Tạ Tịch: "???" Cái này nếu có thể dùng emoji để miêu tả, mặt anh da đen hỏi chấm* thật không thể thích hợp hơn.
Không phải là biểu ca à? Không phải nhìn rất bình thường sao? Làm sao cũng quỳ dưới vạt áo Seyin Hall vậy? Hoặc là nên nói, Seyin Hall, mi phát rồ đến ngay cả biểu ca nhà mình cũng không buông tha sao!
May mà lúc này Tạ Tịch không biết đến sự tồn tại của người thiết kế, nếu không cậu liền muốn moi ruột gan tìm từ ngữ hỏi thăm tổ tông nhà y mười tám lần!
Cậu khϊếp sợ như vậy, Glinton cũng không ngoài ý muốn, thậm chí còn hổ thẹn nói: "Do ta trước kia cố kỵ quá nhiều, khiến em phải chịu ủy khuất." Anh cho rằng Tạ Tịch chấn kinh là vì — — vui sướиɠ đến quá đột ngột nhất thời không cách nào tiếp thu.
Tạ Tịch trong lòng ngũ vị tạp trần, thực tế không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Glinton lại nói: "Là ca ca không tốt, về sau sẽ không tiếp tục làm em thương tâm, được không?"
Tạ Tịch muốn điên luôn rồi, cậu ngẫm Gal rất nhanh sẽ quay lại, mở miệng nói: "Ta đã buông xuống."
Glinton sững sờ.
Tạ Tịch tạm thời không đoán ra kịch bản của vị này, chỉ có thể thăm dò một phen, cậu nói: "Giữa chúng ta vốn không thích hợp, ta nghĩ thật lâu, đã nghĩ thông suốt, anh trở về đi."
"Em... bảo ta trở về?" Ánh nắng sáng rỡ trong con ngươi Glinton bị mây đen che kín, anh cau chặt mày, có chút khó có thể tưởng tượng, "Em thế mà bảo ta trở về..."
Tạ Tịch đã chết lặng: "Đúng vậy, mời trở về đi."
Trên mặt Glinton triệt để không còn ý cười, anh nhìn chằm chằm Tạ Tịch: "Em xác định?"
Lời này có chút quái, bất quá Tạ Tịch không sợ chút nào: "Ân."
Không ngoài dự đoán, một giây sau biểu ca dương quang suất khí móc ra chủy thủ ngân sắc, mặt không thay đổi đâm sang!
Bạn nhỏ Tạ: "..." Đã sớm dự liệu được kết cục này, cậu cũng chẳng muốn ra vẻ kinh ngạc làm gì.
Không ngờ là, biểu ca mới vừa rồi còn một mặt quyết tuyệt nhưng lại lộ ra vẻ kinh ngạc, anh nhìn Tạ Tịch thần thái bình tĩnh, nhìn ánh mắt như đã sớm nhìn thấu hết thảy của cậu, nhìn bộ dáng không sợ sinh tử của cậu, trong lòng bỗng nhiên đau xót.
"Em cố ý!" Glinton ôm chặt cậu, trán nổi gân xanh, thần thái điên cuồng, "Em cố ý khích giận ta, em... em... không... Seyin, em... không muốn..."
Anh cực kỳ bi thương, thanh âm đứt quãng, cơ hồ không thành câu.
Tạ Tịch đang ở biên giới đọc file
(là die đấy ạ), trong lòng hiếu kỳ nhưng cũng không cách nào hỏi ra lời. Vị biểu ca này thủ pháp cực kỳ chuẩn xác, so với Vampire Aix cũng không kém cạnh, đều là một chiêu trí mạng, nửa cơ hội để thở cũng không cho.
Cho dù một chút cũng không đau, nhưng đếm ngược ở trước mắt, cậu cũng không tốn thời gian thêm.
Load — —
Thời gian vừa vặn, trở lại thời điểm Glinton cầm tay cậu muốn cùng cậu bỏ trốn.
Tạ Tịch biết cự tuyệt là không được, nghĩ cũng đừng nghĩ tới việc trực tiếp cự tuyệt.
Cậu rất tò mò lời Glinton nói "sau khi cậu chết" là gì, trực giác nói cho cậu có khả năng đây là manh mối giải khai mọi nghi ngờ.
"Như vậy sao được." Diễn kỹ của Tạ Tịch đã gia tăng mãnh liệt, nụ cười miễn cưỡng khiến người mười phần đau lòng.
Glinton nói: "Ta không quan tâm! Cái gì cũng không để ý!"
Tạ Tịch thầm nghĩ: mi không quan tâm nhưng ta quan tâm, ai muốn cùng mi bỏ trốn chứ, ta chỉ muốn yên ổn sống bảy ngày! Đương nhiên không thể nói như thế, cậu còn đang cân nhắc xem phải nói lời khách sáo như thế nào...
Glinton đã dâng kịch bản lên: "...đã chết rất nhiều người, phủ công tước, hoàng thất cũng đã gần biến thành phần mộ."
Lông mày Tạ Tịch giật một cái, rốt cục sau năm sáu ngày mơ hồ đã nắm được trọng điểm.
Cậu nhìn về phía Glinton, hai con ngươi khóa chặt anh. Trước đó không nghĩ nhiều, giờ phút này tinh tế dò xét, mới phát hiện sâu trong đôi mắt xanh biếc của anh, cất giấu một chút sợ hãi cùng bất an.
Tạ Tịch hơi ngừng lại.
Glinton cho là mình đã thuyết phục được cậu, lại thành khẩn nói: "Ta biết bọn chúng thiếu em, ta cũng hận bọn chúng, bọn chúng cướp đi cô mẫu lại lạnh nhạt ngược đãi em, ta cũng rất khó chịu..."
Rốt cục kịch bản có quan hệ với Seyin Hall đã trồi lên mặt nước.
Glinton hơi nhíu mi tâm lại: "Là ta vô năng, không có cách nào bảo hộ em chu toàn, mới để em đi lên con đường như vậy..."
Con đường như nào? Tạ Tịch rất hiếu kì. Đáng tiếc Glinton lại giống như là sợ kí©h thí©ɧ đến cậu, không có nói tiếp.
Tạ Tịch không thể làm gì, không dám hỏi nhiều, sợ lộ chân tướng cũng sợ manh mối thật vất vả xuất hiện lại gãy mất.
Glinton tiểu tâm dực dực mà nhìn cậu: "Xilin công chúa chết, nữ hoàng cũng bị bệnh, về sau ta sẽ chiếu cố em thật tốt, mỗi ngày đều bồi tiếp em... Seyin, có thể thu tay lại không?"
Xilin công chúa? A, Tạ Tịch nhớ rồi, là mẹ kế của cậu.
Mặc dù Glinton không nói nhiều, nhưng Tạ Tịch cũng cơ bản phác hoạ ra một kịch bản đại khái.
Sau khi mẹ ruột Seyin Hall chết, phụ thân cậu cưới em gái nữ hoàng bệ hạ, một công chúa điện hạ kiêu căng xa hoa lãng phí. Chắc hẳn vị công chúa này không hề chào đón Seyin, Seyin lúc ấy còn nhỏ, cho dù là con trai công tước cao quý, cũng phải chịu hết ức hϊếp.
Chuyện sau đó không quá dễ đoán, nhưng từ trong lời của Glinton có thể nhìn ra, Seyin Hall một mực trả thù người khi dễ cậu.
Chẳng lẽ cậu với Vampire và quản gia mập mờ không rõ, chính là vì mượn sức mạnh của họ để trả thù?
Vậy cậu đến cùng nhấc lên gió tanh mưa máu như thế nào, mới có nhiều sát thủ muốn nhanh chóng diệt trừ cậu như vậy? Chỉ đơn thuần hại chết Xilin công chúa thôi sao?
Tạ Tịch lại nhìn về phía Glinton, đã hiểu rõ vì sao trước đó anh lại đâm chết cậu.
Vị biểu ca này không phải đơn giản vì yêu sinh hận mới gϊếŧ cậu, anh cho là Seyin Hall chấp mê bất ngộ, không muốn thu tay lại, còn muốn tạo ra thảm họa càng lớn, nên mới hạ thủ gϊếŧ cậu.
Tạ Tịch thuận theo anh nói: "Biểu ca anh yên tâm, nàng chết ta sẽ không làm gì nữa, anh trở về đi."
Glinton nhìn cậu: "Thật sự sẽ không làm gì nữa?"
Việc này Tạ Tịch vẫn có thể cam đoan, "Sẽ không."
Glinton khẽ thở ra, anh lại lần nữa nắm chặt tay Tạ Tịch, chân thành nói: "Ta sẽ bồi bên em, chiếu cố em nhất sinh nhất thế
(một đời một kiếp)."
1 Tạ Tịch thật sự không cần anh bồi, cậu khuyên anh: "Biểu ca anh không cần miễn cưỡng, ta đáp ứng anh thì sẽ không đổi ý."
"Ta không miễn cưỡng!" Trong con ngươi Glinton chứa đầy đau thương, "Ta rất hối hận, Seyin, nếu ta không cố kỵ nhiều như vậy, sớm tiếp nhận tình cảm của em với ta, em có phải hay không liền..."
Tạ Tịch không thể lý giải được tình cảm này, cậu nói: "Chúng ta là biểu huynh đệ, hướng anh biểu đạt yêu thương là ta sai."
"Em có lỗi gì?" Glinton đau lòng nói, "Em một mực lẻ loi trơ trọi, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, sẽ ỷ lại ta là việc bình thường."
Tạ Tịch muốn nói: đó là ỷ lại không phải yêu.
Nhưng lại cảm thấy câu nói này thiếu thỏa đáng, cậu cũng không muốn đánh giá cao cái thế giới trò chơi này.
Glinton khẽ thở dài: "Để ta lưu lại đi, cho dù là làm tế phẩm."
Tạ Tịch nháy mắt mấy cái, không có minh bạch ý tứ của những lời này. Mà lúc này Glinton đến gần cậu, cúi đầu khẽ hôn lên hai gò má cậu: "Seyin, chỉ cần em có thể trở lại như ban đầu, bảo ta làm gì cũng được."
Choang một tiếng, âm thanh đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan từ phía sau vang lên.
Tạ Tịch lập tức đẩy Glinton ra, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Gal.
Tạ Tịch: "..." Để mi đi mi lại không đi, giờ thì tốt rồi.