Két. . .Cạch
Tiếng đóng cửa, Khánh My đem đồ ăn bước ra khỏi phòng Diễm My, đã là ngày thứ 5 kể từ khi Khánh đi, suốt 5 ngày qua My chưa ăn gì cả, sức người bình thường không ăn, không uống chỉ 3 ngày đã không chịu được còn cô tới 5 ngày lận, rốt cuộc cô vì cớ gì mà làm như z, vì chuyện gì mà hành hạ bản thân như vậy. Cũng từ ngày Khánh đi đó được coi như là lần cuối mà cô khóc. Thái độ của Diễm My làm cho Khánh My lo sợ, cô chẳng khác gì Khánh My lúc trước khi bà tận mắt chứng kiến Khởi Phong chết. Lúc ấy bà tuyệt vọng lắm, bà không khóc cũng không cười vì đơn giản là tận cùng của sự đau khổ là tê liệt, khiến người ta mất đi ý thức, mất đi cảm giác bình thường của một con người. Nhìn My như thế khiến bà nghĩ lại, liệu bà đúng hay sai khi chia rẻ tình cảm của con trai bà và My.
Khoảng trưa thì ông bà mời bác sĩ tâm lý đến khám cho Diễm My. Khám xong bác sĩ bước ra khỏi phòng xuống phòng khách báo cáo bệnh tình cho người nhà cô biết.
- Cô ấy bị một đã kích rất lớn nên đã bị trầm cảm, bệnh của cô ấy sẽ còn chuyển biến nữa và nó sẽ chuyển biến rất nhanh. Tôi khuyên người nhà nên đưa bệnh nhân vào bệnh viện để tiện theo dõi và điều trị, tránh bệnh từ trầm cảm sang . . . Tâm thần phân liệt._ Bác sĩ nghiêm túc nói.
Nghe xong lời bác sĩ vừa nói Khánh My và Khởi Phong nhìn nhau. Ông bà không ngờ chuyện này lại làm bị đả kích nặng như thế. Nhưng nếu như đưa cô vào bệnh viện tâm thần để bác sĩ điều trị bệnh cô sẽ nặng hơn, thế nhưng ở nhà cũng không tốt
như thế bệnh của My sẽ không giảm. Cách nào cũng không được, vậy nên làm sao để giảm bệnh My đây.
Khánh My tự bà tiễn bác sĩ về rồi bước vào nhà thấy Khởi Phong suy tư tâm trạng rất xấu, bà cũng thế chẳng khác gì ông. Hiện ông bà chỉ được suy nghĩ vào buổi tối hôm nay kể từ bây giờ để ngày mai đưa cho bác sĩ một đáp án là nên cho My nhập viện điều trị hay ở nhà.
Đêm xuống là lúc con người cô đơn nhất và yếu đuối nhất. Với một người mang đầy tâm sự như My thì đêm là cơ hội để nỗi đau kia tái phát. Từng mảnh ký ức hiện về lần lượt trong đầu My làm cho vết thương kia toét ra. My nằm co rút như một đứa bé, không khóc cũng chẳng cười, không buồn cũng chẳng vui, chỉ biết im lặng chịu đựng nỗi đau, chịu đựng những mảnh ký ức đang hành hình trong cô. Ở đời ai biết trước được chữ ngờ, khi hạnh phúc sắp nằm trong tay thì trong phút chốc tan vào hư không. Nằm suy nghĩ miên man như thế, đau đớn như thế cho đến khi mệt mỏi và ngủ thϊếp đi lúc nào không hay. Suốt 5 ngày nay cô luôn như thế, ngày thì ngồi co rút trên giường hay một góc phòng đêm thì nằm co rút như một bào thai trong bụng mẹ
Trong phòng ngủ của Khánh My và Khởi Phong. Khánh My ngồi trên bàn lật lại từng trang nhật ký của mình nhìn lại khoảng thời gian trước bà chẳng khác gì My bây giờ nhưng lúc ấy bà còn bạn bè và người thân giờ My cũng thế. Nhưng nói thật cú shock của My bây giờ chỉ là một ít của bà lúc trước. Nhìn My ở ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu ớt lại dễ dàng ngã gục như thế, bà nghĩ nên kêu Khánh về hay Không? Nên nói cho anh nghe hay không? Hay im lặng và âm thầm trị bệnh cho My. Có lẽ bà nên âm thầm trị bệnh cho My thôi nếu như My và Khánh có duyên thì ở một nơi nào đó, một ngày nào đó cả hai sẽ gặp lạo nhau. Nếu chuyện đó xảy ra thì bà sẽ lên tiếng chứ không im lặng che giấu nữa, để làm điều đó, để đến lúc đó trước tiên cần trị bệnh cho My trước đã và bà cũng rút ra quyết định sau một hồi suy nghĩ.
Ngày hôm sau.
- Ông bà Dương cứ để con gái ông bà ở đây chúng tôi sẽ trị bệnh cho cô ấy khỏi trong thời gian sớm nhất._ Bác sĩ nói.
Khởi Phong và Khánh My gật đầu, trước khi về Khánh My và Khởi Phòng còn lén nhìn My lần cuối nhưng không thấy chuyển biến gì vẫn như cũ, vẫn ngồi co rút một góc phòng và im lặng. Thấy cô như vậy, Khánh My và Khởi Phong thở dài rồi đi về.
Tại phòng làm việc, một người con trai ngồi trên ghế sofa dựa lưng vào ghế, chân trái gác lên đùi phải, tay để lên vành ghế. Quay mặt ra sau, chỉ thấy được lưng anh. Từng ngón tay anh lần lượt gõ nhẹ xuống vành ghế. Đôi chân mày anh chau lại khi nghe tin My vào viện tâm thần vì trầm cảm nặng. Đồng thời tay anh cũng ngừng lại khi nghe tin đó. Trợ lý thông báo xong thì anh kêu lui ra. Trong phòng chỉ còn lại mình anh, anh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế. Anh không ngờ Khánh lại quan trọng với My như thế nhưng không sao, Khánh đi rồi anh đã có cơ hội, đúng cơ hội vẫn nhiều miễn sao đừng cho Khánh biết chuyện này là được rồi.
My vào bệnh viện được ở trong căn phòng trắng xoá, ở đây chẳng có gì ngoài chiếc giường kia. Cô vẫn trầm lặng, ngồi co rút vào 1 góc phòng và gục đầu không nói gì. Bệnh tình của cô khiến bác sĩ lo lắng bởi hiện cô không những một mình mà còn đứa bé, người ta nói khi mang thai cần bổ sung nhiều chất dinh dưỡng ẹ và bé nhưng đã gần 1 tuần nay My không ăn gì rồi làm sao bổng sung được. Bác sĩ họ cũng chưa tìm ra nguyên nhân khiến My như vậy. Nhiều lần họ đến hỏi My nhưng My như thế im lặng không nói, họ đành về. Có lẽ tháo chuông chỉ có người buột chuông mới làm được thôi nhưng người buột chuông là ai vẫn chưa biết làn sao để tháo được.
Và chiều đó Tú Anh, Tuấn Nam đi vào thăm. Bước vào phòng thấy My, Tú Anh không kìm nỗi đau thương mà bật khóc. Một Diễm My vui vẻ, hoạt bát, năng động của cô giờ vì chuyện gì mà thành ra nông nỗi như thế này, vì ai kia chứ??? Cô với Tuấn Nam cũng hỏi cô rất nhiều nhưng cũng không được gì nên một mình cô lại ôn chuyện cũ đành kể cho My nghe về mọi thứ. Phản ứng của My cũng vẫn thế chẳng có tuyến triển gì cho lắm.
Lại một ngày nữa trôi qua, một ngày mới lại đến. Đến nay đã 6 ngày My không ăn gì rồi. Sức cô ngày một yếu đi và cô ốm đi trông thấy. Hôm nay "cố nhân" của cô đến thăm cô.
Cạch. . .
Tiếng cửa đóng lại, khi một người đàn ông bước vào phòng, anh khoảng 30t, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú và khôi ngô. Trên người, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mang giàu tây. Vừa đóng cửa phòng lại, xoay người anh thấy My ngồi co rút trong gốc phòng, thân người tiều tụy anh không ngừng thương xót. Bước đến chỗ My, anh khụy người xuống, vuốt nhẹ mái tóc dài đang che phủ mặt cô lên thì anh thấy gương mặt cô xanh xao hẳn đi, làng môi trắng bệch không còn chút máu đó khiến anh đau lòng. Anh lấy tay nâng càm cô lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô thấy tận sâu trong lòng cô là nỗi đau thương và tuyệt vọng. Ngón tay thô ráp của anh đặt nhẹ lên làn môi khô của cô, anh lướt nhẹ trên môi cô, cảm giác khô ráp khiến anh không kìn được mà cắn lấy nó. Hành động của anh chẳng làm My thay đổi nhưng nếu cô biết thì sẽ rất bất ngờ đối với cô và anh bởi cô nghĩ đây là nụ hôn đầu của mình đến bây giờ cô vẫn không biết nụ hôn đầu của cô bị Khánh cướp mất rồi.
- Diễm My, Em nhìn anh. . . Em có nhận ra anh là ai không._ Người đàn ông đó cất giọng. Như một mệnh lệnh cuối cùng My cũng nhìn anh, nhìn anh thật lâu đôi mắt cọ dày lên một lớp băng và nhẹ lắc đầu thay câu trả lời không biết. Tuy cô không nhận ra anh nhưng thấy cô có phản ứng khác mấy ngày trước, anh cũng cảm thấy vui, có lẽ chỉ mình anh mới đem My về bình thường được.
- Được rồi, em không nhận ra anh cũng không sao miễn là em có phản ứng là được rồi. . . . Em ăn chút gì không, đã mấy bữa nay em không ăn gì rồi._ Anh khẽ ôm My vào lòng, My vẫn thế không đẩy anh ra cũng không ôm anh lại.
Cô lại lắc đầu
- Em không ăn thì con em phải ăn, được rồi anh sẽ đi mua thức ăn cho em, nhưng trước tiên anh cần kêu bác sĩ đổi phòng cho em để chỉnh trang lại người trước đã._ Anh đỡ cô dậy, mỉm cười ôn nhu với cô, hai tay dịnh mặt cô, nói xong anh hôn lên trán cô rồi đi.
Hành động của anh làm cho My có cảm giác nhưng không phải về anh mà cảm giác của một con người khác mang đến cho cô, hiện tại đầu óc cô trống rỗng như một đứa bé nên không nhớ người đó là ai, cô biết được do trong tim cô vẫn còn một góc nhỏ chứa hình bóng người đó. Mà bây giờ cô không biết người đó tên gì và quan trọng như thế nào đối với cô.
Như lời anh nói, anh liền kêu bác sĩ chuyển phòng cho cô. Nhưng đây là bệnh viện tâm thần không phải là bệnh viện trị liệu bình thường, đương nhiên sẽ không có phòng tắm và mọi thứ như phòng vip ở bệnh viện bình thường. Người đàn ông đó gọi y tá, tắm rửa và thay đồ cho My, đồng thời chỉnh sửa tóc tai lại cho cô luôn. Tắm rửa, sửa sang hơn thì My trở về Diễm My xinh đẹp như trước có điều ốm hơn rất nhiều. Các y tá ai cũng lắc đầu đây là tình trạng đầu tiên họ mới thấy. Nhưng nhờ thế họ lại thấy được trai đẹp ( =_= ). Họ cũng thấy tò mò tại sao người như My nhà giàu, bạn bè ai cũng đẹp, ai cũng tốt với cô vậy tại sao cô vào đây. Chuyện của My đang là chủ đề nóng của các y tá trẻ trong bệnh viện. Để được lòng trai đẹp đương nhiên phải đối xử tốt với người mà họ thương để ghi điểm trong mắt họ nên các y tá nào cũng đối xử tốt với My. Ngày qua ngày My không còn ngồi co rút hay nằm co rút trên giường nữa mà ngồi trên ghế ngắm bông hoa mà người đàn ông kia đã đem vào cho cô.
- Diễm My, em có nhận ra anh là ai không???_ Người đàn ông đó đến bệnh viện đều đặn thăm cô, mỗi lần thấy tình trạng cô cải thiện tình hình thì anh hỏi câu ấy.
Nhưng hôm nay chẳng khác mọi khi anh chỉ nhận được cái lắc đầu của My. Thật sự đầu My giờ như một tờ giấy trắng không nhớ gì cả nhưng đối với anh thấy cô chịu ăn chịu uống và phản ứng thay câu trả lời là tốt rồi. Tuy cô không nhận ra anh nhưng ang chẳng buồn mà lại vui, anh khẽ cười, vuốt nhẹ tóc cô bảo.
- Anh là Hữu Thiện, nhớ anh tên là Hữu Thiện.
Anh nhấn mạnh tên mình, My nghe rất rõ nên cô gật đầu. Và thế là Thiện anh ở lại chơi với cô một chút, mỗi lần tới anh liền mua hoa cho My vì không biết My thích hoa nào nên mỗi ngày anh mua loài hoa trưng trong phòng, để khi buồn cô có thể ngắm nó.
Anh dẫn My đi dạo trong xung quanh bệnh viện. My nhìn xung quanh, chỉ nhìn không nói, thấy những bệnh nhân khác chơi đùa mắt cô, ánh lên vẻ buồn. Thiện nhận ra được điều đó anh liền nói.
- Diễm My có phải em ở trong đây rất buồn đúng không.
My gật, gật đầu
- Vậy 2 ngày nữa anh sẽ rước em về nhà anh ở một thời gian được chứ._ Thiện thấy cô như vậy anh đã xót nhưng anh còn không yên tâm hơn khi để cô ở đây mãi như thế.
Anh đã định rồi, anh sẽ âm thầm rước cô về nhà rồi nhờ bác sĩ tâm lý điều trị dần dần cho cô. Mọi thứ giờ đã xong chỉ cần cô đồng ý nữa thôi là xong.
My nhìn anh một hồi rồi cũng gật đầu, anh mỉm cười ôm cô vào lòng hôn nhẹ lên tóc cô một cái.
Ngày đi, đêm đến, hôm nay là ngày rằm nên trăng rất tròn và đẹp nhưng gương mặt của người con gái đang ngủ trên giường kia. Trong giấc mơ cô lại những ký ức vừa qua đối với cô.
"Cô là ai? Làm gì đến nhà dì tôi với bộ dạng lấp ló"
"Nghe em nói vậy làm tôi hứng thú, không biết người anh của em như thế nào mà dạy đứa con gái ngỗ nghịch như em, tôi thật sự rất tò mò về anh của em"
"Viên đá trong mặt trăng là em, còn ở ngoài mặt trăng là anh, dù thế nào, dù ra sao anh vẫn luôn bảo vệ em, luôn bên em những lúc em khó khăn nhất, lúc em cần anh nhất"
"leo lên đi anh cõng em về"
"Anh biết em giả vờ rất giỏi, đừng khóc nữa, anh ở đây mà". . .
Từng mảnh ký ức của người con trai mà cô yêu nhất lần hiện về trong đầu cô, đồng thời nỗi đau hiện về trong tim cô. Dù hiện giờ cô vẫn là một kẻ mất trí nhưng trái tim cô không mất trí, cả người cô đầu chỉ có trái tim cô là sáng suốt nhất, trong tim cô bấy lâu nay vẫn luôn có anh.
Giấc mơ kí ức hiện về và dần giấc mơ ấy làm My tỉnh giấc khi tỉnh miệng cô không ngừng gọi tên người đó.
- Thiên Khánh, Thiên Khánh. . . Thiên Khánh là ai??? Thiên Khánh là ai???_ Dù gọi tên, dù nghe được tiếng nói nhưng trong ký ức cô, hình ảnh của Thiên Khánh rất mờ.
Tuy mờ ảo nhưng dù sao My cũng đã cất tiếng nói.
Sáng.
My dậy rất sớm, cô ngồi chờ Thiện như thường ngày, cô chóng tay ngồi nhìn bông hoa đã héo trong bình. Cô nhìn hoài nhìn hoài như thế mãi, thật ra giấc mơ đêm qua cho đến sáng cô đã quên mất. Mặc dù vậy nhưng nhìn cách cô đang ngắm hoa cho thấy tâm trạng cô hôm nay rất tốt. Cô đang ngắm hoa héo thì y tá mở cửa ra, hình như có người đến thăm cô. Lại là một người đàn ông, dáng vẻ, ngoại cũng đẹp như Thiện. Anh nhìn thấy cô lúc đầu chẳng khác gì Thiện cũng rất bất ngờ khi thấy vậy. Chợt chân mày anh chau lại, cảm giác thống khổ lại tìm đến anh. Anh đi đến chỗ My.
- Diễm My! Tại sao em lại ra nông nỗi như thế này.
Nghe giọng anh, My liền quay lại, thấy anh mắt cô trợn lên, cô liền đứng dậy lùi bước, lùi bước cho đến khi đυ.ng vào tường, cô ngồi xuống tay vịnh lấy tai của mình
- Mấy người là ai, tôi không biết mấy người? Tôi không biết? Đừng chạm vào tôi, đừng. Thiên Khánh cứu em, cứu em với Thiên Khánh.
Trong vô thức cô chợt gọi tên anh, đến cuối cùng người quan trọng nhất với cô là người có duyên không nợ Thiên Khánh ấy.
Đúng lúc Thiện vừa vào, anh vội đặt bó hoa xuống giường chạy đến chỗ My, thấy anh người mà hay đến thăm cô, cô liền ôm lấy anh, đút đầu vào ngực anh mà trốn. Thấy người đàn ông kia Thiện nhíu mi, anh cất giọng lạnh lùng đầy chế giễu nói
- Lại là cậu, chẳng lẽ cậu gây ra cho My mọi chuyện như thế vẫn chưa đủ sao. . . Cậu lấy tóc của My và Khánh đi xét nghiệm rồi gửi bảng ADN đến mẹ My, giờ My và Khánh là anh em ruột, họ không thành với nhau rồi có phải cậu thấy vui lắm không. Nhưng sẵn đây tôi nói cho cậu biết, dù cậu dở bao nhiêu thủ đoạn nữa thì cậu mãi mãi không có được My đâu, vẫn còn có tôi._ Một lời nói kiêng quyết lạnh lùng khiến người ta nghe rất rõ không những lời nói mà nghĩa của nó.
Thì ra mọi người làm ra mọi chuyện là anh, Minh Vương. Vậy tức là người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc hôm đó cũng là anh. Nếu My biết chuyện này rồi, thì sau này sẽ đối xử như thế nào với anh đây. Ăn miếng trả miếng cũng phải thôi, nhưng mẹ anh là người phá gia đình cô trước, là người khiến cho cô trở thành một Diễm My đầy hận thù. . . Và còn rất nhiều việc khác mà bà gây ra cho My. Có thể nói việc bà phá vỡ gia đình cô đã là bi kịch gây ra cho cô, còn bây giờ khi nói cô và Khánh là anh em ruột là bi kịch thứ hai của cô.
Ngoài Khánh ra thì chắc chỉ có Thiện là người xứng với My, cũng chỉ có anh là người thứ hai mang cho My hạnh phúc, vâng chắc là như thế. Vương chau mày nhìn Thiện. Một lúc, thật lâu anh sao anh mới cất tiếng đáp lại nhưng anh chỉ nói "cậu nói gì tôi không hiểu". Không biết là anh không hiểu hay cố tình không hiểu. Hình như Thiện đã mất thiện cảm với anh ngay từ phút này và lần đầu tiên gặp anh trong bệnh viện, lúc anh gây tai nạn cho My, lúc ấy gặp anh, Thiện không ghét cũng chẳng thích nhưng giờ thì có lẽ là chẳng có thiện cảm gì rồi.
Thiện không đáp lại lời của Vương, anh chỉ đỡ My đứng dậy rồi nói My điều gì đó, anh xem như không có sự hiện diện của Vương. Và anh dọn dẹp đồ, thu xếp đồ đạc My như thể sắp dẫn My đi đâu đó. Vương thấy mình ở đây cũng không được gì nên anh âm thầm rời đi. Thiện dù sao cũng là thành viên của bộ tứ đại tài phiệt nên anh nói là làm. Anh nói đưa My ra khỏi bệnh viện về sống với anh là sự thật, hôm nay anh chỉ muốn thăm My ngày mau hãy làm nhưng vì thấy Vương làm My hoảng loạn nên anh làm giấy ngay ngày hôm nay.
Sau khi làm thủ tục xuất viện thì Thiện đưa My về biệt thự riêng của anh. Dù là biệt thự riêng nhưng nơi đây khá sang trang như nhà chính anh đang ở. Cũng có người làm và quản gia. Trước có hồ bơi sau có khu vườn, bên hông nhà, gần hồ bơi có cả khu vườn đá, nhìn rất hiện đại và sang trọng. Hình như ngôi nhà này do chính anh thiết kế và xây nên. Nói chung nơi đây, trong lành, tránh xa sự ồn ào của xe cộ, là một nơi cực kì thanh tĩnh để trị bệnh và phục hồi trí nhớ cho My.
Anh dẫn My vào nhà, đứng giữa nhà nhìn mọi thứ từng gốc độ trong ngôi nhà, My như tưởng mình đang đứng trong thế giới cổ tích, không phải thế giới cổ tích ngày xưa có bà tiên, vua chúa mà là cổ tích thời hiện đại. Hiện tại cô đang đứng trong lâu đài của một hoàng tử, chàng hoàng tử đó chính là Thiện. Người đã chăm sóc cô mấy ngày nay.
Thấy cô đưa cặp mắt trẻ con nhìn từng nơi trong nhà anh, anh phì cười, vuốt nhẹ tóc cô hỏi: "em có muốn ở lại đây với anh không?" Thì cô gật đầu. Câu trả lời của cô làn anh rất vui, mỉm cười hôn nhẹ lên tóc cô. Và ôm cô vào lòng. Nhìn cô đáng yêu như một đứa bé như thế này, anh thật sự rất muốn ít, muốn cô giống như thế này mãi. Mãi mãi là một đứa trẻ ngây thơ không hận thù, muộn phiền nhưng sự thật vĩnh viễn không bao giờ xoá bỏ và sự thật ấy luôn đi theo cô bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, sự thật đó chính là đứa bé trong bụng cô. Anh kêu người làm dẫn cô lên phòng, dọn dẹp đồ cho cô và tắm rửa cho cô. Đến chiều thì anh gọi bác sĩ đến, không những lo cho tâm lý của cô mà còn lo cho sức khoẻ cả đứa bé.
. . .
Trong một căn phòng làm việc, người đàn ông* ngồi trên ghế sofa, tay anh đang cầm một ly rượu vang đỏ, màu đỏ trong ly len lỏi chiếu vào mắt anh, ánh lên một màu đỏ của qủy dữ, bất chợt cánh cửa phòng mở ra, một dáng người cao to bước vào. Người đó thấy anh liền ra phép chào
- Chủ nhân, có gì sai bảo _ Cả người đó cũng lạnh lùng như người đàn ông ngồi trên sofa kia.
Màu đỏ rượu vang đang sóng sánh trong ly chợt dừng lại. Đôi chân thon dài đang gác chéo lên nhau, chợt đặt xuống, bước tới bên cửa sổ, đôi mắt xanh thẳm tựa như biển đêm nhìn không gian rộng lớn của thành phố lên đèn kia rồi cất giọng lạnh giá nói.
- Chặn tất cả những cuộc gọi từ Việt Nam sang Mỹ của những ai muốn nói chuyện My cho Kelvin biết.
Con người cao to đang qùy dưới đất đó ngẩng lên vì bất ngờ nhưng không lâu sau anh cất tiếng:"dạ, chủ nhân" rồi lui ra.
Khi cánh cửa vừa khép lại thì một ý nghĩ ích kỷ hiện ra trong bóng đêm.
Không thể cho Kelvin biết được chuyện này, khó khăn lắm mình mới làm Kelvin rời khỏi nơi đây, tránh xa My ra. Nếu Kelvin trở về thì mọi chuyện mình làm sẽ trở thành công không. Vì thế, không thể như thế được. Mình sẽ dẹp những ai cản đường mình hoặc giành My với mình bằng mọi cách, kể cả gϊếŧ.
Rắc. . . Rắc. . . Xoảng. . .
Người đàn ông bóp nát ly rượu trong tay. Từng mảnh vụn thủy tinh rơi xuống sàn, theo đó là màu đỏ của rượu.
*người đàn ông trồi trên sofa: dù biết người đó là Minh Vương nhưng chưa khẳng định có đúng là anh ấy không nên mình phải dùng cách gọi này cho hợp.
Zing Blog