Chương 17: Cùng chung chăn gối (hơi H)

Cuối cùng, không có gì xảy ra như Bạch Nhã nghĩ. Người bôi thuốc vẫn chuyên tâm bôi thuốc, người liếʍ mật chỉ thuần túy liếʍ mật, mà cô là người bị thực hiện. Cô có thể trách mình quá nhạy cảm sao?

Rốt cuộc dưới cú đâm cuối cùng của ngón tay gấu, cô hung hăng tiết ra, dưới sự kí©h thí©ɧ quá lớn cô hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Cô có thể nói rằng cô đã bị chóng mặt suốt từ khi đến đây không? Bạch Nhã không cam lòng nghĩ trước khi ngất đi.

Cơ thể cô như ở bên cạnh một ngọn lửa lớn, hong đến toàn thân ấm áp. Bên tai cô có tiếng thở phì phò, dày nặng, hơi nóng thở ra đánh vào thân thể khiến cô hơi run rẩy.

Ý thức Bạch Nhã có chút tỉnh táo, nhưng cô vẫn không chịu mở mắt ra.

Cô không biết lần này mình đã ngủ bao lâu, bây giờ là lúc nào. Cô chỉ cảm thấy rằng lần này cô ngủ đặc biệt thoải mái, mọi mệt mỏi trước đó của cô đã được xóa sạch. Cơ thể cô cũng đã cải thiện rất nhiều, ngoại trừ hơi đau ở bàn chân, mọi thứ khác gần như tốt hơn.

Hai bên đều có tiếng thở phì phò lớn lớn nhỏ nhỏ, cô đoán chừng là hai gã trai kia, cả hai đều đang ngủ, hiện tại chắc là buổi tối hoặc đêm khuya đi.

Đầu óc cô bây giờ phi thường tỉnh táo, sau khi nằm một hồi lâu như vậy, cảm thấy không thể ngủ được, cô chớp chớp mắt rồi từ từ mở mắt ra.

Ánh sáng trong hang hơi lờ mờ, phải mất một lúc lâu Bạch Nhã mới mơ mơ màng màng nhìn thấy hình dáng của hang và ngoại hình của hai con gấu quanh mình.

Chúng ngủ rất yên lặng bên cạnh cô, vì vậy cô không thể nhận ra con nào với con nào.

Tục ngữ nói no cơm ấm cật da^ʍ dật mọi nơi, cô không hề đói, cơ thể còn hồi phục tốt, mấu chốt là tinh lực dồi dào, hơn nữa bản thân muốn hoàn thành nhiệm vụ bất lương. Dưới nhiều nguyên nhân quan trọng như vậy làm Bạch Nhã có chút ngo ngoe rục rịch.

Cô nhìn hai kẻ mặc người ăn thịt bên cạnh mình, không biết nên bắt đầu từ ai.

Cuối cùng, cô từ từ đưa tay ra với người mà cô đang đối mặt, tại sao cô lại chọn nó? Theo lời của cô, ai bảo nó gần cô, dễ xuống tay.

Bàn tay cô từ từ chạm vào cơ thể đầy lông nóng hầm hập, một luồng nhiệt cuồn cuộn từ nó truyền sang lòng bàn tay và toàn thân cô.

Hai tay cô từ từ di chuyển xuống phía dưới, cô sờ soạng hồi lâu mới bắt được túi ngọc dưới trụ thịt của anh chàng.

"Hừ ~"

Bỗng có thứ gì đó cắn mạnh vào đầṳ ѵú của cô.

Bạch Nhã khóc không ra nước mắt buông tay quay đầu, nhìn thấy đầu gấu khác chôn ở giữa hai vυ" của mình, hết lần này tới lần khác thè lưỡi ra mυ"ŧ chùn chụt, một lúc sau vẫn chóp chép miệng.

ĐM!! Tên này có thiếu tình mẫu tử hả? Bạch Nhã không ngừng oán trách trong lòng. Cắn răng hít một hơi lạnh. Thật là đau đớn.

Cô biết đó là tên nào, không phải là cái tên cô khổ tám đời gặp phải sao? Kiếp trước cô nhất định phải có thù oán với nó, nếu không thì làm sao khi gặp nó liền xui xẻo?

Sau khi gây rắc rối như vậy, những con sâu tìиɧ ɖu͙© ban đầu của Bạch Nhã đều bỏ chạy. Theo lời của cô, hiện tại ai còn tâm tư làm chuyện đó! !

Nhưng con gấu đang cắn đầṳ ѵú thì bất ngờ nhả ra, nó bắt đầu từ đầṳ ѵú đỏ hồng liếʍ dần lên trên.

Bạch Nhã không khỏi mở to mắt. Nếu nó không nhắm mắt, cô hoài nghi nó đã tỉnh. Đây làm loạn gì hả?? Nhưng cô không chống cự, cô sợ mình đưa tay ra đẩy sẽ khiến tên đó tỉnh giấc, ngẫm lại chuyện này chắc sẽ không có kết quả tốt.

Kết quả là, anh chàng một mạch liếʍ đến cần cổ mẫn cảm của cô, thành công khiến cho hô hấp của cô bắt đầu tăng lên. Bạch Nhã không nhịn được ngẩng đầu lên, chiếc lưỡi ẩm ướt liếʍ dọc từ cổ xuống cằm, sau đó há miệng gặm nhẹ.

Cảm giác này làm Bạch Nhã rùng mình, sau đó tên kia cúi gần hơn. Chỉ cần cô khẽ mở mắt, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của một con gấu đen to lớn trước mặt.

Mà chiếc lưỡi đó cũng thuận thế liếʍ đôi môi mềm mại của cô, như thể tìm thấy thứ gì đó ngon lành, nó cứ xoay tròn nghiền nát xung quanh.

Bạch Nhã bị nó làm cho khó nhịn khẽ mở miệng, rồi một chiếc lưỡi ướŧ áŧ xông vào.

Nó sục sạo dữ dội chất dịch ngọt ngào trong miệng cô, rồi di chuyển theo nhịp tròn quanh bằng chiếc lưỡi lộn xộn.

Bạch Nhã cảm giác sâu sắc mình bị cường hôn, nó có thật là một con gấu không??

Cô vươn đầu lưỡi đinh hương nhỏ muốn đẩy thứ thô dày kia ra, nhưng khi chiếc lưỡi nhỏ bé của cô chạm vào chiếc lưỡi đầy gai thì mạnh mẽ bị cuốn vào trong miệng.

Một cảm giác ma sát cực lớn truyền đến từ bựa lưỡi, chiếc lưỡi thô ráp không ngừng khuấy động, cảm giác ngứa ran lan tỏa khắp cơ thể từng chút một, đánh ngất đi bộ não vốn đã tỉnh táo của cô.

Tay cô không biết khi nào đã từ xô đẩy biến thành thuận theo ngoan ngoãn bám chặt vào chiếc cổ đầy lông của nó, cơ thể cô bắt đầu đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, mắt cô bắt đầu mờ đi. Quả nhiên, cô sẽ thua trong tay những kẻ này. Bạch Nhã choáng váng nghĩ.