Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Định Mệnh

Chương 18: Chương 18: Ý Nghĩa Sợi Dây Chuyền

« Chương TrướcChương Tiếp »
My về nhà Khánh định ngủ một giấc sau một ngày đeo chiếc mặt nạ mệt mỏi kia nhưng cô không thể vì khi vừa nằm xuống chợp mắt thì những lời nói trong dạ hội lại vang lên trong đầu cô. Những lời nói ấy khiến My khinh thường, cô nhếch mép nhớ lại.

- Dương Khánh Ngọc bà đúng vẫn còn nhớ chuyện 5 năm trước, đúng là không biết xấu hộ. . . ."Đừng buông tay người đàn ông tốt ra dù bất cứ giá nào" Ngay cả phá gia đình người khác, chiếm chồng người khác cũng không buông ra như bà sao . . . haha đúng là 5 năm qua Trần Hải Băng tôi đã để bà sống nhàn rỗi quá rồi giờ tôi phải đòi lại tất cả và để bà trả giá một cách chính đáng về những hành động của bà 5 năm trước. Kèm theo đó là món quà khuyến mãi này._ My đặt nhẹ tay mình lên bụng.

Trong đêm tối ánh mắt My trở nên thâm thúy hơn và đen hơn. Màu đen của sự hận thù tích trữ trong 5 năm qua. Nhưng đô mắt ẩn chứa sự hận thù đó bỗng dịu đi và trong veo như một giọt nước cất trở lại.

- Thiên Khánh nếu anh biết em giấu anh chuyện này nhất định anh sẽ hận em nhưng em mong anh hiểu là em có nỗi khổ riêng của mình._ My buồn bã tự nhủ với bản thân của mình

Sáng

Tú anh thức vậy xuống phòng khách thì gặp Khánh đang đọc báo trong bàn ăn. Khánh hỏi cô My tỉnh dậy chưa thì cô trả lời là My đã thức vậy từ sớm rồi nhưng không biết đi đâu. Khánh chỉ gật đầu khi nghe câu trả lời đó rồi đọc báo tiếp nhưng đâu ai biết trong đầu anh hiện lên 1 dòng suy nghĩ rối mù.

Tại khách sạn

Tiếng khóc của người con gái làm người con trai kế bên thức giấc. Anh mở mắt ra thì liền ngồi dậy hoảng người. Tay anh tự đánh vào đầu như tự phạt mình. Trong đầu anh nghĩ trời ạ rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Anh tính đưa tay lao đi giọt nước mắt trên mặt cô gái nhưng cô cất tiếng nói

- Đừng chạm vào người em, giờ em không muốn gặp ai cả, em cũng không muốn nghe lời giải thích của ai cả anh đi đi._ Cô khóc lớn hơn

- My anh xin lỗi thực ra anh đêm qua anh say quá anh không biết xảy ra chuyện gì cả._ Vương nhìn My khóc trong lòng anh đau đớn

- Em không muốn nghe, không muốn nghe gì cả, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa huhu._ My ôm chăn bật khóa. Vương anh rất muốn an ủi cô nhưng rồi anh cũng bỏ luôn ý định đó, anh mặc đồ vào và bước ra khỏi phòng trước khi đi anh đau xót nhìn My rồi kìm lòng cất bước đi.

Khi cánh cửa vừa khép lại thì My vội lau nhanh nước mắt

. . .

Vài ngày sau, Khánh đang làm trong phòng làm việc ở nhà về đêm thì điện thoại vang lên. Anh nhíu mi là Quân điện thoại sanh sao? Nhưng tại sao lại điện thoại vào giờ này. Anh nghe máy

- Tớ nghe._ Giọng anh nói chuyện dịu hơn

- Hôm này là ngày 3 tháng 6 năm 2014 Phải không._ Quân hỏi Khánh, Khánh nhíu mày Quân hôm nay như rãnh quá không.

- Dạo này cậu ở bên đó rãnh lắm hửh._ Khánh hỏi thẳng, anh nghe tiếng cười to của Quân trong điện thoại

- Này tôi đang bận không ngẩng đầu nhìn mặt trời được nữa đây không vì chuyện trọng đại này tông cũng chẳng thèm điện thoại cho tảng băng như cậu làm gì._ Môi Khánh tạo thành một đường thẳng anh cuối cùng cũng biết cách nói chuyện của My giống ai rồi.

- Vào chủ đề chính._ Khánh trở lại lạnh lùng hơn lúc nãy.

Quân thở dài qua điện thoại cả anh Khánh cũng lạnh lùng luôn sao, vô phương cứu chữa

- 4 ngày tới là sinh nhật của Diễm My rồi tớ không về nước được với lại năm nay là năm sinh nhật rất quan trọng với em ấy. Tớ đã hứa sẽ tổ chức cho em ấy nhân dịp em ấy ra trường nhưng giờ thì đã thất hứa nên . . .

- Cậu tính nhờ tớ tổ chức thay cậu đúng không._ Khánh hiểu ra cắt ngang lời nói của Quân

- Đúng là không uổng công người ngoài nói tớ và cậu là cặp bài trùng._ Quân khen Khánh, Khánh cong môi

- À khoan đã. . . nếu cậu không muốn sinh nhật My trở thành bi kịch thì tố nhất cậu đừng làm linh đình, đừng mở dạ tiệc mời những người giới thượng lưu nhất là dì của cậu._ Quân dặn dò kĩ lưỡng

- Tớ biết rồi._ Khánh không hỏi lý do tại sao chắc có lẽ là anh đã biết rõ về sự thật nào đó hoặc cũng có thể tính anh không muốn dài dòng

Cuộc nói chuyện của họ như thế là kết thúc, mấy ngày sau cuộc sống của họ diễn ra bình thường nhưng dạo gần đây có chút thay đổi, Thiện hay đến nhà Khánh rủ My đi chơi và chở My đi ăn như vậy tình cảm của My và Thiện có 1 chút biến đổi hơn. Và 4 ngày sau cũng đã đến

Tại tập đoàn GK

Mọi người đã ra về hết chỉ còn mình My ở lại tăng ca, hôm nay cô bị Khánh bắt ở lại tăng ca, khỏi phải nói cô bất mãn biết chừng nào. Khánh và Tú Anh cũng đã về chỉ còn lại mình cô tăng ca, bỗng điện cả tập đoan bị mất, không khí âm u tối hơn. My bắt đầu sợ, cô sợ nhất là bóng tối và mình cô ở đó, bỗng ở phía ngoài cửa có 1 ngọn nến nhỏ và tiếng hát mang theo đó là tiếng bước chân. Giai điệu bài hát làm My xúc động , cô lấy 2 tay bịt miệng hạnh phúc.

Từng tiếng hát mừng snh nhất My vang lên trong sự bất ngờ hạnh phúc, và rồi Thiện bưng nguyên chiếc bánh kem cùng với mẹ My, Khánh, Nam, Tú Anh đi đến trước mặt My. My giờ chẳng biết gì ngoài khóc, khóc trong bất ngờ hạnh phúc.

- Diễm My chúc mừng sinh nhật chúc em mãi hạnh phúc như ngày hôm nay._ Thiện nói, My gật đầu lúc này quá xúc động My không nói được chỉ gật đầu thay câu cảm ơn

- My mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ, con mãi mãi hồn nhiên và vui vẻ hạnh phúc như thế này nha con._ Mẹ My chúc My, My ôm lấy bà rất lâu mẹ con họ mới buông ra

- My chúc bồ mãi mãi vui vẻ hạnh phúc._ Tú Anh ôm lấy My, My mỉm cười khóe mắt My vẫn còn vướng lại giọt nước mắt

- Diễm My chúc em mãi xinh đẹp và thành công trong cuộc sống._ Nam chúc, My mỉm cười gật đầu cam ơn

Mọi người đã chúc chỉ còn lại Khánh, My nhìn Khánh. Khánh không nói gì tiến tới chỗ My, đưa chiếc hộp hình chữ nhật màu xám ra, anh mở nắp nó ra và lấy vật bên trong đeo cho My, My bất ngờ bởi hành động ấm áp của anh. Cô nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình và Khánh cũng nhìn sợi dây chuyền đó
« Chương TrướcChương Tiếp »