Chương 49: Đẩy ngã là quá trình gian nan h ( cốt truyện biến chuyển )

Bạch Nhã đã hỏi Tiểu ngốc về ngày hôm đó, nhưng anh không muốn đề cập đến nó, còn liên tục nói với cô, "Mọi chuyện đã qua, không sao cả." Hết lần này đến lần khác, không biết là nói với cô hay là nói với chính mình. Ngay cả Tiểu ngốc đơn thuần không hiểu chuyện cũng có chuyện giấu cô, điều này khiến Bạch Nhã cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm đó hẳn là không bình thường, hoặc chuyện xảy ra với Tiểu ngốc cũng không bình thường.

Cô nghĩ, việc này thật là kỳ lạ. Cô luôn cảm thấy rằng ai đó đã thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện, anh ta đang theo dõi và kiểm soát mọi thứ. Mơ mơ màng màng, trong đầu Bạch Nhã hiện lên một màn hình, không rõ trên đó đang chiếu cái gì, lại có bóng dáng lạnh lùng của một người đàn ông ... Rốt cuộc sẽ là ai? Nhưng càng nghĩ đầu lại càng đau. Có phải cô đã quên điều gì đó không?

Vì có thêm Tiểu ngốc gia nhập, chuyến đi của họ đã tăng tốc rất nhiều. Mà trọng tâm của Bạch Nhã lại thiên về anh hơn, dù sao thì cô cũng ở bên anh lâu hơn, bây giờ anh mới là dã thú có thể cùng cô tán gẫu?

Nhưng rốt cuộc không có manh mối, trái tim của cô không thể cho cô chỉ dẫn rõ ràng, tất cả đều là một vòng tròn, giống như một quả cầu, mê hoặc như đường chỉ. Cô thở dài, bao lâu nữa mới đoàn tụ?

Có lẽ gần đây do sử dụng trí não quá nhiều nên cô rất nhanh đói. Vì cô luôn đi trên đường, thể lực của cô đã giảm mạnh. Vì vậy, Tiểu ngốc, một người bị thương, cũng bị cô áp đến sức cùng lực kiệt. Bởi vì cô vẫn còn cáu với chú Ma-mυ"ŧ, cô không muốn chú ý đến chú chút nào, cho nên kết quả nhưng thật ra khổ Tiểu ngốc. Bạch Nhã hoảng hốt cảm thấy cơ thể mình sắp trở thành một hố sâu không đáy, cần bao nhiêu để thỏa mãn cô đây? Vì vậy, mọi thứ phải được đẩy nhanh.

Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là do mấy ngày nay cơ thể được dưỡng tốt nên Bạch Nhã cảm thấy bụng mình có vẻ to hơn một chút.

Bạch Nhã cảm khái đưa tay sờ lên bụng, cô là mang thai yêu quái thèm ăn uống hút tinh a?

Nghĩ đến đây, Bạch Nhã cảm thấy thằng nhỏ trong bụng thật sự đã đá cô, rồi cô lại thấy đói ... Vậy là, cô đã bị báo thù rồi phải không?

Nhưng bây giờ Tiểu Ngốc không ở bên cạnh cô, anh đã đi ra ngoài kiếm ăn. Mà cho dù anh ở đây, hiện tại anh cũng không thể thỏa mãn cô. Cho nên ... Cô không thể không cúi đầu trước chú Ma-mυ"ŧ a?

Thật ra nói cũng lạ, cô đối với chú voi Ma-mυ"ŧ chơi tính tình nói đến là đến, liền khống chế cũng vô pháp khống chế, đó là loại cảm giác rất kỳ lạ, nói thế nào nhỉ, giống như con gái cãi nhau với bố vậy. Hơn nữa, chú Ma-mυ"ŧ cũng không làm gì chọc tức cô, chỉ là tâm lý cô đang khó xử và không hài lòng mà thôi.

"..." Bạch Nhã lúng túng nhích từng bước nhỏ tới gần tên to con đang nằm trên mặt đất, do dự đưa tay chọc chọc lỗ tai lớn của hắn.

Anh chàng từ từ ngóc đầu dậy, rồi tự nhiên vươn vòi voi ra chạm vào đầu cô gái nhỏ trước mặt.

Bạch Nhã:......

Thật là, phong cách này không đúng, cô đến dụ dỗ anh! ! Được chứ? Làm sao anh có thể phá vỡ chuyển theo kiểu người cha trìu mến được ...

"Papa Voi … A ưm" Bạch Nhã lôi kéo vòi voi nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực trắng nõn của cô, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng than nhẹ nhỏ vụn. Ánh mắt thẳng lăng lăng nóng rát mà nhìn chằm chằm đôi mắt ẩn dấu dưới lông tóc kia, trần trụi câu dẫn.

"Khó...... Khó chịu ..." Bạch Nhã lúc này hai mắt mê ly, cô không ngừng vuốt ve leo lên vòi voi, bắt đầu khẽ đung đưa thân hình mảnh mai. Miệng hơi mở hơi khép, phun ra những lời như lửa đốt khiến (con quái vật?) phát điên.

Cô từ từ đến gần anh chàng, dùng tay chậm rãi vuốt ve hàm răng to trắng, cúi đầu gặm đôi tai to mềm mại. Ngay sau đó cô sờ đến cái khiến lang huyết sôi trào thật lớn, cơ thể cô kêu gào ăn luôn hắn, sau đó dùng sức hung hăng mà xỏ xuyên qua cô, lấp đầy lỗ nhỏ của cô, xuất một bụng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cô.

Mỗi một tấc trên cơ thể Bạch Nhã đều đang rạo rực vì kí©h thí©ɧ, cô không thể chờ đợi được ... Cô lộ ra tiểu huyệt ướt dầm dề đang không ngừng phun những giọt sương mai, chạm tới vật khổng thô tráng nóng bỏng kia, cô sắp sửa ăn nó, mỹ vị đó ... Ka, mọi thứ trong nháy mắt bị cắt.

Bạch Nhã mềm mại ngã xuống đất, ánh mắt còn khó hiểu cùng xấu hổ, hoa huyệt phía dưới vẫn còn đang phun ra sương sớm say lòng người, đồ ăn sắp tới miệng, không ngờ lại trốn ở xa ... Vừa rồi cô sắp ăn được gậy thịt thô tráng nóng bỏng tròn xoe, sau đó dùng thân thể tiến hành một hồi liều chết triền miên, không ngừng phập phồng, đâm sâu......

Nhưng ngay lúc đó, tất cả đều tan biến. Bạch Nhã trong mắt hiện lên vẻ bất mãn, du͙© vọиɠ của cô lập tức hóa thành ngọn lửa cuồng bạo, trong lòng gần như bùng nổ vì tức giận.

"Ngươi giỏi...... Ngươi giỏi...... Ngươi giỏi lắm ..." Bạch Nhã trừng mắt nhìn con Ma-mυ"ŧ cách đó không xa, sau đó không thèm nhìn xoay người bỏ chạy. Không phải hắn muốn cách xa cô, vậy cô sẽ thành toàn hắn, thành toàn hắn ...

Bạch Nhã như thể bị quỷ ám, đầu óc như bị lửa thiêu đốt, mà cô không hề phát hiện ... Mọi thứ cứ như đi chệch hướng, càng đi càng xa ...

Con đường càng ngày càng lệch, xung quanh càng ngày càng vắng lặng. Không thích hợp, quá không thích hợp. Bạch Nhã, người từ từ bình tĩnh lại, mới kinh ngạc phát hiện manh mối trong đó. Vừa rồi tại sao cô lại tùy hứng như vậy?

Xung quanh là cảnh vật xa lạ, cây cối tươi tốt, chim chóc và côn trùng kêu vang ... sự yên tĩnh khiến cô cảm thấy thấm người ... Cô đã chạy đi đâu vậy? Đây là đâu?

Bạch Nhã, cuối cùng nhận ra cô đã bị lạc, lần đầu tiên trong lòng cô cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi. "Này, Tiểu ngốc? Chú Ma-mυ"ŧ? Đừng náo loạn nữa, tôi sai rồi, các người nhanh đi ra được không? Có ai không? Có dã thú…"

"Con rắn nhỏ? Tiểu hổ? Chú nhím? Hùng đại hùng nhị? Ai tới cứu tôi?"

"......"

"...... Hệ thống......"

Bạch Nhã nãy giờ vẫn nói nhảm, sau này không biết mình đang nói cái gì nữa, cô cố ép mình bình tĩnh lại. Cô không hiểu sao bây giờ cô càng ngày càng trở nên yếu ớt nhát gan, đây không phải là cô, cô không phải thế này.

Nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm từ từ thẳng tắp, trời sắp tối. Bạch Nhã quấn chặt chiếc áo choàng lớn duy nhất của mình, bước đi cẩn thận từng bước. Cô phải tìm cách, nếu không cô sẽ chết cóng trong này. Cô nghĩ gặp nhiều loài ăn thịt như vậy, nhưng không có, mọi thứ quá yên tĩnh.

"A ——"

Bất ngờ bước lên không trống khiến Bạch Nhã bị mất trọng tâm rơi xuống trong động.