Chương 48: Tìm được ngươi!

Bạch Nhã ngồi trên tấm lưng đầy lông của voi ma mυ"ŧ, đưa tay ra vuốt ve cái bụng hơi phồng lên của cô, ngơ ngác đến có chút xuất thần.

Khi lần đầu tiên cô đến đây là bộ dạng gì? Khí phách hiên ngang, lời nói bộc trực và có hoài bão cao cả. Không ngờ, cô đi đi dừng dừng mấy tháng, trải qua rất nhiều, gặp rất nhiều, hiện tại trong bụng cũng có tiểu sinh mệnh. Ngẫm lại dọc theo đường đi tất cả những hoan ái mê tình, kinh tâm động phách. Côn ŧᏂịŧ các loại kích cỡ, vào sâu trong động ấm ấp nóng bỏng của cô. Ở dã ngoại cấm kỵ hoang vu không có người ở, cô mở rộng hạ thân của mình hết mức có thể để chào đón lần lượt va chạm cuồng dã. Cô hét lên và vui mừng lớn tiếng rêи ɾỉ, buông thả bản tính tự nhiên. Cô thực sự yêu thích cảm giác đó, đồng thời cô cảm thấy thoả mãn cả về thể xác và tinh thần. Chỉ là cô không ngờ rằng bây giờ cô đã thực sự có con của họ, nhưng sự xuất hiện của sinh mệnh này khiến cô cảm thấy vừa vui mừng vừa rất bối rối.

Không thể nói rõ loại cảm giác này, nhưng nó giống như những giọt nước mắt khi mang thai. Hơn nữa, trái tim của Bạch Nhã lúc này không phải là hỗn độn bình thường, điều đó càng trở nên rõ ràng hơn sau khi cô mang thai. Bởi vì cô có thể cảm ứng tâm linh với họ, buồn bã, lo lắng, bối rối, tất cả những thứ khiến cô cảm thấy nặng trĩu.

Tuy nhiên, Bạch Nhã vẫn lười biếng nằm trên lưng con voi ma mυ"ŧ bị cô ngẫu nhiên duỗi tay chỉ chỉ phương hướng sai sử hắn.

Nghĩ đến tình cảnh lúc sáng, Bạch Nhã còn có chút tức giận đến ngứa răng. Còn nhớ khi Bạch Nhã mở mắt vào buổi sáng, cô đã thấy anh chàng mắt to trừng mắt nhỏ. Bạch Nhã lúc đó mới có thể triệt để nhìn thấy quái vật khổng lồ trước mặt, cả người đều lông xù, tai to quạt gió lớn, vòi dài và ngà trắng sáng, nhưng khi ánh mắt cô vô tình quét qua hạ thể của nó, cô hoàn toàn bị chấn động, thật to, thật dài và thật thô, sắp bằng nửa cánh tay của cô dù đang say giấc nồng, dưới ánh mắt mị hoặc của cô, con voi nhanh chóng lùi xa khỏi nàng, xa xa khoảng ba cánh tay .. .thật sự là cô đáng sợ vậy sao. Hành động của anh ta khiến Bạch Nhã cáu, đã choáng váng đuổi theo anh ta trong hơn nửa giờ, nhưng tất nhiên - không đuổi kịp.

Sau đó Bạch Nhã tức giận đến mức ngồi xổm trên đất bắt đầu khóc lóc, ừm, hơi giả chút. Trong miệng còn không dừng mắng anh ta hư, cảm giác thật là tiêu hết sức lực để mắng chửi Sau đó, Bạch Nhã không khỏi nhìn hạ bộ của anh chàng đang cõng mình mà khịt mũi.

Khuôn mặt không khỏi nổi lên điểm điểm hồng.

Lúc sau ... anh ta lo lắng đến mức đi loanh quanh bên Bạch Nhã nhiều vòng, cơ thể cồng kềnh lắc lư một cách vụng về. Tất nhiên Bạch Nhã tức giận đến mức quay đầu không để ý tới anh ta. Không ngờ, kết quả cuối cùng lại phải thỏa hiệp với cây gậy to lớn phía dưới chọc vào mặt Bạch Nhã, một món quà viết hoa xin lỗi.

Cuối cùng, Bạch Nhã đã hài lòng ăn đến no no và tha thứ cho anh ta. Nhưng cô hơi tức giận mà ghi hận nho nhỏ đấy. Suy nghĩ về việc khi nào có thể bị đẩy anh ta mà ăn sạch.

Bên cạnh trò khôi hài này, voi ma mυ"ŧ bên này đã cõng Bạch Nhã được một thời gian, nhưng Bạch Nhã cảm thấy rằng bọn họ vẫn đang di chuyển theo vòng tròn trong khu rừng nguyên sinh.

Những chiếc lá tươi tốt chắn hầu hết ánh sáng mặt trời, chỉ một chút lọt qua các khe hở. Tiếng kêu của côn trùng và chim chóc, những sinh vật không rõ giống loài bò dưới chân họ, những loài côn trùng không rõ nguồn gốc đột nhiên rơi xuống. Tất cả những điều này khiến Bạch Nhã sợ hãi quấn chặt chiếc áo choàng đen duy nhất của mình.

Rốt cuộc thì cô vẫn luôn có khúc mắc với những thứ này, Bạch Nhã chán ghét đẩy những con bọ rơi xuống bên cạnh cô. Trên thực tế, Bạch Nhã vẫn có một số phỏng đoán về cha của đứa trẻ trong bụng cô sẽ là ai, nhưng vấn đề thực sự là phải tìm ra bọn họ. Nhưng trong thế giới rộng lớn này, việc gặp lại sẽ khó khăn như thế nào, không thể biết trước được.

"Ngao ~~"

Cách đó không xa truyền đến tiếng gầm của một loài vô danh, có vẻ rất dữ dội.

“Qua đó đi.” Bạch Nhã vươn tay vỗ vỗ gã dưới thân rồi ra hiệu cho gia hỏa đi qua. Tim đột nhiên đập dữ dội, như muốn báo hiệu điều gì đó.

Đó là ai? Sẽ là ai? Cơn đau dữ dội khiến cô khó thở.

“Mau… Mau kên… !!!” Bạch Nhã khó chịu hét lên. Càng ngày càng gần, nhưng dường như xa lắm, sao cô không nhìn rõ? Tại sao? ! !

Cuối cùng họ từ từ bước ra khỏi khu rừng, tầm nhìn của họ dần dần được mở rộng. Trước mặt bọn họ là một vách đá, vết máu loang lổ khắp mặt đất, giải thích cho tình cảnh thê thảm lúc trước. Nhưng không có gì ngoài máu! Chẳng lẽ ... tất cả đều rơi xuống dưới. Bạch Nhã buồn bã mở to mắt, nước mắt tuôn rơi, cô không hiểu, cô không hiểu. Sao trái tim cô lại đau đến thế, rất đau ...

“A!!!” Bạch Nhã khuỵu xuống, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng vọng thê lương, đau đớn, vang trên vách đá.

Rất lâu sau Bạch Nhã mới đưa tay ra lau đi giọt nước mắt trên mặt, cô buồn vì ai? Cô mất ai, nhớ ai?

“Đi thôi, chúng ta trở về đi.” Bạch Nhã quay đầu nhìn về phía đỉnh vách núi trống rỗng cùng mặt đất đầy vết máu, vẫn khổ sở rũ xuống mắt rời đi.

Đột nhiên, sau lưng cô một bóng đen khổng lồ lướt qua, cuốn theo gió cát thật lớn, khiến Bạch Nhã nhất thời không thể nhìn thấy bộ dạng của anh ta.

Đó là ... Bạch Nhã từ từ bỏ tay che gió xuống, nhìn đại gia hoả đang dừng lại cách cô không xa, nước mắt lại trào ra. Tiểu ngốc ... là Tiểu ngốc đã mất tích từ lần đó!

Bạch Nhã chạy đến vòng tay ôm lấy nó, "Còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa, oooo ~"

"Không ... khóc, đừng khóc ..." Đôi cánh màu đen to lớn nhẹ nhàng bảo vệ cô trong ngực, giọng nói khàn khàn nhưng trong trẻo của người đàn ông vang lên bên tai cô.

"Ngươi ..." Ngươi có thể nói. Bạch Nhã mở to mắt nhìn lên vẻ mặt ngốc manh của chim đen.

“CHÀ ~ thật tuyệt khi hiểu Bạch Nhã đang nói gì.” Anh thở dài một hơi đầy thỏa mãn.

Lại như vậy, đây là lần thứ ba sau Đại cầu đó, Tiểu hổ. Luôn đột ngột hơn nữa tại sao cô chưa bao giờ nghe thấy nó trước đây. Mà nghe ý Tiểu Ngốc, trước đây không hiểu Bạch Nhã nói, cũng không thể nói.

Lúc này trong đầu cô chợt lóe lên, nghĩ đến một chuyện mà trước đây cô luôn xem nhẹ. Hệ thống? Phần thưởng? Những lá bài kỳ lạ?

“Hừm ~” Một tiếng đau đớn đột nhiên vang lên bên tai Bạch Nhã.

“Ngươi… không sao chứ?” Bạch Nhã nhanh chóng rời khỏi l*иg ngực nó, chỉ thấy trên tay cô đầy máu tươi, “ Ngươi bị thương!?

"Không...... Không có việc gì......"

Lạ lùng chẳng qua là duyên số, cô nương theo trái tim mình để tìm Tiểu ngốc. Điều đó nói rằng, cô thực sự có thể tìm thấy những gia hoả khác theo cách này. Những cảm giác kỳ lạ và phức tạp đó cứ sinh sôi nảy nở trong trái tim cô khiến cô có ảo giác cô có chung một trái tim với họ. Trái tim cô sẽ nhảy lên vì thống khổ và niềm vui của họ, đây thực sự là một cảm giác kỳ lạ và kỳ diệu đối với cô.

“Này !!” Cô gọi đại gia hoả bên cạnh mình lần thứ n, nhưng anh ta cũng không để ý đến cô. Không có phản hồi, nghe thấy giọng nói của cô, có thể hiểu ý của cô, nhưng lại không thể trả lời. Điều này có nghĩa là ... Thật ra, anh ta vẫn chưa thực sự yêu cô sao? Vậy tại sao trong lòng cô mẹ nó lại khó chịu như vậy? Thật là phiền não, cô đã lưu lạc đến nói chuyện yêu đương với động vật ... Hơn nữa tại sao cô lại quan tâm đến vậy? Đều do hệ thống vô lại kia...... Tên vô lại…