Chương 3: Phân biệt nam và nữ

Chương 3: Phân biệt nam và nữ

Bạch Nhã lê đôi dép tông và đi không mục đích giữa vùng hoang vu vắng vẻ.

"Dựa, tốt xấu tới sơn động thần mã. Tối lửa tắt đèn như này không có chỗ ngủ, có muốn người ta sống nữa không ~" Bạch Nhã than thở tự oán trong lòng . Mặc chiếc váy ngủ gần như trong suốt đó, cô khẽ rùng mình trong gió lạnh. Ở nhà cô luôn rất tùy ý, nhưng không ngờ quá mức để rồi tự làm hại mình a.

Chờ một lát, bước chân Bạch Nhã nguyên bản thoăn thoắt đột ngột dừng lại, quay đầu quay lại nhìn kỹ một chỗ.

Ai!! Đây không phải sơn động trong truyền thuyết sao? Bạch Nhã ** đứng hình.

Chỉ thấy một nơi trông còn đen hơn mực dưới ánh trăng lạnh lẽo. Nó rất tương phản với những bức tường đá hơi phản quang xung quanh nó.

Phải chăng ông trời có mắt, nghe được ước vọng vô song của cô nên đã cho cô một hang đá. Bạch Nhã nghĩ mà mừng quá.

Kết quả là Bạch Nhã người không đắn đo, vui vẻ bước vào hang .

Bên trong động tối tăm, nhưng khác với bóng tối nhìn thấy bên ngoài động, ít nhất có thể nhìn đại khái hình dáng. Nhưng trong hang rất lạnh, Bạch Nhã rùng mình ngay khi bước vào.

Cô không rõ đi vào sâu bên trong, có lẽ đây là cái hang của động vật nào đấy, cô không biết mình có may mắn không nữa.

Bạch Nhã tiến về phía sâu trong hang động, nhẹ giọng nói: "Có ai không? Có ai không?"

Sau khi gọi hai lần, cô đã phát hiện ra vấn đề là gì. Sao có thể có người ở đây được, vì vậy cô ấp úng sửa miệng hét lên, "Có thú không? Có thú không?"

Cô kêu một hồi, đột nhiên cảm thấy mình như thế này có chút ngu ngốc, sau đó ngậm miệng không gọi. Tiếp theo bước vào trong.

Cô còn chưa đi được hai bước, liền bị một khối phồng đột ngột nhô ra vấp ngã, cô không chú ý lắm, nên cứ vậy ngã xuống đất vừa lạnh vừa cứng.

"A!"

Thực bất hạnh cô sát tay, từng cơn đau nóng rát làm cô nhíu mày.

Cô chống tay, cố gắng đứng dậy. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai hạt châu đen nhánh đang nhìn chằm chằm mình, quả cầu ánh sáng lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm mình, làm cho cô đột nhiên sững sờ, sau lưng cảm thấy lạnh cả người. Cái này là cái gì? Tim Bạch Nhã bắt đầu đập không đều, hơi lo lắng nghĩ.

Đây là…

Cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ nhìn sau một lúc lâu. Bạch Nhã bất giác cử động cơ thể và quỳ xuống. Bàn tay không bị thương xoa xoa bàn tay bị thương hơi đau và có chút gai.

"Cái kia....Tôi không cố ý xúc phạm. Tôi rất xin lỗi đã làm phiền bạn khi bạn ngủ. Tôi ... Tôi ... Tôi sẽ rời đi ngay."

Bạch Nhã nói năng lộn xộn đối với loài vật không xác định trước mặt một lúc lâu. Cũng không thấy bên kia làm hại cô.

Vì vậy, theo mặc định, Bạch Nhã chỉ muốn quay người rời đi, nhưng lại dừng lại.

Cô làm sao có thể quên cô đến tìm động vật giao tình, hiện tại cơ hội tốt như vậy lại từ bỏ. Cô hơi ảo não và thầm mắng trong lòng là ngu ngốc.

Cho nên lòng đầy rối rắm Bạch Nhã quay lại lần nữa, mắt to mắt nhỏ với tên đó một lúc. Cuối cùng cũng nhíu mày suy nghĩ cái gì. Một lúc lâu sau, cô run rẩy vươn tay ra.

Hãy để cô kiểm tra đực hay cái trước. Bằng không, nếu là giống cái, thì làm sao mà làm được.

Cô vươn tay từ từ về phía nó, ngập ngừng từng bước. Sau khi xác nhận rằng nó sẽ không làm tổn thương cô, cô mới dám đến gần hơn, ai bảo cô vẫn còn rất yêu mạng nhỏ của chính mình.

Đột nhiên một vật ẩm ướt liếʍ vào bàn tay đang duỗi ra của cô.

"Tê ~" Bạch Nhã không khỏi hít vào một hơi. Sự kí©h thí©ɧ nóng rát từ lòng bàn tay khiến cô run lên vài lần. Tại sao cô lại quên mất đây là bàn tay cô vừa bị trầy da, có lẽ lúc trước cô vì căng thẳng quá mà quên mất cơn đau, nhưng giờ lại bị cái gì đó liếʍ vào kí©h thí©ɧ đau rát kia. Nỗi đau từng bị cô lãng quên dần trỗi dậy.

Khi Bạch Nhã đã ngây người, anh chàng còn liếʍ thêm vài lần nữa. Cùng với cơn đau, có từng trận tê dại xâm nhập tâm cô, cho đến khi cơn đau dần biến mất. Miệng cô cũng càng ngày càng khô. Quả nhiên, cô rất nhạy cảm trong tình huống này. Bạch Nhã thầm nuốt nước bọt, cảm thấy hơi khẩn trương.

"Ah ~" Bạch Nhã đột nhiên tràn ngập kinh ngạc nghi ngờ. Lúc này, ngón tay của cô ấy đang vươn ra đã bị cắn nhẹ bởi miệng của tên đó.

Sau khi kêu, cô có chút hối hận, Thần mã! ! Cô sẽ kí©h thí©ɧ nó cắn mạnh hơn? !

Bạch Nhã há miệng hít thở đều đặn vài hơi, xoa dịu trái tim đang bồn chồn của mình, rồi run rẩy rút tay lại. Không biết sao gia hoả trước mặt này không ngăn cản hành động của cô, dường như cam chịu.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Bạch Nhã mím môi tiến lại gần nó. Quên nó đi, bất cứ giá nào. Làm đi.

Vì vậy cô tối sầm mắt lại, Bạch Nhã đổi một bàn tay không bị thương từ từ vuốt lên lông xù xù nóng hầm hập gia hoả kia. Nhẹ nhàng vuốt hai cái, thấy nó không phản ứng gì. Lúc đó cô mới mạnh dạn từ từ vuốt ve lông của nó.

Chà, đã đến phần bụng dưới. Bạch Nhã đầu không khỏi toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, bởi vì lần đầu tiên làm loại chuyện này, cô có chút căng thẳng và sợ hãi. Hơi nóng từ cơ thể nó cách bụng truyền đến lòng bàn tay cô, khiến cô đỏ mặt, cả người nóng bừng.

Chẳng mấy chốc cô đã tìm được thứ chỉ thuộc về giống đực, cô không rõ ràng xoa hai lần, nhiệt độ nóng hơn truyền từ lòng bàn tay, xu hướng đó càng ngày càng lớn. Vì vậy, cô nhanh chóng bị thuyết phục về sự khác biệt của nó.