Chương 45: Phác gục ( hơi h )

Bạch Nhã ngoắc ngoắc ngón út về phía con vật khổng lồ, chỉ thấy tên nào đó sững sờ một lúc rồi mới chạy đến chỗ Bạch Nhã. Cơ thể to lớn đung đưa, khá vui mắt.

Tuy nhiên, tiền đề là bỏ qua những suy nghĩ nội tâm đáng khinh của nó - một giống cái nhỏ ngon miệng lại chọc người trìu mến.

Khóe miệng Bạch Nhã co giật, cô cố nén xúc động muốn xông lên đánh điên cuồng. Nhưng có vẻ như cô cũng không thể đánh lại nó. Vì vậy, chỉ suy nghĩ mà thôi.

Trên thực tế, nội tâm của mỗi loài đều đơn giản và thẳng thắn, khi Bạch Nhã có khả năng lắng nghe tiếng lòng của họ, thực ra trong lòng họ có chút tối nghĩa khó hiểu, bởi vì lúc đó cô vẫn nghĩ về họ theo những suy nghĩ phức tạp của con người. Nhưng hóa ra đôi khi bạn không cần phải nghĩ về nó quá nhiều. Nghĩ đúng như họ nghĩ.

Ham muốn động vật quả thực là một thể hiện đơn giản thô bạo. Nhưng dường như họ đều có thể cảm nhận được tâm trạng của cô thay đổi, sẽ vì cô mềm hoá, sẽ chủ động phục vụ cô. Xét trên nhiều khía cạnh, thực sự rất tốt với cô. Kỳ thực Bạch Nhã không muốn làm tổn thương bất kỳ ai trong số họ, nhưng cô không biết đó là họ đơn giản hay cô tàn nhẫn. Cuối cùng, cô vẫn không thể có cả hai. Vì vậy, mọi thứ đều có hai mặt.

Bạch Nhã dường như hiểu dụng ý của hệ thống, lại dường như không hiểu. Cô dường như nhìn thấy bản thân chân thật hơn, không cần che giấu.

Mỗ chim lắc cơ thể có phần cồng kềnh to lớn từ từ di chuyển đến, rõ ràng thân thể cao lớn, lại cứ còn phải đi đi cẩn thận cẩn thận, thoạt nhìn thực sự buồn cười. Dường như nó không quen với việc đi lại, đối với nó, có lẽ bầu trời là nơi nó có thể thể hiện mình.

Không hiểu sao Bạch Nhã hơi buồn cười, có lẽ nó cũng không hiểu cử chỉ của cô có ý nghĩa gì, nhưng có vẻ như trong tiềm thức nó biết mình đang làm gì nên bước lại gần trước khi đầu nó kịp phản ứng.

Hệ thống. Bạch Nhã yên lặng nhấm nuốt hai chữ này. Sự tồn tại bí ẩn và mạnh mẽ đó.

Ai đó đã xiêu xiêu vẹo vẹo đứng yên trong khi Bạch Nhã đang đi vào cõi thần tiên. Thành thật mà nói, giống loài kỳ lạ này thực sự có chút xấu xí. Cơ thể của nó sẫm màu đen nhánh, đầu của nó rất nhỏ so với cơ thể. Lúc này, đôi cánh của nó thu lại ở hai bên sườn, còn những móng vuốt rất lớn mạnh mẽ của nó.

Mà vừa rồi, cô còn thừa hoan ở dưới cánh của nó, sải rộng của đôi cánh lớn có thể hoàn toàn bao bọc lấy cô. Còn phấn khích điên cuồng theo xỏ xuyên kia.

Dư vị tìиɧ ɖu͙© từ từ tràn ra, Bạch Nhã nhận ra mình lại ướt đẫm. Những cảnh tượng trước đó tràn ngập trong đầu khiến cô vừa xấu hổ vừa khát vọng.

Quả nhiên tâm trí có phần méo mó và một cơ thể đã được dạy dỗ để hoàn toàn không thể chống lại du͙© vọиɠ. Bạch Nhã thở dài nghĩ.

Lúc này gương mặt cô đã hơi say, như bị du͙© vọиɠ thiêu đốt. Đôi mắt thanh trà lại bị bao phủ bởi lớp sương mù.

“Tiểu ngốc, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu ngốc.” Bạch Nhã ngẩng đầu lên đối mặt với với vẻ mặt ngây thơ ngốc nghếch của chú chim nào đó. Không để ý nó nghe hiểu hay không hiểu, Bạch Nhã bước tới, ôm lấy cái bụng mềm mại của chim ngốc.

"Ta nhớ nó. Nó có nhớ ta không?" Bạch Nhã đưa tay cầm vật hơi cứng, cười như con mèo trộm tanh. Nói xong, cô vươn chiếc lưỡi nhỏ ra liếʍ đôi môi hơi khô của mình. Giọng nói khàn khàn, gợi cảm mà trầm thấp.

Sự vuốt ve của cô khiến mỗ chim run lên, như thể đột ngột bị điện giật. Mà thứ kia trong tay cô ngày càng lớn dần.

Bạch Nhã có thể cảm nhận được sự ham muốn sâu sắc đột ngột cùng sự bối rối của nó. Nhưng khuôn mặt chim to vốn dĩ xấu xí, lúc này Bạch Nhã lại thấy thật đáng yêu. Chẳng lẽ là ứng nghiệm lời: tình nhân trong mắt hoá Tây Thi? Bạch Nhã nghĩ vậy không tự chủ thấp thấp mà cười. Chắc chắn, cô cảm thấy đó là một ý tưởng vô lý và kỳ quặc.

"Nó ăn rất ngon ~" Âm cuối nhẹ một tiếng, tay Bạch Nhã xoa nắn đỉnh qυყ đầυ. Đúng là lúc đầu cô cũng như thế này mà đột nhiên mạnh mẽ đè nó a, diễn biến tiếp theo không ngờ lại phát triển ngoài dự kiến.

Bạch Nhã giống như một yêu tinh mị hoặc, khıêυ khí©h nó, dụ dỗ du͙© vọиɠ của nó, nhưng cũng hành hạ nó. Không nghi ngờ gì nữa, đây là một loại trả thù, có lẽ cũng là một loại lạc thú, có thể khiến cô cảm thấy kɧoáı ©ảʍ bốc lên trong lòng.

"Grào ~~” Với một tiếng rêи ɾỉ dài, đôi cánh to lớn màu đen đột nhiên quấn lấy cô, khiến cô bất ngờ nhảy vào trong lòng nó, sau đó mang theo cô liên tục lui về phía sau vài bước.

Thứ đó đứng vững trên bụng Bạch Nhã, vẫn còn mang theo nhiệt độ như thiêu đốt.

“Ngươi thật nhiệt tình.” Thân thể không cưỡng lại được sự cám dỗ, vào lúc này, càng kêu gào điên cuồng luận động. Bây giờ Bạch Nhã cảm thấy cô đang bị đốt lửa. Cố gắng kìm nén trước đây không còn hữu ích nữa. Khi nó bùng nổ, nó còn dữ dội hơn. Đây là vẻ đẹp của du͙© vọиɠ. Không phải bạn muốn là có ngay, mà buộc phải chịu đựng đến một giới hạn thì mới có được nó, nghĩ đến lúc ấy thể xác và tinh thần dung hợp sẽ khiến cảm quan bay lên không ngừng.

Ham muốn tìиɧ ɖu͙© tựa hồ chạm vào là nổ ngay.

"Nhưng ta muốn ngươi nằm trên mặt đất ~ Nếu không thì--" Âm cuối của Bạch Nhã khẽ khựng lại vòng qua vài vòng, bao tay khiến chim lớn không nhịn được phun bạch trọc ra. "Ta làm sao ăn ngươi đây~~"

Giọng điệu mỹ ý khiến anh chàng nào đó phải rung động.

Nhưng đối với một loài chim. Nằm trên mặt đất hoàn toàn không thể hiện ra thân thể, chỉ có thể thụ động thừa nhận sự vật không rõ. Đây thực sự là phơi bày bản thân cho kẻ thù. Hơn nữa làm cho nó cảm thấy không an toàn, nó sẽ trở nên táo bạo.

Nhưng có lẽ vấn đề lớn nhất lúc này không phải là những thứ này, bởi vì đối với một con chim chưa bao giờ biết đặt lưng rơi trên mặt đất, Bạch Nhã làm nó nằm trên mặt đất xác thật là có chút khó xử nó.

Bạch Nhã nheo mắt, như nhận ra manh mối nào đó, đột nhiên nở nụ cười quyến rũ, "Có cần ta giúp ngươi không ~~" Với giọng nói quyến rũ đầy dụ hoặc, thán tâm dã thú đều kích động. Nó không hiểu cảm giác kia, chỉ cảm tấy tâm tê tê dại dại, không đợi nó phục hồi tinh thần thì một tay đã leo lên người nó, vuốt ve từng li từng tí khiến nó rùng mình.

Bạch Nhã nhân cơ hội leo lên trên người nó, thẳng rầm rầm mà kề sát nó. Tiếp xúc thân mật như vậy, nhịp tim mạnh mẽ, truyền lại cả hai phía.

Bởi vì không kịp phản ứng, mỗ chim mang theo Bạch Nhã đột nhiên ngã xuống đất. Khi phản ứng trở lại, chỉ nhớ phải bảo vệ sinh vật nhỏ bé trong ngực bằng đôi cánh to lớn màu đen, nó làm sao có thể làm giống cái yếu ớt như vậy bị thương được?

“Hừm ~” Đối với Bạch Nhã, đây thực sự là một cú kích lớn, bởi vì cơ thể cô quá nhạy cảm, không khiến cô cảm thấy đau đớn nhưng nó đυ.ng vào xương khiến cô tê dại.

Từ cách đó không xa, chỉ có thể nhìn thấy một con quái vật to lớn nằm trên mặt đất, không thể nhìn thấy sinh vật nhỏ bé mà nó đang bảo vệ, huống hồ bọn họ đang quấn lấy nhau ái muội đến mức nào.

Đây là tư thế mà Bạch Nhã luôn tưởng tượng là nữ trên nam dưới, bây giờ có lẽ nên gọi thú dưới cô trên.

Cây gậy to lớn áp vào bụng cô, còn cố mật hoa sung sướиɠ chảy một chân. Mọi thứ đều là thời điểm thích hợp. Chỉ chờ đợi sự mở đầu của một bữa tiệc.