Chương 51: Phía trước chỉ là món ăn khai vị?

Bạch Nhã nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của con vật khổng lồ này khiến cô cứng người.

Giờ phút này, cơ thể cô tê dại, trái tim lại càng thêm không có tri giác, tương lai vô vọng khiến cô cảm thấy hoang mang, mọi thứ khiến cô phải nhìn nhận mình chẳng còn gì ngoài bản thân.

Làʍ t̠ìиɦ mà cô luôn mong đợi nhất giờ đây giống như một cực hình đối với cô. Vì cô không muốn, nhưng không có cơ hội để cô kêu dừng lại. Bây giờ mọi thứ đã bắt đầu rồi, cô phải tiếp tục cắn răng đi xuống.

Muốn hỏi cô, có sợ không? Có lẽ. Nhưng cô sợ điều gì? Những điều cô trải qua còn ít sao? Bây giờ tình huống này chỉ có nhiều thêm một cái nữa thôi. Cô không ngốc, cô biết với thể chất hiện tại, đây thực sự là thứ tốt đưa tới cửa. Hơn nữa mục tiêu ngày càng gần khiến cô không có lý do gì để từ chối.

Quả thực là càng ngày càng gần, bây giờ có tám hay chín? Thật sự là gần đến mục tiêu ...

Giãy giụa trong mắt Bạch Nhã từ từ mờ đi, biến thành bình tĩnh không dao động, nếu là như vậy, thì cứ như vậy … Thể xác Bạch Nhã từ bỏ giãy giụa, nhìn đại gia hỏa càng ngày càng tới gần.

Cô không biết đó là loại sinh vật gì. Nó trông thực sự kỳ lạ. Nhưng nói một cách dễ hiểu, tên kia là một con sâu tre đã được phóng đại nhiều lần. Nếu có gì đó kỳ dị, phải nói là toàn thân màu trắng sứ, trong suốt lộ ra một tia sáng trắng mờ ảo. Nhưng dù vậy, chỗ nào cũng khó coi, thậm chí có thể nói là hơi kinh khủng.

Bạch Nhã có thể cảm thấy cơ thể mình nổi da gà, không biết là do lạnh hay là gì đó.

Khi tên kia tiến đến từng bước, mỗi khi di chuyển, nó sẽ để lại một vết kéo dài cùng với một lượng lớn chất nhầy trên mặt đất, cũng có thể nhìn thấy một ánh sáng mờ nhạt. Nó nhấp nháy như bột bạc.

Bạch Nhã không thể nhìn thấy đôi mắt của nó, chính xác là nó thậm chí không có bất kỳ ngũ quan nào trên khuôn mặt. Nhưng nó có thể chuẩn xác tiếp cận cô. Nó di chuyển không nhanh, nếu ở một nơi thoáng đãng, Bạch Nhã có thể thoát khỏi nó ngay lập tức không thành vấn đề, nhưng mấu chốt là hiện tại cô đang bị mắc kẹt ở nơi nhỏ bé này và không có nơi nào để đi.

Hơn nữa đối với cô, gã này là cơ thể mẹ của những thứ kinh tởm trước đó, nó chỉ là một phiên bản khổng lồ của chúng. Nghĩ đến sự tra tấn xen lẫn đau đớn lúc trước, Bạch Nhã càng cảm thấy ớn lạnh hơn. Trước cô cho rằng mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng không ngờ rằng mọi thứ phía trước chỉ là món khai vị? Có phải chúng rửa sạch cô và đưa cô cho tên đại gia này phải không?

Cô từng bước bị ép sát lên vách đá, mặc dù tên kia không có mắt, nhưng Bạch Nhã cảm thấy lúc này quả thực nó đang nhìn chằm chằm vào cô. Cảm giác giống như đang nhìn đồ ăn vậy.

Bạch Nhã đột nhiên nhìn thấy nó thay đổi kịch liệt, đầu từ từ hé mở, tiếp theo là cái lưỡi dài khổng lồ thè ra, mang theo một lượng lớn chất nhầy liếʍ khắp cơ thể cô một cái. Nó dường như hài lòng với hương vị của cô, liếʍ cô từ đầu đến cuối bằng lưỡi của nó.

Hơn nữa lưỡi của nó không giống con người, mà cực mịn. Nếu không có hình ảnh trước mặt này, cảm giác dính vào người cũng không tệ, giống như được xoa bóp toàn thân vậy.

Nhưng hình ảnh hiện thực như vậy đã khiến Bạch Nhã phải tỉnh khỏi ý nghĩ nực cười đó. Cô không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, cô chỉ có thể vô lực làm cuộc giãy giụa hấp hối cuối cùng.

Cái lạnh ở nơi này vô cùng nặng, lại là ban đêm, hơn nữa vừa rồi cô đã trải qua "xoa bóp" toàn thân, Bạch Nhã lúc này cảm thấy cơ thể mình đang dần trở nên cứng ngắc vì lạnh, cô giống như bị ác thú khí lạnh vây khốn, cảm giác sắp chết bóp nghẹt cô.

Cùng với tên kia giằng co lâu như vậy, tâm căng chặt của cô trước khí lạnh dường như rất dễ bị tổn thương.

Bạch nhã cảm thấy trước mắt cô có chút tan rã.

Ánh sáng trắng như sứ mờ ảo đung đưa như bóng đôi trước mắt cô, càng lúc càng gần.

Nhưng ý thức của cô từ từ mờ đi.

Có vẻ như chuyện gì xảy ra tiếp theo cũng không quan trọng ... Nhưng cứ như vậy thất bại vẫn không cam lòng a.

Ngay trước khi cô hoàn toàn bất tỉnh, một luồng sáng trắng chói lọi đột nhiên từ từ mở rộng bao lấy cơ thể mềm nhũn của cô.