Chương 40: Hệ thống cảnh cáo

Màn sương trắng mờ ảo trước mặt, hơi thở nặng trĩu thăng trầm, tan biến như âm điệu. Cho đến khi mọi thứ bình lặng.

Bạch Nhã cảm giác mình đột nhiên trở về trong nước ối, ấm áp thoải mái, khiến người ta chỉ muốn đắm chìm trong đó, yên lặng bất đắc dĩ suy nghĩ, quên đi vui buồn, phiền muộn, vui sướиɠ trên đời này, trở về bản thể tự nhiên.

Tâm hồn dường như được gột rửa thoát khỏi thể xác, cách biệt với vạn vật bên ngoài, không còn cảm giác đè ép ấm áp trên cơ thể, nhẹ bẫng bay bổng, như tan biến hết bụi trần.

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai khiến Bạch Nhã phục hồi tinh thần từ cảm giác an nhàn.

Không đúng! Cô bị sao vậy, vừa rồi cô rõ ràng… Nhưng giờ cô cảm thấy những gì xảy ra trước đó giống như một giấc mơ, biến mất khi tỉnh dậy. Nghĩ như vậy ít nhiều cô vẫn cảm thấy hơi u sầu.

"Người chơi,"

Giọng nói nhẹ nhưng nặng trĩu của người đàn ông đánh vào lòng Bạch Nhã, khiến cô tỉnh táo khỏi dòng suy nghĩ trong đầu.

Bóng người khiến người ta khó nhìn rõ đứng cách cô không xa, lặng lẽ nhìn cô từ trên cao, mang theo khí chất cao lãnh.

Bạch Nhã cau mày, mơ hồ có chút cảm giác quen mắt. Nhưng cô không thể nhớ mình đã nhìn thấy người này khi nào.

Thật lâu sau, mới do dự gọi: "Hệ thống?"

Một ánh mắt nhẹ bay quét qua Bạch Nhã, anh ta bỏ qua câu nói kia, sau đó không nhẹ không nặng hỏi: "Cô có biết hôm nay tại sao đột nhiên lại ở đây không."

Giống như đang nói về một chuyện râu ria với cô, giọng điệu không có bất kỳ phập phồng nào.

"Tại sao?"

Bạch Nhã cau mày hỏi, nhưng thấy người bên kia không hề giải thích với cô. Khẽ mở miệng, cuối cùng ngập ngừng không rõ hỏi: "Là vì

tiến độ nhiệm vụ sao?"

Chỉ thấy người đàn ông đó cười nhạt rồi quay người bỏ đi. Cùng lúc đó, một giọng nói như có như không vang lên, "Người chơi, thời gian của cô sắp hết."

Sau đó thân ảnh người đó biến mất trước mắt Bạch Nhã, như thể anh ta chưa từng xuất hiện. Ngay lúc anh ta vừa biến mất, sau lưng Bạch Nhã đột nhiên sáng lên.

Đây là?!

Bạch Nhã kinh ngạc quay đầu lại, đột nhiên mở to hai mắt nhìn màn hình, chỉ thấy sau lưng là một màn hình cực lớn, trên đó có hiển thị một số hình ảnh của cô, nhưng những bức hình này quá 18+. Mặc dù bên trong cô là nữ chính nhưng cô vẫn cảm thấy hơi đỏ mặt tim đập nhanh. Hơn nữa, bây giờ cô đang xem nó dưới góc độ của người thứ ba, điều này hoàn toàn khác với bản nhân trải nghiệm trực tiếp, tác động vào cảm giác thực sự quá lớn.

Nhưng chính xác thì hệ thống này có ý gì. Bạch Nhã quay đầu lại nhìn vào bức tường trống rỗng. Không có bóng dáng ai.

Người phụ nữ đắm chìm trong sung sướиɠ mị nhãn như tơ, miệng khẽ đóng mở rêи ɾỉ. Mọi thứ đều biểu thị đỉnh điểm của du͙© vọиɠ.

Tiểu hổ ~

Ánh mắt Bạch Nhã trầm xuống, màn hình nhảy qua chuyển tới màn hoan ái vừa rồi của bọn họ.

Ngoài Tiểu hổ, còn đại mãng trước đó, anh em gấu đen, chú nhím, quái vật xúc tu và cả đàn sói. Có tất cả sáu loại. Hóa ra là — Bạch Nhã nhếch mép cười, hóa ra hệ thống có ý như vậy.

Bạch Nhã cụp mắt xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng, cô bất lực nhắm mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười chua xót.

Bất kể, từ khi cô tiện tay bước vào trò chơi này, cô đã được định sẵn một đường đi không trở lại. Và điều cô nên làm nhất là tiếp tục tạo động lực cho bản thân tiến về phía trước. Tất cả chỉ là khách qua đường thôi. Rốt cuộc nó sẽ mất đi, cho nên đây không phải là tâm tính của cô lúc đầu sao, nhưng trong chuyện này cô có thể cảm thấy cô đang tự mình liên tục đánh mất phương hướng. Có lẽ đây là kết quả của phóng túng. Nhưng thực sự không có gì không tốt.

Sau đó lấy đi tất cả những gì cô không có, hơn nữa cô là ai, Bạch Nhã nhẫn tâm không tim không phổi kia, khi nào cô phải rối rắm với loại chuyện này? Vì vậy, những gì nên làm thì làm. Kỉ niệm dùng để nhớ, vì cô không có cơ hội có được, tốt hơn nên trải qua, điều này rất tốt, thực sự, điều này rất tốt.

Dường như lúc cô nghĩ thông suốt, đôi mắt cô tối sầm lại, mọi thứ lại biến mất trước mặt cô. Khi mở mắt ra lần nữa, cô quay trở lại khu rừng im lặng. Bên cạnh cô, Tiểu hổ đang nằm yên lặng.

Khi cô hơi di chuyển, anh chàng ngay lập tức đứng dậy đến bên cô, lo lắng và vui mừng nhìn cô.

Mà Bạch Nhã từ nội tâm dữ dội của Tiểu hổ biết cô đã hôn mê hai ngày, nó ở bên cạnh cô suốt hai ngày hai đêm. Kiên trì mớm nước cho cô hàng ngày.

“Vất vả cho ngươi.” Bạch Nhã đưa tay lên chạm vào đầu Tiểu hổ, có chút đau lòng vì nó.

Chúng nó đều quá tích cực. Mà cô đã thực sự cảm động trước phẩm chất của chúng.

“Ta không sao.” Bạch Nhã nhếch đôi môi có chút nứt nẻ mỉm cười, nhưng điều này khiến môi cô nứt ra, rỉ máu.

Điều cô không ngờ là ngay lúc khóe miệng bị nứt chảy máu, Tiểu hổ lập tức cúi đầu vươn chiếc lưỡi thô ráp liếʍ môi cô, ướŧ áŧ, tiến thẳng vào trái tim cô.

"Hừm ~" Bạch Nhã khó nhịn ngẩng cổ lên, tránh răng liếʍ tê dại kia.

“Tiểu hổ,” Bạch Nhã ngẩng đầu nhìn trời, đưa tay chạm vào chàng trai đột nhiên an tĩnh ở cổ cô, hơi thở ấm áp lại phả vào cổ mẫn cảm của cô, lại khiến trái tim cô rung động.

Mọi thứ sẽ kết thúc, nếu cứ kéo dài thì có thể không có hồi kết.

Sau khi do dự, cuối cùng Bạch Nhã cũng khô khốc nói: "Tiểu hổ, quay về đi, đừng đi theo ta nữa. Ta..." Mãi sau không nói lên lời, giống như xương cá mắc trong họng, nửa vời, làm người khó chịu cực kỳ.

Mà cái đầu vùi vào cổ cô chớp mắt dại ra, hơi thở thở ra cũng chậm hơn nửa nhịp.

"Ngươi nên trở về thế giới của riêng ngươi. Chính ta đã phá vỡ sự bình yên ban đầu của ngươi, vì vậy ... Ngươi nên quay về đi, đừng tự hành hạ cùng tra tấn ta như thế này nữa." Bạch Nhã vẫn nói ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng có một cơn đau nhẹ.

Thực ra trong nháy mắt chính Bạch Nhã cũng không rõ làm vậy đúng hay sai nhưng cô vẫn sáng suốt biết đây chỉ là thế giới ảo. Mọi thứ cuối cùng sẽ biến mất trong cuộc đời cô. Vì vậy cô nên trân trọng nó hơn, nhưng nếu như vậy sẽ làm chậm tiến độ, thậm chí có thể không còn cơ hội tiến lên cấp độ tiếp theo.

Cô ích kỷ và tàn nhẫn. Sự thật đã chứng minh cô là người có tình cảm, chẳng qua vẫn chênh lệch một ít so với trái tim lạnh lùng đó.

Nói xong một đoạn, Bạch Nhã không chút do dự đẩy cái đầu đang uể oải ra, trong mắt cô không còn tia đồng tình hay bất mãn gì nữa, cô tự mình đứng dậy, xoay người bước đi. Không hề quay đầu lại.