Chương 3: Cầu Sinh Hoang Đảo 3

Dương Hoằng thấy thái độ của cô xa cách thì cũng không nhiệt tình nữa mà hờ hững hơn: “Thức ăn buổi trưa của tôi cũng gần đủ rồi, tôi đi nhóm lửa trước đây.”

“Cần tôi giúp đỡ không?” Thẩm Tiêu nói, lửa là mọi người dùng chung, cô đương nhiên cũng phải bỏ công sức.

“Không cần, mình tôi là đủ.” Dương Hoằng đáp.

Bên cạnh có một cô gái nghe thấy Dương Hoằng đi nhóm lửa thì xung phong nhận việc, bày tỏ sẽ đi giúp nhặt củi.

Sau khi hai người này đi, còn lại mấy người Thẩm Tiêu tiếp tục tìm kiếm đồ ăn, nhưng đồ ăn ở bãi đá ngầm này quá ít, mấy người đi tới đi lui cũng không thu hoạch được nhiều.

Thấy nhiệt độ càng lúc càng cao, bốn người từ bỏ tìm kiếm, quay về cạnh rừng, trong rừng cây, Dương Hoằng đã nhóm xong lửa, cũng không biết anh ta dùng cách gì, Thẩm Tiêu nhìn qua, không có dấu vết đánh lửa.

“Nhanh như vậy đã nhóm lửa xong rồi ư?” Những người khác cũng rất ngạc nhiên.

“Dương Hoằng có bật lửa.” Trong mắt cô gái chủ động đi nhặt củi cùng Dương Hoằng lóe lên sự khác thường.

“Vậy sau này chúng ta không cần lo lắng đến vấn đề về lửa rồi.” Đối với chuyện này, hiển nhiên mọi người đều rất vui, rất nhanh đã có người hỏi thăm Dương Hoằng xem chiếc bật lửa kia từ đâu tới, hơn nữa vì sao anh ta lại biết nhiều chuyện như thế.

Không biết có phải do xung quanh toàn con gái hay không, Dương Hoằng cũng chẳng giấu diếm: “Bởi vì tôi đã sống qua hai địa đồ, đây là địa đồ thứ ba của tôi, chiếc bật lửa đó cũng là dùng tích phân để đổi, chờ các cô có tích phân cũng có thể đổi lấy những thứ mà mình muốn.”

“Hai địa đồ?” Mọi người đều bị gợi lên lòng hiếu kì, lại thêm muốn xác nhận xem rốt cuộc là tình huống gì, vội vàng trông mong nhìn Dương Hoằng, hi vọng anh ta có thể nói rõ.

“Đúng thế, tôi may mắn hơn các cô một chút, sau khi chết, địa đồ đầu tiên của tôi là cổ đại, tuy không có gì cả, nhưng dựa vào kiến thức hóa học lúc còn sống, kiếm được chút tích lũy, địa đồ thứ hai thì hơi khó, tôi bị đưa đến một địa đồ bộc phát chiến tranh, tôi dựa vào ẩn náu trong tầng hầm, khó khăn lắm mới còn sống đi ra.” Lúc Dương Hoằng nhắc đến địa đồ lúc trước, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi: “Chiến tranh quá tàn khốc, khi đó chúng tôi có tất cả bảy người, chỉ có mình tôi còn sống đến khi chiến tranh kết thúc, những người khác đều đã chết.”

“Chết rồi…” Những người đang ngồi ở đây đều trải qua một lần cái chết, trong lòng bọn họ vẫn bị bao phủ bởi nỗi lo lắng cái chết, bây giờ nghe Dương Hoằng nhắc đến, khó tránh khỏi rơi vào trầm mặc.

“Nếu như chết trong địa đồ thì chính là hoàn toàn chết đi!” Dương Hoằng lại nói một câu, lời này anh ta giống như nói cho những người khác nghe, lại giống như nói cho mình nghe.



Bởi vì đề tài này khá nặng nề, đám con gái vừa rồi vẫn còn cười vui vẻ, lúc này gương mặt trở nên uể oải.

Dương Hoằng nhìn thoáng qua bọn họ, cũng không khuyên nhủ.

Một là anh ta không có nghĩa vụ, hai là không muốn. Chính bản thân anh ta khó mà bảo đảm, lúc này thật sự không làm được loại chuyện thương hương tiếc ngọc gì đó.

Huống chi càng sớm nhận biết rõ tình cảnh của mình rốt cuộc là gì, mới càng dễ sống sót.

Bầu không khí xung quanh đống lửa trở nên ngưng trọng, Thẩm Tiêu nghĩ đến cảnh tượng bị tai nạn xe của mình, tim đập thình thịch. Cô không muốn để cho bản thân vẫn luôn rơi vào trong tâm trạng này, cô lắc đầu, dứt khoát làm chuyện gì đó di chuyển lực chú ý của mình.

Dương Hoằng vẫn luôn quan sát mấy cô gái, rất nhanh đã chú ý đến động tác của cô, anh ta thấy tuy vẻ mặt cô khó coi, nhưng không quá sa vào cảm xúc của bản thân, nhất thời lông mày anh ta giãn ra.

Hoang đảo chỉ lớn như thế, có một đồng đội lý trí, anh ta là người đàn ông duy nhất ở đây, chắc hẳn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.



Trước mắt điều kiện đơn sơ, ăn mặc ngủ nghỉ chỉ có thể giản lược tất cả, Thẩm Tiêu tìm được một tảng đá có bề mặt khá nhẵn đặt ở bên trên lửa, để đám ốc và vẹm vỏ xanh lên trên đó, về phần con ốc giác to kia thì cô đặt ở bên đống lửa để nướng.

Không bao lâu sau, vẹm vỏ xanh dần dần há miệng, lộ ra phần thịt trắng bên trong, theo nhiệt độ ngày càng cao, thịt chín dần, loáng thoáng còn có nước canh tiết ra, sôi trào.

Phát hiện Dương Hoằng nhìn mình, Thẩm Tiêu nghĩ một lát, thấy mấy con vẹm vỏ xanh này nướng chín rồi bèn dùng một phần lá chuối lót lên tay, dùng nhánh cây kẹp bốn con bỏ vào lá chuối, đưa cho anh ta.

“Cảm ơn lửa của anh.”

“Không cần.” Dương Hoằng xua tay từ chối, anh ta không thiếu chút thức ăn đó.

Ở dưới loại tình cảnh này còn có thể ăn uống, ít nhất tố chất tâm lý của người này khá tốt, có lẽ cô gái này là một đồng đội không tệ, Dương Hoằng nghĩ thầm.