Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Địa Ngục

Chương 50: Nón xanh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoạn video này đến từ dạ hội nghênh tân của học kỳ khai giảng này không lâu.

*nghênh tân: đón chào sinh viên mới.

Dạ hội nghênh tân là chuẩn bị cho các sinh viên mới vào đại học, mục đích là để các sinh viên biết cuộc sống đại học không chỉ có học hành, còn có sơ sài, thơ ca và phương xa. Vì vậy tiết mục không cần phải nghiêm túc, đều là những tiết mục tương đối đơn giản, ca hát, nhảy múa, ảo thuật, tấu hài...

*sơ sài, thơ ca và phương xa: ý câu này là đừng có chỉ nhìn thấy những điều khó khăn và không như ý trong cuộc sống, cuộc sống còn có rất nhiều điều tốt đẹp và ấm áp. Tất cả những điều trước mắt cuối cùng rồi cũng sẽ qua, tương lai vẫn còn có rất nhiều tốt đẹp đáng chờ đợi, đừng có buông bỏ hy vọng đối với những điều tốt đẹp.

Trong đó tiết mục khiến người ta có ấn tượng sâu sắc nhất, là một đoạn vũ đạo.

Người nhảy là tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ có nhan sắc siêu cao trong trường, hai người thành đối.

Vũ đạo là dùng tuyến sεメy, động tác lớn mật gợi cảm, giơ tay nhấc chân tràn đầy ái muội và quyến rũ.

Dung Âm rũ mi mắt xuống, nhìn đôi sinh viên nhảy trên màn hình. Nam sinh là Ngụy Hiên, nữ sinh là người vừa rồi cô nhìn thấy, là học tỷ xinh đẹp thoạt nhìn lạnh lùng, tên là Lăng Vũ.

Lúc Dung Âm nhìn về phía màn hình, chính là lúc cả đoạn vụ đạo khiến người ta hưng phấn nhất.

Thanh niên tuấn tú mặc áo đen nhẹ mỏng đang nâng tay của thiếu nữ, tham lam mà nhắm mắt lại, môi mỏng cách không trượt từ đầu ngón tay của cô đến bả vai, cuối cùng dừng lại ngay vành tai của cô.

Anh há khóe miệng, nhìn chằm chằm gò má của thiếu nữ, muốn cắn nhưng không cắn.

Mà thiếu nữ lạnh lùng đó khẽ nhếch môi, thoạt nhìn cao quý mà xinh đẹp lạnh lùng, cô vươn tay kéo cà vạt của anh, cưỡng ép anh cúi đầu xuống, mắt đối diện với mình.

Nữ vương cao lãnh và thiếu niên sói gợi cảm của cô, đích thực là tổ hợp khiến người ta kích động nhất.

Video không hề dài, rất nhanh thì liền phát xong, màn hình trở lại đen tối, chính giữa có một lựa chọn phát lại.

Hai người như chưa thỏa mãn mà hồi tưởng lại, bỗng nhiên trên màn hình đen tối nhìn thấy bóng của Dung Âm.

"..."

Ôn Nhã và Bộ Lương ngượng ngùng mà quay đầu lại, đối diện với con mắt đen không chút gợn sóng nào của Dung Âm.

Tình yêu là một ánh sáng, xanh đến khiến bạn hoảng sợ.

Bộ Lương cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, cô đứng dậy cầm lấy cơm chiên được đặt trên bàn, bỏ vào trong chén: "Woa, thơm quá, cảm ơn cô mang cơm chiên cho tôi. Đúng rồi Dung Âm, sau khi tôi tỉnh lại, thông qua liên hệ các loại bạn bè, nghe ngóng được không ít tin tức của các học tỷ, cô có muốn nghe không?"

Chủ đề xoay chuyển có chút gượng gạo, nhưng mà Dung Âm không hề để ý, chỉ nhàn nhạt mà gật đầu.

"Kim Thi Gia, Lăng Vũ, Giả Uyển, tôi chỉ cần ba người này."

Sau khi Ôn Nhã trở về, liền cập nhật tình báo cho Bộ Lương nghe.

Bộ Lương hiểu rõ chuyện tối nay bọn họ phải đi viếng thăm ba vị học tỷ, cô sắp xếp lại các loại bát quái ở trong đầu mà mình nghe được, kể ra: "Ba vị học tỷ này đều vô cùng có tiền, nói như vậy đi, nói về trình độ giàu có và bối cảnh, trong cùng khóa bọn họ có thể xếp về phía trước."

"Có thể cũng là vì cái này, bọn họ ở cùng một căn phòng ngủ."

"Học tỷ Kim Thi Gia là con gái của Hiệu trưởng, có thể tung hoành ở trong trường, tính khí của cô ta có tiếng là bá đạo nóng nảy, ai cũng không dám quản cô ta, muốn trốn tiết thì trốn tiết, muốn đánh nhau thì đánh nhau."

"Có thể là do nguyên nhân của tính cách này, cô ta từng đổi rất nhiều bạn trai, mỗi lần đến cuối cùng đều là chia tay. Cô ta luôn đi gây khó dễ cho bạn gái hiện tại của bạn trai cũ, trong trường có rất nhiều nữ sinh đều bị cô ta ức hϊếp qua."

"Đây là chuyện của lúc cô ta học khoa chính quy, lúc học nghiên cứu sinh, hình như cô ta thu liễm lại rất nhiều."

"Còn học tỷ Giả Uyển, thành tích vô cùng xuất sắc, lúc khoa chính quy còn là hội trưởng của hội học sinh trường, hơn nữa thích giúp người, đối với sinh viên nghèo khó cũng không ra vẻ gì, được đánh giá vô cùng tốt trong bạn học."

Ôn Nhã cau mày: "Nếu nghĩ như vậy, hình như cô ta không có lịch sử đen tối gì."

"Nhưng mà bởi vì cô ta quá hoàn mỹ quá nữ thần, không có nam sinh nào dám theo đuổi cô ta, không có nhiều chuyện có thể nói."

"Học tỷ Lăng Vũ là xinh đẹp nhất trong ba học tỷ, thành tích tuy bình thường, nhưng có thể hát có thể nhảy còn biết nhạc cụ. Nhưng mà cô ta là phong cách cao quý xinh đẹp lạnh lùng, ai cũng nhìn không thích, trước mắt vẫn là độc thân."

Tướng mạo của Bộ Lương tương đối giống tomboy, ăn đồ ăn cũng là phóng khoáng.

Cô nhét hai ngụm cơm chiên vào trong miệng, uống ngụm coca: "Không đúng, học tỷ Giả Uyển từng được theo đuổi."

Bộ Lương cầm lấy điện thoại tìm kiếm, giơ màn hình đến trước mặt hai người bọn họ: "Nhìn thấy soái ca này chưa?"

"Anh ta tên là Phương Thanh Diệu, học trưởng nghiên cứu sinh năm hai khoa hàng không, vô cùng đào hoa, bạn gái thay đến thường xuyên, nữ sinh xinh đẹp trong trường căn bản đều là bạn gái cũ của anh ta. Nhưng mà anh ta vẫn xem như là có chút lương tâm, một phòng ngủ sẽ không thả thính hai người, học tỷ Giả Uyển từng được anh ta theo đuổi, theo đuổi khoảng hơn nửa năm, không thành."

"Đều nói văn thể lưỡng khai hoa, trường chúng ta cũng có hai đóa hoa."

*văn thể lưỡng khai hoa: là ý gì mình cũng không hiểu nữa, nhưng nó sẽ không ảnh hưởng gì về câu nói cả. TruyenHD

"Một đóa là Phương Thanh Diệu, tuy rằng đào hoa nhưng học cực giỏi, đóa còn lại..."

Bộ Lương cẩn thận dè dặt mà quan sát biểu cảm của Dung Âm.

Thấy cô ấy không để ý, cô mới yên tâm mà mở miệng nói: "Đóa còn lại, là Ngụy Hiên của lớp chúng ta, tuy rằng thường xuyên trượt môn, nhưng thổi kéo đàn hát cái gì cũng biết,

chơi

bóng rổ vô cùng tốt."

"Sóng sau sông Trường Giang đẩy sóng trước, sóng này mạnh hơn sóng kia."

"Nhà của Ngụy Hiên có tiền, lại còn đẹp trai hơn, tốc độ thay bạn gái nhanh hơn nhiều so với Phương Thanh Diệu, mới năm hai thì rất nhanh liền phá vỡ kỷ lục khoa chính quy của anh ta rồi. Nghe nói học tỷ Lăng Vũ hình như là có chút ý tứ với anh ta, chắc là đợi hai người chia tay rồi, bạn gái mới của anh ta chính là cô ta."

Ôn Nhã lặng lẽ kéo tay áo của Bộ Lương.

"A, nhưng mà đó là tính cách vốn dĩ của thân thể đó, nếu Ngụy Hiên là đồng đội của cô, thì không sao rồi."

Dung Âm sắp xếp lại quan hệ giữa những người này ở trong đầu, không có để ý du͙© vọиɠ cầu sống nồng nặc của Bộ Lương. Sau khi làm rõ mạch suy nghĩ, cô leo lên giường, thay áo tay lỡ trắng rộng và quần đùi.

"Thời gian sắp đến rồi, Ôn Nhã, thu xếp một chút, chuẩn bị đi huấn luyện."

Ôn Nhã vội vàng trả lời, nhanh nhẹn mà thay xong quần áo, đi theo cô ra ngoài.

Bộ Lương một mình ở lại trong phòng: "..."

Cô có phải nói sai gì không?

Sân thể dục của trường vô cùng lớn, hình dạng ổ chim, phía trên sân chủ trì và sân người xem là dùng vật liệu đặc biệt chế tạo lều, dầm mưa dãi nắng cũng không sợ.

Chính giữa sân thể dục là sân cỏ xanh mượt nhân tạo, phía dưới là cát nhỏ và hạt cao su. Sân cỏ có hình bầu dục, vòng ngoài chính là đường chạy màu đỏ nâu.

Bãi sân đã sắp xếp gần như ổn hết rồi, mỗi một vị trí của học viện đều được phân chia rõ ràng.

Trên sân cỏ, vị trí đối diện của mỗi một học viện đều trưng bày một mái bằng trắng cực lớn, nơi đó chính là nơi đội cổ vũ nhảy múa.

Mỗi một học viện đều có một đội cổ vũ, mỗi một đội cổ vũ đều phải nhảy khắp toàn bộ sân, như thế mỗi một học viện đều có thể thưởng thức được tất cả biểu diễn.

Không sai, đội cổ vũ của bọn họ không phải là giơ bông màu vàng nhảy, mà là nhảy múa.

Người

chơi

đã chết kia bình thường tương đối khép mình, đội cổ vũ lần này không có tham gia, cũng không có hạng mục vận động, vì vậy sự biến mất của cô không hề dấy lên chút gợn sóng nào.

Vì để bảo đảm bọn họ ở ngày đại hội thể dục thể thao có thể có trạng thái tốt, học tỷ phụ trách huấn luyện liền để bọn họ nhảy trên sân, như thế huấn luyện mỗi ngày đều tương đương với diễn tập.

Học viện đại khái có hai mươi mấy học viện, thì bọn họ sẽ nhảy hai mươi mấy lần.

Các nữ sinh ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, buổi trưa là lúc mặt trời gắt nhất, bạn học của học viện đưa bánh mì và nước suối đến cho bọn họ. Dung Âm và Ôn Nhã thì núp ở chỗ bóng râm của sân cỏ, cầm lấy nước bị nắng chiếu đến có chút ấm, cầm bánh mì ăn.

"Đúng rồi, cô từng đạt được phần thưởng gì?"

Ôn Nhã dùng khăn ướt lau mồ hôi, nói với Dung Âm: "Ba lần

trò

chơi

của cô chắc hẳn lấy qua không ít phần thưởng rồi nhỉ?"

Phần thưởng của người

chơi

không thể cướp hoặc tặng, bây giờ lại không có loại

trò

chơi

đến mức người

chơi

gϊếŧ hại lẫn nhau, hỏi về phần thưởng của nhau không phải là chuyện gì, không cần phải giữ kín.

Dù sao thì sau lần

trò

chơi

này, trừ phi là tổ đội, nếu không thì bọn họ căn bản sẽ không còn khả năng gặp mặt nữa.

"Tôi có một đôi giày có thể nâng cao tốc độ cùng sức chịu đựng, hai khối đá đánh lửa, một tấm bùa đuổi quỷ."

Dung Âm uống ngụm nhỏ nước: "Bùa đuổi quỷ tối qua bị tôi dùng qua rồi."

Thông thường mà nói, mỗi lần vượt ải đều sẽ có được một túi phúc lợi, đạt đến đánh giá cấp S sẽ lấy được thêm túi phúc lợi phần thưởng, mà danh hiệu sẽ tăng tính khả năng mở ra vật phẩm đặc biệt.

Dung Âm đã che giấu ba món đồ.

"Túi phúc lợi tân thủ của tôi mở ra cái vòng tay này."

Ôn Nhã vươn cổ tay ra, để Dung Âm nhìn vòng tay mã não đỏ mà cô đeo: "Khi còn sống tôi thích phong cách Châu Âu, không ngờ chết rồi cũng như thế. Nghe nói vòng tay này có thể trừ tà, ở trong thế giới linh dị, sẽ không trở thành người chết trước, có thời gian để mình tìm được manh mối để sống sót."

"Đúng rồi, cô là bởi vì lý do gì mà vào đây?"

Ôn Nhã rũ mắt nhìn vòng tay đỏ trên cổ tay, mỉm cười nói: "Tôi cảm thấy cô cũng khá lợi hại, muốn lôi kéo tiếp cận với cô. Cách dễ sinh ra tình cảm bạn thân tốt chính là trao đổi riêng tư lẫn nhau, nếu như còn sống, chúng ta có thể trao đổi lịch sử tình cảm, nhưng mà bây giờ tình huống này, hình như chỉ có thể trao đổi tội danh thôi."

"Lúc

chơi

bút tiên, là cô cố ý buông tay."

Dung Âm bình tĩnh mở miệng nói: "Lúc phụ nữ rách miệng hiện thân, tuy rằng đạp lên vai của tôi, nhưng mà người cô ta nhìn là cô. Cô nhìn thấy được sát ý trong mắt cô ta, cô lo lắng mình sẽ trở thành mục tiêu chủ yếu của cô ta, cho nên buông tay ra, phá hỏng

trò

chơi

lần này."

"Vì vậy đêm đó, phụ nữ rách miệng đến tìm tôi, sau khi bị tôi làm trọng thương, cô ta đã tìm đến Bộ Lương."

"Nếu như phụ nữ rách miệng không có bị thương, Bộ Lương căn bản sống không qua tối qua."

Lúc cô nói chuyện, Ôn Nhã thì nghiêng đầu lặng lẽ lắng nghe: "Không sai."

Cô gái này thoạt nhìn đơn thuần dịu dàng mỉm cười mở miệng: "Tội danh của cô là gì?"

"Tội tự sát."

Dung Âm vô ý thức chuyển động chiếc nhẫn bạc kim trên ngón trỏ: "Đây là tội danh mà địa

ngục

phán quyết cho tôi, thực tế chuyện tôi làm, còn quá đáng hơn nhiều so với tự sát."

"Trùng hợp nhỉ, tôi cũng là tội tự sát, tôi cũng đã làm nhiều chuyện quá đáng hơn so với tự sát."

Ôn Nhã ôm hai đầu gối, cằm đặt lên đầu gối: "Tôi gϊếŧ chết cha của tôi."

"Tôi đã chịu đựng đủ quyền cước của ông ta và nước mắt của người mẹ yếu đuối, buổi tối nhân lúc ông ta uống say, tôi cầm lấy dao bếp từ trong phòng bếp, chém ông ta thành thịt nhuyễn nhão, sau đó nhảy lầu."

Lúc nói những lời này, Ôn Nhã vẫn đang cười: "Không có sự tồn tại của tôi, mẹ sẽ không cần phải vất vả làm việc như vậy, không có cha, thì sẽ không có người mang đến nhiều cực khổ cho bà như vậy."

"Cuộc đời này của tôi chưa từng vui sướиɠ như vậy, tôi không hề hối hận chuyện mình đã làm, cho dù là bị ném vào địa

ngục

cũng chẳng sao."

"Nếu như tôi có thể vượt ải, kiếp sau sẽ được đầu thai lần nữa, làm một cô gái tốt, nếu như không thể, thì tôi sẽ vùng vẫy không ngừng ở đây."

Nói xong, cô bỗng nhiên xảo quyệt mà nháy mắt.

"Trong địa

ngục

ai ai cũng đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, tôi cực thích nơi này."

Dung Âm: "..."

Cô vỗ vai của thiếu nữ: "Đứng dậy huấn luyện thôi."

Huấn luyện cho đến khi hơn 4h chiều mới kết thúc, hai người leo xuống từ cầu thang bên cạnh sân chủ trì, cuối cùng cũng chạm được mặt đất bình thường.

Sân thể dục kế bên sân bóng rỗ ngoài trời, lúc bọn họ ra ngoài đúng lúc ngang qua, Ôn Nhã nghiêng đầu nhìn các nam sinh đang

chơi

bóng rổ, mà Dung Âm thì cúi đầu xem tin tức điện thoại.

[ Nhị Cẩu Tử ]: Bưu kiện của cô tôi đã đưa đến dưới lầu rồi.

[ Nhị Cẩu Tử ]: Thỏ con sao có thể ăn thịt được chứ, tôi đã giúp cô giải quyết hết những thứ đó rồi.

[ Nhị Cẩu Tử ]: Ánh nhìn chọc cười.jpg

Nếu như trước đây Ngụy Hiên chưa từng sử dụng qua điện thoại, năng lực học tập của anh đích thực rất mạnh, không những biết gửi lì xì, ngay cả biểu cảm cũng sử dụng đến rất thuận tay.

Dung Âm nhìn biểu cảm đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô ở chính giữa màn hình, trả lời tin tức của anh.

[ Thỏ Con ]: Huấn luyện vừa mới kết thúc, tôi sẽ đi lấy, cảm ơn anh.

"Cẩn thận!"

Dung Âm xoay đầu, một bóng rổ khí thế hùng hổ xông về phía cô, cô không kịp né tránh.

Bóng rổ đó đập trúng lên trán của cô một cách nặng nề.
« Chương TrướcChương Tiếp »