Chương 34: Quả bóng lớn biến mất

"Ding —— Chúc mừng người chơi đã tìm thấy giống loài thất lạc. Hiện tại có tiến hành thu nhận, sử dụng hay không?"

Hệ thống!?

Bạch Nhã lúc này thực sự rất sốc. Có vẻ như quả bóng lớn là thứ mà hệ thống yêu cầu cô tìm, không biết nên nói cô may mắn hay xui xẻo.

“Ừm-----hệ thống, tôi có thể hỏi một chút: anh ta là gì.” Bạch Nhã hơi do dự hỏi.

"Người chơi hiện tại có thu nhận sử dụng hay không? Sẽ tự động thu nhận nếu bạn không trả lời sau năm giây. Năm - bốn - ba ..." Hệ thống vẫn lạnh lùng nói, câu hỏi của Bạch Nhã coi như không nghe thấy.

Có gì khác biệt! ? Khóe miệng Bạch Nhã giật giật, cuối cùng nó vẫn làm mà không được sự đồng ý của cô. Vì vậy, cô im lặng.

“Ba - hai - một!” Một giọng nói đau đớn vang lên trong đầu Bạch Nhã ngay khi hệ thống dứt lời.

"Nhã nhã ~~" Giọng nói yếu ớt, bất lực, như thể bị thống khổ lớn tra tấn dày vò.

Đây là!! Bạch Nhã đột nhiên mở to mắt quay đầu nhìn về phía vật thể hình cầu to lớn kia.

“Hệ thống, ngươi làm gì anh ta?” Bạch Nhã lo lắng hỏi.

Giờ thì quả cầu to lớn trước mặt cô nhuốm đầy máu, nó xuyên qua mắt cô.

Trong đầu cô vẫn có thể nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ đau đớn đứt quãng, càng ngày càng yếu, như thể sắp biến mất. Hệ thống không phải muốn gϊếŧ anh ta chứ! !

"Dừng lại!! Mau dừng lại!"

Bạch Nhã lo lắng hai mắt đỏ bừng, cảm giác này rất mơ hồ. Trước đây cô chưa từng có, suy nghĩ duy nhất trong đầu lúc này là ngăn cản hệ thống gϊếŧ chết anh ta, nếu không sau này cô nhất định sẽ hối hận. Tuy rằng cô không thích anh ta cho lắm, nhưng ít nhất cô không thể nhìn một sinh mệnh biến mất trước mặt mình, nếu không động dung chỉ có thể cho thấy cô là người rất máu lạnh, đáng tiếc cô không phải vậy.

Nhưng hệ thống vẫn phớt lờ lời nói của cô, không vì vậy mà dừng lại.

Bạch Nhã chưa bao giờ cảm thấy hệ thống sẽ lạnh lùng như vậy, trước đây cô chưa bao giờ quan tâm đến thái độ của anh ta đối với cô, nghĩ rằng anh ta sẽ không bao giờ làm hại cô. Nhưng vào lúc này, cô nhận ra rằng anh ta chỉ là một hệ thống vô nhân đạo.

Im lặng, rồi im lặng vô tận. Bạch Nhã chưa bao giờ ghét bản thân là một người yếu đuối như vậy. Cô chỉ có thể nhìn thứ trước mặt cô từng chút từng chút mất mạng.

“Làm ơn !!” Bởi vì im lặng hồi lâu, trong giọng nói của cô khỏi mang theo tiếng khóc nức nở, hơi khàn khàn và trầm thấp.

Bạch Nhã lần đầu tiên cầu xin như vậy, hạ thấp bản thân như thế này. Mặc dù cô hoàn toàn không biết ý nghĩa của những gì cô đang làm, huống hồ cô lại không phải thánh mẫu.

Nhưng hệ thống vẫn im lặng, tiếng rêи ɾỉ trong đầu cô càng ngày càng thấp.

Mà trong hư không nơi mà Bạch Nhã không nhìn thấy, một người đàn ông mặt không biểu tình, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta nhíu mày thật chặt, hai tay khẽ vươn lên để khống chế thứ gì đó.

Bạch Nhã lúc này đã có chút bực bội, cô vẫn hoàn toàn không hiểu mình đến đây để làm gì, có phải chỉ tiêu khiển thời gian của mình không, thật sự là rất nực cười.

Bạch Nhã cắn chặt môi, khó khăn đứng lên, không hiểu sao cô có thể cảm giác được sự tức giận của dây leo dưới chân đang xói mòn. Điều này cho thấy sinh khí của chủ nhân càng ngày càng mất dần đi.

Do ngồi lâu nên chân cô hơi bủn rủn. Bạch Nhã chống thân bước về phía quả bóng lớn từng bước, đi thong thả mà cố hết sức.

Những thứ dưới chân cũng di chuyển dữ dội khiến cô đi lại khó khăn hơn.

Tôi xin lỗi, tôi không thể giúp anh. Bạch Nhã áy náy nói trong lòng. Cô nhìn lên quả bóng to lớn trước mặt trông giống như một khối u.

Từ từ đưa tay ra chạm nhẹ.

Chỉ là cô không ngờ tay mình trực tiếp xuyên qua quả cầu, màu sắc của quả cầu to lớn càng ngày càng nhạt.

Không phải đâu? Sắc mặt Bạch Nhã lập tức tái nhợt, làm sao có thể! ?

Bạch Nhã không tin duỗi tay ra thêm vài lần nữa, lần nào cũng xuyên qua nó.

Không có cảm giác, nó giống như chạm vào không khí. Cái này.. Anh ta thực sự đã biến mất ! ! ?

Làm sao chuyện này có thể? ! !

Không biết qua bao lâu, xung quanh im lặng.

Bạch Nhã không thể tin được rằng những thứ này lại biến mất trong nháy mắt. Như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Nhã Nhã." Một tiếng gọi trẻ con đột nhiên vang lên từ khoảng không yên tĩnh.

"Ai?" Bạch nhã có chút cảnh giác nhì khắp nơi.

"Haha ~” Một tiếng cười rất giòn, “Nhã Nhã, sao vẫn như trước.” Có chút làm nũng.

Giọng điệu này! ?

Bạch Nhã có chút không rõ hỏi: "Quả bóng lớn?"

"Đúng vậy, nhưng tại sao lại gọi người ta cái tên kinh khủng như vậy? Nếu không phải có thể nghe thấy tiếng lòng của ngươi, người ta sẽ không thừa nhận!" Giọng điệu có chút ghét bỏ và bất mãn, nhưng cũng có chút nhè nhẹ vui sướиɠ.

“Haha.” Bạch Nhã lúng túng cười, “Nhưng mà…” Anh không biến mất sao? Và tại sao giọng nói của anh lại trở nên như thế này? Biến thành giọng nói của một đứa trẻ.

"Không phải vậy--" Giọng nói giận dữ vang lên, nhưng anh ta đã bị cắt ngang trước khi anh ta có thể nói hết.

"Xin chúc mừng người chơi đã có được "Kỹ năng ngàn dây leo". Có mở khóa ngay bây giờ không."

“Hệ thống.” Bạch Nhã cảm thấy chột dạ và xấu hổ khi nghe thấy giọng nói của hệ thống. Có thể vừa rồi cô hiểu lầm anh, nhưng ai bảo anh không giải thích rõ ràng với cô, khiến cô cái hiểu cái không cho rằng có gì đó không ổn.

"Ưm, chuyện đó ..." Bạch Nhã ngập ngừng muốn xin lỗi. Nhưng lời nói đến bên miệng thế nào cũng không nói nên lời.

"Xin chúc mừng người chơi đã có được "Kỹ năng ngàn dây leo". Nó sẽ tự động được mở khóa nếu bạn không trả lời trong vòng năm giây."

Được, Bạch Nhã chịu thua, hệ thống vẫn như trước, cảm giác hơi áy náy của cô biến mất trong tích tắc.

"Được rồi. Mở khóa." Bạch Nhã có chút bất đắc dĩ đáp.

Nhưng không rõ tại sao cô có một linh cảm, giống như khi lần trước cô nhận quà tân thủ.

Sự thật đã chứng minh rằng giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mạnh mẽ.

"Xin chúc mừng người chơi đã mở khóa khả năng lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của giống đực có thể giao tiếp tâm lý với họ, chúc mừng người chơi đã có được kỹ năng bổ trợ thể chất để có thể hoan ái lâu hơn, và chúc mừng người chơi đã có được kỹ năng dâʍ ɖị©ɧ mị hương khiến giống đực không cầm giữ được muốn bổ nhào vào. "

......

Bạch Nhã cảm thấy không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm lý của cô lúc này, quả nhiên cô không thể mong đợi quá nhiều đối với đồ vật này.

Tại sao không cho cô một cái khe để cho cô chui vào! ! Cô cảm thấy trong lòng giống như có vạn thất thảo nê mã lao nhanh qua.

Nhưng sau một thời gian, Bạch Nhã nhận ra, chẳng phải hệ thống đã đẩy cô vào hố lửa sâu hơn sao? Thế nào nghe những kỹ năng này đều là kỹ năng lấy lòng giống đực? Quả nhiên cô vừa rồi cô nhìn quá nông cạn a.

Sau khi hệ thống nói xong, lại cấm thanh, bóng lớn không còn thanh âm sau khi hệ thống xuất hiện.

Mọi thứ đã yên ắng trở lại.