nụ hôn lấy đi nước mắt của cô, nhất là nụ hôn rơi nhẹ nhàng và mềm mại trên mi mắt khiến cô quên chớp mắt.

Nhưng nụ hôn rất đơn thuần, giống như một chiếc lông vũ lướt qua mặt cô.

“Anh… anh làm làm gì vậy?” Bạch Nhã khàn giọng hỏi, giọng mũi mang theo nghẹn ngào do đã khóc trước đó.

Anh ta rời khỏi khuôn mặt của cô và hoang mang nhìn chằm chằm vào cô, như thể anh ta đang tìm hiểu vấn đề của cô.

Môi anh ta trở nên ẩm ướt khi hôn lên giọt nước mắt của cô, có vẻ hấp dẫn người ta đón nhận, mà hơi thở thuần khiết lộ ra từ cơ thể anh ta, như một cơ thể trái ngược thu hút sự chú ý của cô.

Thật lâu sau, anh ta mới mấp máy miệng lắp bắp nói ba chữ, "Ưm ... An ủi...... An ủi... em …"

Anh ta giống như mới học nói, cố gắng thích ứng với thế giới của cô.

Sau đó, Bạch Nhã hỏi thêm một số câu hỏi, anh ta cần khá nhiều thời gian mới đưa ra được đáp án, Bạch Nhã cũng đại khái đã biết, ví dụ anh ta có thể nhìn vào đại não của cô để hiểu biết một ít thứ, tiếp tục hỏi nhiều anh ta dần trở nên thuần thục hơn, thậm chí nói cũng lưu loát hơn rất nhiều.

“Tại sao… tại sao anh lại chọn biến thành dáng vẻ này?"

Bạch Nhã do dự, cuối cùng hỏi câu hỏi có phần phức tạp này.

" Bởi vì em ... thích ... nhớ anh ta …"

Bạch Nhã hơi sững sờ, ý của anh là cô luôn thích hệ thống sao? Nhưng điều đó là không thể. Khi nói muốn hắn, cô cũng miễn cưỡng thừa nhận, dù sao luôn nghĩ đến nhiệm vụ đương nhiên là luôn nhớ tới hắn, nhưng thích ... Từ đâu mà nói vậy? Hay là trong lòng cô thực sự không hề hay biết?

“Vậy thì anh vì tôi mới biến thành hình dạng anh ta?” Bạch Nhã lấy hai tay nâng mặt anh ta, mang theo nhàn nhạt ưu thương hỏi.

"...... Đúng...... Vì em...... Vì em... Hóa hình... Đừng... Đừng...... Khổ sở... Có anh..." Anh có chút cứng đờ áp mặt cô vào vai mình, dùng tay vỗ lưng cô một cách máy móc.

Cô, đây là có tài đức gì ... Một nhóm này ... cô sớm muộn gì cũng sẽ rời đi. Tại sao bọn họ lại đối tốt với cô như vậy…

Nước mắt lại chảy ra, xuyên qua nước mắt, còn có thể nhìn thấy cách đó không xa có ba thú khổ sở đang lo lắng nhìn cô.

Hùng đại... Hùng nhị...... Chú nhím ...... Bạch Nhã nhấm nuốt tên họ trong miệng, ánh mắt chất chứa nỗi buồn không thể hóa giải.

Thôi, chung quy không thể trốn thoát, vì vậy hãy đối mặt đi ... thêm một lần mê đắm, thêm một lần phóng túng.