Chương 6: Đùa giỡn chàng hổ

Bạch Nhã thoải mái nằm trên tảng đá, gặm trái cây do chàng hổ nào đó hái, thầm cười thầm chàng hổ kia lại chạy đến cửa động ngồi.

Mọi chuyện phải bắt đầu từ buổi sáng, khi Bạch Nhã tỉnh dậy lần nữa thì chàng hổ bên cạnh cô đã biến mất, nhưng khi cô nhìn lên thì thấy anh chàng đang nheo mắt ngồi ở cửa hang tắm nắng.

Ánh mặt trời tản mát ra trên người, chiếu màu lông của nó càng thêm rực rỡ, đẹp đẽ. Những vằn vện khiến nó càng thêm lười biếng, khiến người ta bất giác nghĩ rằng nó vô hại như vậy, lại muốn vươn tay chà đạp cái đầu to lớn của nó. Bên này Bạch Nhã xem thật sự là cảnh đẹp ý vui a. Nhưng âm thanh không hài hòa đột nhiên phát ra từ bụng cô phá vỡ không gian yên tĩnh.

Được rồi, cô đói. Bạch Nhã khóe miệng trùng xuống, ngày hôm qua làm vận động pít-tông cả đêm, sáng sớm hôm nay lại làm một lần. Những đồ ăn trong bụng đã biến mất từ lâu trong công việc thể chất bền bỉ kia.

Nhưng cô không quen với nơi này, vì vậy cô không thể tìm thấy bất cứ thứ gì để ăn. Hơn nữa bây giờ cô cả người bủn rủn, ngay cả việc đứng dậy cũng là vấn đề lớn, huống chi là đi ra ngoài. Lúc không biết làm sao, ánh mắt của Bạch Nhã đành chuyển đến anh chàng đang lười biếng nằm ở cửa hang.

Đúng rồi, cô có thể tìm anh chàng hỗ trợ nha.

Bạch Nhã do dự một hồi, hơi lo lắng xoa xoa tay, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cẩn thận mở miệng gọi tên nào đó ở cửa, "Cái đó ~ ừm ... Đúng vậy, Tiểu hổ. Ta đói bụng, ngươi có thể tìm cho ta một ít đồ ăn không? ” Mới đầu có chút bất an, nhưng sau khi nói xong liền bạo dạn nói tiếp.

Đôi mắt của Bạch Nhã luôn chú ý đến từng cử động của anh chàng ở cửa, cô đột nhiên phát hiện ra khi cô gọi Tiểu hổ, tai nó rõ ràng run lên, cô không tin lắm lại mở miệng gọi hai tiếng. Có lần đầu tiên, sau đó cô tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Ngay cả từ "Tiểu hổ" cũng nhẹ nhàng hơn nhiều so với lần đầu tiên cô gọi. Sau khi gọi nhiều lần liên tiếp, cô phát hiện đôi tai nhọn của nó bắt đầu không ngừng run lên khi cô gọi. Nó thật dễ thương. Cô hận không thể duỗi tay ra mạnh mẽ chà đạp người kia.

Nhưng Bạch Nhã chưa kịp nói gì thì Tiểu hổ đã đứng dậy, đi ra ngoài như chạy trốn, để lại Bạch Nhã với bóng lưng đẹp trai và đầy sức sống.

Bạch Nhã bật cười trước sự bối rối bỏ chạy của nó. Có cần phải ngại ngùng như vậy không? Thật là làm cô càng nhìn càng thích a.

Sau đó, Tiểu hổ mang theo một ít đồ vật linh tinh lục tục trở về vài lần, lại bị Bạch Nhã đùa giỡn rất nhiều. Anh chàng nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Nhưng những gì nó mang về thực sự khiến Bạch Nhã có chút không thể khen tặng a, không phải nguyên một con thỏ vừa bị cắn chết, chính là một ít động vật khác. Bạch Nhã nhìn thẳng cảnh tượng đẫm máu mà đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Mặc dù quá trình có chút không đạt yêu cầu, nhưng tốt xấu cuối cùng vẫn như nguyện ăn được một ít trái cây miễn cưỡng có thể cho vào miệng. Tuy rằng mùi vị không ngon lắm nhưng ít ra so với những nguyên liệu thô đó cũng ngon hơn rất nhiều.

Bây giờ cô đã ăn no, Bạch Nhã bắt đầu có sức lực làm chuyện khác. Cô nhìn ai đó ở cửa hang với ánh mắt không trong sáng. Khóe miệng cười, đột nhiên gọi, "Tiểu hổ ~~"

Tai hổ hiển nhiên lại run lên. Nhưng sau khi không nghe thấy âm thanh nào lại đứng thẳng.

Bạch Nhã nhìn thấy nó như vậy khóe miệng hàm chứa ý cười càng tăng lên, sau đó thanh âm càng thêm mềm nhẹ như nước gọi.

"Tiểu hổ hổ ~~"

Rốt cuộc với một tiếng gọi kéo dài như vậy, anh chàng ở cửa động không thể ngồi yên, lỗ tai bất đắc dĩ chuyển động, sau đó đứng dậy cất bước uyển chuyển quay đầu nhìn Bạch Nhã, rồi từ từ đến gần Bạch Nhã. Nó hướng về phía Bạch Nhã giống như đe dọa để lộ ra một hàng răng hổ trắng bóng sắc nhọn.

Bạch Nhã sửng sốt trước hành vi của nó, khi hoàn hồn lại, cô đã duỗi tay ra xoa đầu nó rất vui vẻ, ngửa đầu ha hả cười lớn. Cô thực sự thích hành vi đáng yêu của nó. Không biết vì sao, cô lại nghĩ anh chàng này rất dễ thương, cho dù cô nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt a.

Bạch Nhã vươn tay hướng bên tai không ngừng run rẩy nhẹ, bắt đầu hung hăng chà đạp, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói ~ Làm sao có thể đáng yêu như vậy? A ~" Ngữ điệu chữ còn nâng lên nhẹ nhàng khiến người ta ngứa ngáy. Nói xong, cô còn đưa tay ra xoa nắn mặt hổ tròn trịa thêm vài lần nữa. Khiến nó phải nhe hàm răng to trắng về phía cô vài lần. Quả thực là sáng mù mắt Bạch Nhã a. Nhưng nó không thực sự làm hại cô.

"Ngươi nói, ngươi thật đáng yêu, ta không nỡ bỏ ngươi. Ta có thể làm gì a ~" Đôi tay Bạch Nhã ôm đầu nó kề sát vào tai nó thấp giọng hỏi. Hơi thở nóng rực phả vào tai từng luồng ấm nóng thành công khiến nó run lên.

"Ngô ~ Lỗ tai này thật quá thú vị a. Tại sao lại run rẩy?” Bạch Nhã chậm rãi đứng dậy dời khỏi tai, vươn một tay nhấc cằm nó. Làm cho nó trông giống như một thú cưng để bạn lựa chọn, ngẩng cao khuôn mặt ngơ ngác đáng yêu nhìn cô. Và đôi mắt của Bạch Nhã nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh lùng ấy. Phảng phất như bị hút sâu vào một thế giới khác.

“Đôi mắt thật đẹp, giống như chủ nhân của bóng đêm. Đầy khí chất đế vương khốc liệt. " Bạch Nhã đột nhiên đứng dậy, tiến lại gần khuôn mặt của nó, nhìn kỹ vào đôi mắt. Không giống như tính khí đáng yêu của nó, nó có một đôi mắt của một vị vua, biểu thị luồng sát khí của nó.

"Ừhm ~ không cần nhìn ta như vậy ~ Ngươi như vậy làm ta thật muốn hôn ngươi a." Bạch Nhã cười khanh khách nhìn vào mắt nó. Quả thực gần như tương phản với khí chất của nó. Thật là biểu tình chọc người phạm tội a.

Nói xong, cô vươn tay ra ôm choàng lấy chiếc cổ xù lông mềm mại của nó, tiếp đó đôi môi tiến tới gần môi nó, dùng sức khẽ cắn lên khóe môi nó một chút rồi cắn mạnh khóe miệng, cắn xong thì vươn lưỡi ra liếʍ liếʍ xoa dịu, mềm nhũn, Bạch Nhã nhìn nó đầy dịu dàng.

Lúc sau Bạch Nhã Lười biếng nép vào lòng nó rồi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, đột nhiên nói: “Tiểu hổ ~ ngươi nói đi, ta sẽ sinh cho ngươi một chú hổ răng kiếm con để vui vui một chút được không. "

Tai Tiểu hổ lại run lên, không biết là do ai đó gọi nó là Tiểu hổ, hay do nội dung ai đó đã nói.

"Ha hả ~ ngươi thật đáng yêu." Bạch Nhã cười lại xoa xoa nó đầu.