"Thời gian rồi lại thời gian,
Làm hoa tan nát, làm hương phai dần.
Tình em dẫu có mong manh,
Qua bao năm tháng chẳng hề phôi phai."
(Sưu Tầm)
—————————————————
Từng cơn gió lạnh lẽo, mang đầy mùi hoa sữa ngát hương vào cuối thu, một mùi hương tinh khiết và thuần mát từ thiên nhiên. Cũng đã từ lâu, cái tên hoa sữa đặc trưng ùa thu bởi mùa thu là mùa nó khoe sắc, khoe hương. Hoa sữa đẹp, thơm ngát, mùi thơm của nó là mùi hương đặc trưng riêng cho loài hoa ấy, song hoa nào cũng có 1 mùi hương riêng của nó để người khác dễ nhận biết. Ấy thế mà, có một loài hoa trên mặt đất này, không đẹp, không hương, cánh hoa mong manh, dễ nở, dễ tàng nhưng vẫn đi vào lòng của biết bao người, đó là hoa tường vi.
Một loài hoa đa sắc, với nhiều ý nghĩa khác nhau trong mỗi bông hoa khi mang một sắc màu. Cũng giống như hoa giọt tuyết mà My thích. Nhưng hoa tường vi khác hoa xuyên tuyết ở chỗ. Xuyên tuyết thì mạnh mẽ, vương lên đón nhận những ánh nắng khi qua những thân cây to lớn và mặt đất, tuy nhìn bề ngoài nó mỏng manh, nhỏ bé yếu đuối nhưng nó lại rất mạnh mẽ. Xuyên tuyết là biểu tượng của sự sống, của sự mạnh mẽ nó rất thích hợp cho My. Còn tường vi, yếu đuối, mỏng manh, sớm nở, sớm tàn thích hợp cho những cô gái dịu dàng, yếu đuối. Đương nhiên, mẫu người con gái dịu dàng yếu đuối ấy không phải Diễm My mà là bạn của cô. My chỉ thích một loài hoa duy nhất và mãi mãi, giống như trái tim cô chỉ chứa một người.
My rời khỏi nhà từ rất sớm, hôm nay cô không dẫn Andrew theo, khi Quân hỏi cô đi đâu thì cô chỉ nói là đi thăm bạn. Chắc có lẽ cô đi thăm người bạn còn lại của cô, người bạn mà cô nhắc hôm qua, Hoàng Vi.
Cô vào một tiệm hoa, mua một bó hoa tường vi trắng xen lẫn màu hồng, có cả đỏ. Nhìn bó hoa mà cô mua, có lẽ người bạn của cô là một cô gái rất dịu dàng.
My mua xong bó hoa kia thìa láy xe ra khỏi thành phố, lên một ngọn đồi xanh, ngọn đồi đầy gió. My đi đến giữa ngọn đồi, đi đến nơi thì cô thấy một người đàn ông bằng tuối cô đang đứng ở đó. My đứng sau lưng người đó nhìn một ánh nhìn lạnh lùng, rồi đi lên trước, đặt bó hoa tường Vi xuống, khẽ mỉm cười với cô gái trong hình.
Người đàn ông đứng kế bên My kia, khẽ nhìn bó hoa tường vi mà My vừa đặt xuống ấy, lòng anh chợt nhói lên. Tường vi là một loài hoa mà Hoàng Vi rất thích, cái tên Hoàng Vi cũng lấy từ tên của loài hoa này. Biết Hoàng Vi rất thích hoa tường vi nên nhà anh trồng rất nhiều hoa tường vi xung quanh nhà, nhưng tiếc thay, hoa đã trồng như người đâu???
My nhìn qua gương mặt người đàn ông bằng tuổi cô, tức là bằng tuổi Hoàng Vi, rồi nhìn vào nụ cười Hoàng Vi đang cười, cô không khỏi thở dài khi nhận ra thời gian thật là đáng sợ. Nhưng dù đáng sợ cũng không đáng sợ mà ông trời đã sắp đặt ỗi người nhất là Hoàng Vi. My tính bỏ qua hết mọi chuyện nhưng khi thấy Hoàng Vi cô lại không thể bỏ qua.
- Hoàng Vi bồ ấy thật là rộng lượng và ngốc, bồ ấy giống như một thiên thần, tha thứ và bỏ qua mọi lỗi lầm, mọi việc mà anh đã gây ra cho bồ ấy. . . Đến khi chỉ còn lại hơi thở cuối cùng bồ ấy cũng chỉ nói tha thứ cho anh. Nhưng nếu là tôi, tôi không hề như vậy._ My nhấn mạnh, lời nói của My như con dao khứa vào tim người đàn ông kia.
Quả báo!
Đúng! Đây là quả báo mà anh nhận được ọi việc anh đã gây ra cho Vi. My là người thẳng thắn, nên cô nói những gì trong lòng của cô ra hết.
Đúng, cô rất hận anh, rất ghét anh và Rio, nhất là anh. Tại anh thì cô không mất đi một người bạn thân, tại anh cô không phải đau xót khi đứng trước mộ của Hoàng Vi. Và tại anh mà Hoàng Vi phải chết, dù không phải là lỗi của anh.
Lúc trước cô và An Nhiên, với Hoàng Vi, quen nhau khi họ bước vào giảng đường đại học. Họ chỉ nói chuyện với nhau qua vài câu thì trở thành bạn tốt của nhau đến giờ. Họ chơi thân với nhau gần 1 năm thì biến cố xảy ra với 3 người họ, mỗi người một hoàn cảnh.
My thì vì cú shock gia đình tan vỡ mà vào bệnh viện tâm thần một thời gian khá dài, An Nhiên thì bị tai nạn xe, mất tích một thời gian dài. Còn Hoàng Vi, gặp lại người đàn ông đó, Bảo Nam. Khi ấy mắt Bảo Nam vì tai nạn không nhìn thấy được nên phải vào bệnh viện điều trị và Hoàng Vi đã hiến mắt cho anh. Nhưng đáp lại thành ý đó là sự vô tâm, hững hờ của anh, đến khi anh nhận ra mọi việc Vi làm cho anh, nhận ra tình cảm của anh đối với Vi thì mọi chuyện đã muộn rồi, Vi đã bệnh đến không thể cứu vãn nổi.
Giây phút cuối cùng của cuộc đời Vi vẫn có anh kề bên, khi cô còn hơi thở cuối cùng cô vẫn tha thứ cho anh không hề trách anh một lời, vẫn còn quan tâm anh. Chính những lời đó khiến anh ân hận bao năm nay.
- Hoàng Vi, bồ đúng là cô ngốc mà, ngốc đến nổi khiến người khác nhìn vào nụ cười ngây ngô, ngốc nghếch của bồ khiến người khác phải xót xa._ My cất giọng nghẹn ngào.
Chợt điện thoại cô vang chuông, cô nghe máy, là người của tập đoàn gọi cô. Kể từ khi Khánh đi trị bệnh thì tập đoàn do cô và Quân phụ trách quản lý, nhìn cô rãnh rỗi như vậy nhưng thực tế là rất bận.
My nghe máy xong thi đi đến trước mộ Hoàng Vi, nhìn Hoàng Vi lần cuối rồi đi. Khi cô đi lòng cô thầm nói với Hoàng Vi "Hoàng Vi, bồ thật sự không hận Bảo Nam, không trả thù anh ta nhưng sự tha thứ của bồ vô tình là sự dày vò, sự trả thù đáng sợ nhất mà bồ dành cho anh ta. Có lẽ sự tha thứ này, sự dày vò này sẽ theo anh ta đến suốt cuộc đời."
My đi, còn Bảo Nam đứng một mình ở lại. Anh nhìn Hoàng Vi rất lâu rất lâu như thế rồi anh đi. Mỗi bước chân của anh vang lên từng lời nói mà Vi đã nói với anh "Em giống như một bông hoa tường vi, nhỏ bé, mỏng manh và dễ rơi rụng nhưng em vẫn không sợ hãi, vẫn khoe hương sắc.Dù...... em không đẹp lung linh như ai, em chỉ là bông tường vi sớm nở sớm tàn. Nhưng em tin, em đã là bông tường vi nở trong lòng ai đó, mãi mãi không tàn!"
Đúng, em mãi mãi là một bông hoa tường vi mỏng manh trong lòng anh không bao giờ tàn.
Bảo Nam đi xuống ngọn đồi, đến chỗ anh đậu xe, đi đến chiếc xe, khi anh vừa định mở cửa, tay vửa chạm tới cửa xe thì một dáng người nam đi đến cửa xe và dựa vào. Bảo Nam nhìn người đàn ông đó bằng một ánh mắt phòng vệ của một con hưu phòng vệ con hổ. Anh không phải không biết người này, ngược lại anh biết quá rõ hơn nữa chứ. Anh biết rõ, người này trong hắc bang có chức vị tối cao, có thể nói người này tựa như diêm vương, năm giữ mạng sống của tất cả mọi người, nếu người này nói chết thì người đó không được sống tiếp. Và người đàn ông đó được mọi người trong thế giới đêm gọi với cái tên là King. . .
Gương mặt tuấn tú, trầm lạnh khiến người khác nhìn vào phải sợ hãi và cuối đầu trước người này nên việc Bảo Nam phòng vệ khi thấy người này là một chuyện đương nhiên, nhưng người này tìm anh có việc gì?
- Tìm tôi, có việc gì?_ Bảo Nam hỏi người đàn ông đó.
Người đàn ông đó không trả lời chỉ đi về xe mình, rồi không lâu sau đó, người trợ lý trung thành của anh đi lại chỗ Bảo Nam.
- King muốn cậu đến thế giới đêm 12h đêm nay, để nói chuyện. Lệnh của King nhất định phải làm, không làm thì chắc cậu cũng đã hiểu việc gì sẽ xảy ra với cậu._ Người đó cũng giống như King, cũng lạnh lùng trầm tĩnh, có lẽ là do làm việc chung lâu dài nên ảnh hưởng.
- Từ trước đến nay, tôi và anh ta nước sông không phạm nước giếng, gọi đến nói chuyện, vậy anh ta muốn nói chuyện gì với tôi?_ Nói thật, Bảo Nam bị khí lạnh của người đó làm cho sợ.
- Xin lỗi, King chỉ dặn như thế tôi không hỏi nhiều, mong cậu tối nay hãy đến, nếu không King sẽ tự đến tận nhà tìm cậu._ Dứt lời người trợ lý của King quay lưng đi.
Nam nhìn về phía người đàn ông ngồi ghế sau của chiếc xe PMW màu đen kia thấp thoáng nhận ra, hình như anh đã gặp người đàn ông đó ở đâu rồi nhưng nhất thời lại không nhớ.
* * *
4 câu thơ mở đầu cho chương này là dành cho Hoàng Vi nhé, không phải My nhà mình đâu, tại thấy hay quá nên Ryna thêm vào =)), chap này bạn nào không hiểu, cứ thắc mắc, ryna sẽ giải thích qua cmt, tại đã có 1 bạn không hiểu bên truyenhdt.com rồi