Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Địa Ngục

Chương 63: Quá khứ của anh

« Chương Trước
Phía sau cửa là căn phòng sạch sẽ.

Dung Âm rủ mắt xuống, nhìn thấy thanh niên cuộn mình ở dưới đất.

Tuy rằng ngoài miệng đủ kiểu không tình nguyện, nhưng mà Ngụy Hiên thật sự đặt lời nói của cô vào trong lòng, anh không đυ.ng vào giường và pikachu của cô nữa, mà là nằm trên thảm, thân thể thon dài co tròn, nhưng lại vẫn rất khiến người khác chú ý.

Ánh mắt của Dung Âm rơi lên khuôn mặt của anh.

Anh thoạt nhìn mệt mỏi suy yếu, cả khuôn mặt đều trắng bệch hơn so với thường ngày.

"Sàn nhà quá cứng rồi, trong phòng khách có sofa dài."

Dung Âm ngồi xổm xuống, khẽ nói với Ngụy Hiên đang ngủ say. Sợ quấy nhiễu đến anh, giọng nói của cô rất khẽ rất mềm, mà anh lại ngủ rất sâu, ngay cả động cũng không động đậy, chắc hẳn là không có nghe thấy.

"Nếu như anh muốn thì, lần này tôi cho phép anh ngủ giường của tôi."

Dung Âm nhìn chằm chằm anh, đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Ngụy Hiên liền mở mắt ra.

Trong đôi mắt màu vàng nhạt dâng lên một chút ý cười.

Thời gian nửa tiếng nghỉ ngơi quả thực là quá ngắn, bất luận là ngủ chơi hay là làm gì khác đều cảm thấy không đủ, thậm chí cũng không kịp làm thức ăn phong phú. Khi Dung Âm bưng món ăn đơn giản đi ra khỏi phòng, Ngụy Hiên đã ngồi ở trên giường của cô.

Trong căn phòng của Dung Âm có rất nhiều sách, anh đang cầm một cuốn sách trong đó.

Ngụy Hiên ngược lại không phải là không biết chữ, mỗi một chữ trong sách anh đều biết là có ý gì, chỉ là những chữ đó sau khi liên kết thành một đoạn, thì anh cảm thấy hai mắt mơ màng.

"Sách cô xem với sách tôi xem hình như không giống nhau lắm..."

Anh đang nói, bỗng nhiên hít mũi, con mắt nhất thời sáng lên.

"Chị Dung, chị lại làm món ngon gì vậy?"

Dung Âm bưng mâm đặt bên giường, rút cuốn sách trong tay anh đi: "Cơm chiên mà ban đầu anh muốn, nhưng mà tôi làm thành trứng bọc cơm, bên cạnh là nước ép thạch lưu mà anh thích."

Bàn của cô là có hai tác dụng, phía trên chính là kệ sách.

Dung Âm đặt cuốn sách da trâu vừa dày vừa nặng về chỗ cũ, nhìn những cuốn sách dày được xếp ngay ngắn, lại quay đầu nhìn thanh niên đang nhìn chăm chú trứng bọc cơm.

Cô mím môi, vẫy tay một cái, một bộ phần sách biến mất, dọn ra một chút không gian.

Khi cô xoay người, trên chỗ trống của kệ sách có nhiều thêm sách manhua sặc sỡ.

Ngụy Hiên không chú ý tới Dung Âm làm ra nhượng bộ, anh đang nhìn chằm chằm trứng bọc cơm trong mâm trắng. Vẻ ngoài của trứng bọc cơm cực kỳ tốt, vỏ trứng bên ngoài là màu vàng óng ánh xinh đẹp, giống như là quả đậu vậy bao bọc cơm chiên ở bên trong, thoạt nhìn cũng giống như mặt trăng màu vàng.

Trên mặt trăng, là sốt cà chua và sốt salad hợp thành hai màu sắc rực rỡ.

Anh dùng cái muỗng vén mép của vỏ trứng lên, nhìn thấy cơm chiên lộ ra ngoài.

Cơm là màu vàng rất nhạt, chủ màu sắc vẫn là màu trắng, bên trong có lạp xưởng màu đỏ và thịt xông khói, hạt bắp vàng nhạt, trứng gà vụn màu vàng, đậu Hoà Lan tròn vo, cà rốt màu cam, thoạt nhìn vô cùng rất ngon.

Các loại mùi thơm trộn lẫn với nhau, trực tiếp xông vào mũi của anh.

Anh múc một miếng, suy nghĩ một chút, đưa cái muỗng về phía Dung Âm ngồi ở bên giường.

"Phần của cô đâu, sao cô không làm cho mình?"

"Tôi không đói."

Dung Âm không có làm phần của mình, nhưng nước ép thạch lựu vẫn là có rất nhiều, cô bưng nước ép thạch lựu của mình uống ngụm nhỏ: "Đến không gian của người chơi, tất cả trạng thái tiêu cực đều sẽ bị giải trừ. Tôi chưa từng cảm giác qua đói bụng và buồn ngủ, ăn cơm và đi ngủ, chỉ là khiến tôi cảm thấy, bản thân vẫn còn đang sống mà thôi."

"Tôi nhớ cô là dùng tội tự sát tiến vào đúng chứ?"

Ngụy Hiên ăn trứng bọc cơm, hạnh phúc mà híp mắt lại: "Chúng ta là đồng đội, cho nên tội danh của cô tôi có thể nhìn thấy được, nếu cô không muốn chết, tại sao ban đầu lại muốn tự sát?"

"Tội nghiệt của tôi trầm trọng."

Dung Âm cúi đầu, vô ý thức dùng đầu ngón tay xoắn lọn tóc, giọng nói nhẹ nhàng: "Nếu như không phải thân thể của tôi quá suy nhược, tôi có thể sẽ trở thành Kẻ thu gặt."

Ngụy Hiên khẽ cười: "Cô nghĩ hay đấy, Kẻ thu gặt sao có thể dễ làm như vậy."

Dung Âm bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô quay đầu, nhìn mắt sói màu vàng nhạt của thanh niên.

"Ngụy Hiên, anh là nhân loại sao?"

Trong lúc nói chuyện, Ngụy Hiên đã quét sạch thức ăn trong dĩa, một hạt cơm cũng không có chừa lại. Anh đặt dĩa trống rỗng trở lại mâm, cầm lấy nước ép thạch lưu uống, thỉnh thoảng liếʍ liếʍ môi: "Cuối cùng cô cũng có hứng thú với thân phận của tôi rồi."

"Tôi là nhân loại, nhưng mà có dòng máu của sói, từ nhỏ lớn lên trong bầy sói."

Anh dường như không kiêng kỵ với quá khứ của mình, lười nhác mà cười nói: "Cha mẹ của tôi là nghiên cứu viên gen, tôi là vật thí nghiệm của bọn họ, thân thể có gen của sói."

"Lúc tôi vẫn đang thụ tinh trứng, liền bị bọn họ đủ kiểu thao tác, sau đó trở thành trẻ sơ sinh, liền bị đặt vào bầy sói. Là bầy sói thu nhận tôi, dưỡng dục tôi thành người."

"Bầy sói đó là sói hung mãnh nhất trên thế giới, hung tàn khát máu, biết chủ động công kích loài người, trong vòng lãnh địa không để lại vật sống, sự nhận thức của tôi cũng luôn luôn như vậy. Có thể đây cũng là nguyên nhân mà địa ngục chọn tôi làm Kẻ thu gặt, dù sao thì tôi cũng có chứng cưỡng bức nhìn rõ bản đồ."

Dung Âm mím môi: "Cha mẹ của anh tại sao phải làm như vậy?"

"Ai biết được chứ, đại khái là muốn nghiên cứu đứa con sói?"

Ngụy Hiên uống hết nước ép thạch lưu, lười biếng mà nằm xuống.

Hai tay anh chồng tay gác ở sau đầu, nhìn chằm chằm trần nhà, giọng nói có chút thấp: "Sau đó đại khái là nhớ đến vật thí nghiệm là tôi rồi, các nghiên cứu viên đón tôi tới căn cứ."

"Bọn họ muốn khai phá vùng não của tôi, mỗi ngày đều suy nghĩ biện pháp dạy tôi, chính là những đồ chơi của trẻ sơ sinh, chẳng hạn như là chồng xếp gỗ, làm toán học. Đáng tiếc tôi của lúc đó không phục tùng quản giáo, còn thích cắn người, cho nên bọn họ đã thuần phục tôi."

Thuần phục...

Cách thức nhân loại thuần phục động vật không ngoài mấy kiểu đó.

Dung Âm khẽ nhíu mày.

"Sau đó tôi trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, thậm chí vượt quá mong đợi của bọn họ, tôi dần dần học được biết chữ. Dù sao thì bọn họ cũng là cha mẹ của tôi, sau khi tôi trở nên vô hại rồi, thì bọn họ không còn dùng xích sắt buộc tôi nữa, tôi có thể ở trong phạm vi nào đó tự do hoạt động."

"Sau đó nữa, tôi học được gọi cha gọi mẹ. Nghiên cứu của bọn họ cũng kết thúc, tôi bị thả ra khỏi căn cứ, từ đó chúng tôi trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ."

Ngụy Hiên nói tới đây thì dừng lại, Dung Âm không ngờ tới là kết cục này, cô khẽ ngẩn ra, bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Cô ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn thấy khuôn mặt của thanh niên, tóc lại bị xoa lần nữa.

"Tôi gạt cô đấy, cô còn tin thật."

"Sau khi được thả tự do, tôi lập tức cắn chết tất cả người trong căn cứ, sau đó bị bảo vệ bên ngoài chạy đến bắn chết. Chậc, một bảo vệ căn cứ nát, kỹ thuật bắn cũng khá chuẩn."

Ngụy Hiên suy nghĩ: "Tội danh địa ngục cho tôi là, gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ, gϊếŧ hại đồng loại."

Dung Âm trầm mặc một lát: "Màu tóc của anh vốn dĩ là màu xám bạc, đúng không?"

"Không sai."

Ngụy Hiên lười biếng mà ngáp lên: "Sau khi đến địa ngục, bởi vì tính chất của thân phận Kẻ thu gặt cần thiết, dòng máu sói của tôi đã được cường hóa, thân thể năng lực ở mọi phương diện đều được tăng mạnh, nhưng mà màu tóc bị đổi thành màu đen."

"Đó là điềm báo tôi biến thân, chỉ có khi tôi vô cùng cần, dòng máu sói mới được thật sự kích phát, màu tóc cũng sẽ trở về màu xám bạc ban đầu."

"Cây đường đao đó, là địa ngục cho anh sao?"

Trong trò chơi phụ nữ rách miệng, đường đao không có thường xuyên xuất hiện, sau khi trở về không gian, Ngụy Hiên liền lấy đường đao ra. Lúc này đường đao bỏ vào trong vỏ, yên tĩnh mà nằm bên cạnh anh.

"Cô nói nó à..."

Ngụy Hiên nghiêng người, vươn tay vuốt vỏ đao của đường đao.

"Lúc các nghiên cứu viên đón tôi trở về, gϊếŧ sạch hết tất cả anh chị em của tôi. Cây đường đao này là địa ngục vì tôi mà tạo ra, trên đó là tàn hồn của bọn chúng."

Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng sờ con sói màu vàng trên vỏ đao, Ngụy Hiên rủ mắt xuống, đáy mắt nhiều thêm mấy phần lưu luyến dịu dàng. Anh rất ít sẽ biểu lộ ra cảm xúc dịu dàng này, thỉnh thoảng ánh mắt dịu dàng, chính là kinh diễm xinh đẹp vô cùng.

"Chỉ cần đao bên cạnh tôi, thì tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng."

"Chỉ cần cầm đao, tôi, chính là bầy sói."

Anh đã nói hết tất cả cuộc sống của mình cho cô.

Dung Âm rủ mắt xuống.

Nhưng cô không nguyện ý nói quá khứ của mình cho bất kỳ người nào nghe.

Ngoài ý muốn là, Ngụy Hiên không hề hỏi qua quá khứ của cô, anh chỉ là khẽ cười lên, lăn lộn trên giường, khiến mền cuộn lên người mình, cả người giống như là sôcôla kẹp vào trong khăn vậy.

"Còn có 5 phút nữa là bắt đầu trò chơi tiếp theo rồi, tôi phải ngủ đây."

Anh vừa nhắm mắt lại, lại bỗng nhiên mở ra.

"Lát nữa là trò chơi lần thứ năm rồi, sau trò chơi này, thời gian nghỉ ngơi của chúng ta sẽ được kéo dài đến 5 tiếng, sau khi đi ra ngoài chúng ta nấu lẩu có được không?"

Dung Âm bò lên giường, nằm thẳng xuống.

Giọng nói của cô tuy rằng vẫn khẽ lạnh, nhưng thoạt nghe lại dịu dàng cực kỳ.

"Được."

- ----

Tiếng mưa rơi không ngừng vang lên ở bên tai, giống như là dùi trống điên cuồng gõ vào màng nhĩ.

Dung Âm mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đang ở trong một nhà giam.

Lúc bọn họ ngủ, địa ngục lại đưa bọn họ vào trò chơi mới.

Lần này chắc hẳn không phải là bối cảnh hiện đại, bởi vì nhà giam mà cô đang ở thoạt nhìn cũ kỹ cực kỳ, ba mặt tường đều là dùng đá hình hộp chữ nhật thô sơ chồng chất lên nhau, thậm chí ngay cả xi măng của công nghiệp hiện đại thường hay thấy cũng không dùng, toàn bộ đều dựa vào áp lực trọng lượng để dính vào nhau.

Trong nhà giam vắng vẻ trống rỗng, ngoại trừ cô thì không có ai khác.

Dung Âm ngồi dựa vào tường, quan sát nhà giam này.

Diện tích của nhà giam này khoảng chừng có mười mấy mét vuông. Bên tay trái của cô là bức tường, chắc hẳn là tường ngoài của cả tòa kiến trúc. Chỗ cao của bức tường phía trên có mở cửa sổ sắt nho nhỏ, xuyên thấu qua lan can có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài mây đen rậm rạp và ánh sáng của tia chớp, bên tay phải là cửa nhà lao, có thể nhìn thấy phòng giam đối diện.

Phòng giam đối diện là trống rỗng.

Điều kiện trong phòng giam tệ cực kỳ, mặt đất dơ bẩn mà ẩm ướt, còn mọc cỏ rêu và cỏ dại không cao, trong góc mơ hồ truyền đến một trận mùi hôi thối. Xét thấy phòng giam không có chuẩn bị nhà vệ sinh cho tù nhân, không khó tưởng tượng được đó là mùi hương gì.

Chẳng trách lúc cô tỉnh lại là dựa vào tường ngồi.

Dung Âm khẽ nhíu mày, đứng dậy.

Xem ra lần này cô là lẻ loi một mình rồi.

Cũng không biết Ngụy Hiên bị truyền tống đi đâu rồi.

Dung Âm đi đến trước cửa phòng giam, thử kéo cửa phòng giam, quả nhiên bị khóa vô cùng chặt, cho dù cô vừa mới cải thiện lại thể chất, cũng không cách nào đối phó với cửa phòng giam kiên cố như vậy. Cô bỏ tay xuống, đi xung quanh phòng giam một vòng, không ngừng dùng tay gõ bức tường.

Cuối cùng, cô dừng lại bước chân.

Dung Âm nghiêng người, lấy cục đá có tiếng động hơi không giống ra ngoài.

Cục đá này nằm ở góc, không phải là cục đá hoàn chỉnh, có chút tương tự như phế liệu. Cục đá là rỗng ở phần giữa, trong không gian bị đào sạch có đặt một tấm sắt và một cục giấy.

Khối tấm sắt đó lớn bằng bàn tay của cô, có chút hơi dày, tương đối cứng chắc, bề ngoài đã rỉ sét, tổng thể lộ ra màu da cam rất đậm.

Dung Âm mở cục giấy ra, phía trên là hướng dẫn của trò chơi địa ngục cho cô.
« Chương Trước