Chương 9: Có phải mình ăn nhiều quá không? (2)

Triệu Nhị Hổ lo lắng không thôi, ông ấy rất sợ những người gọi là thuật sĩ trấn ma kia. Lưu Ly tiên tử thở dài nói.

“Triệu đại nhân không cần lo lắng đâu, chỉ cần chúng ta tra ra tình hình trước khi đám thuật sĩ trấn ma kia tìm đến rồi quét sạch yêu tà thì sẽ không có người vô tội bị hại nữa.”

“Mặc dù thủ đoạn của thuật sĩ trấn ma tàn nhẫn nhưng nếu như có thể không tạo ra sát nghiệp thì họ cũng bằng lòng thủ hạ lưu tình thôi.”

Lưu Ly tiên tử và Triệu Nhị Hổ bắt đầu thảo luận vì tình hình ở trong thành. Lý Mộc Dương nhìn sắc trời dần ảm đạm hơn ở bên ngoài thành thì không nói câu nào mà chỉ đợi để tiến vào thành.

Dựa theo kinh nghiệm chơi trò chơi của hắn , những nhân vật này đàm đạo với nhau thì sẽ không có gì nguy hiểm về đoạn cắt cảnh đồ họa trong cài đặt.

Quả nhiên xe ngựa đã chạy qua đường núi vắng vẻ bên ngoài thành Lâu Sơn một cách an toàn, sau đó cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì mà tiến vào cổng thành to lớn nặng nề của thành Lâu Sơn.

Nhưng sau khi xe ngựa của ba người chạy qua khỏi hành lang ở cổng thành và tiến vào đường phố của thành Lâu Sơn thì thanh nhiệm vụ trong tầm mắt của Lý Mộc Dương lại thay đổi lần nữa.

“Tiến vào thành Lâu Sơn cùng Lưu Ly tiên tử… đã hoàn thành.”

“Tiến độ nhiệm vụ trước mắt đã được lưu trữ.”

“Nhiệm vụ mới: Cùng Lưu Ly tiên tử an toàn bảo toàn mạng sống trong mười phút.”

Lý Mộc Dương bĩu môi khi nhìn thấy nhật ký nhiệm vụ thay đổi đột ngột, quả nhiên vẫn là chiêu bài cũ mà, vừa vào thành là gặp nguy hiểm.

Nhìn thấy góc bên phải tầm nhìn xuất hiện đồng hồ đếm ngược thì Lý Mộc Dương vén rèm xe nhìn ra bên ngoài. Hai bên đường phố vắng lặng tĩnh mịch không hề thấy một bóng người, dưới ánh trăng còn có cảm giác hơi âm u.

Giờ phút này cả một tòa thành giống hệt như một quỷ thành không người bị người ta vứt bỏ nằm chơ vơ vắng vẻ dưới ánh trăng, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh nhàn nhạt.

Đối với mùi hương này thì Lý Mộc Dương không thể quen thuộc hơn được nữa, ngay lập tức hắn quay đầu nhìn Lưu Ly tiên tử ngồi trong xe. Lúc này Lưu Ly tiên tử còn đang nói chuyện với Triệu Nhị Hổ nên cũng chưa phát giác ra bên ngoài có bất thường.

Lý Mộc Dương mở miệng ngắt lời hai người họ.

“Tiên tử, hình như tình huống trong thành không đúng lắm…”

Một thành trì lớn như vậy lại dầy đặc âm khí, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi, cộng thêm đồng hồ đếm ngược trên góc phải tầm nhìn không ngừng dao động, tất cả những chuyện này đều cho thấy rằng nguy hiểm đang đến gần.

Lý Mộc Dương nhắc nhở Lưu Ly tiên tử, dù sao thì cho dù là thuộc tính tu vi hay là chiến lực thì Lưu Ly tiên tử vẫn cao hơn hắn nhiều, hơn nữa chiến hữu này cũng rất đáng tin.

Nhưng Lý Mộc Dương vừa dứt lời, Lưu Ly tiên tử còn chưa kịp trả lời thì xe ngựa đã bị tập kích nên rung lắc dữ dội.

Trong xe Lý Mộc Dương cảm thấy cơ thể mình bị chấn động mạnh một cái, một giây sau thì hắn đã ngã thẳng vào bóng tối.

“Chết tiệt! Chết tùy tiện như vậy à?”

Bên trong căn nhà tranh ở Luyện Ma Tông, đột nhiên Lý Mộc Dương ngồi dậy. Hắn mở mắt ra rồi ngồi im lặng trong chốc lát, lần này chết đột ngột quá nên hắn còn chưa kịp kích hoạt tạm ngưng thời gian, thậm chí hắn cũng không nhìn rõ bản thân mình đã chết như thế nào.

Hắn chỉ cảm thấy cỗ xe ngựa bị thứ gì đó va mạnh một phát rồi sáu đó bản thân mình chết luôn. Hắn ngồi trên chiếc giường gỗ cứng ngắc, Lý Mộc Dương nhắm mắt lại, trong tầm mắt của hắn lại hiện lên đồ họa của thành Lâu Sơn vắng lặng dưới ánh trăng.

Bên trên bức tranh đồ họa này có mấy hàng chữ lớn.

“Có phải cần hướng dẫn tân thủ không?”

“Có/ Không.”

Nhìn vào hai tùy chọn này, Lý Mộc Dương đang chuẩn bị chọn “Có” thì đột nhiên bụng sôi òng ọc một tiếng.

Đói quá.

Lý Mộc Dương mải mê trong trò chơi nên bây giờ mở mắt ra mới phát hiện bên ngoài đã tối om từ lúc nào không biết, hắn còn chưa ăn cơm tối nên bây giờ đói đến mức bụng sôi òng ọc.

“Hừ… Đây là lần cuối mình nghiện chơi trò chơi đến vậy, chắc chắn là lần cuối.”

Lý Mộc Dương thầm than một câu.

Nói chính xác thì trong trò chơi này có chút thức ăn nhưng hắn lại mải mê chơi lâu đến như vậy, thậm chí đến ăn cơm cũng quên.

Lý Mộc Dương xoay người bước xuống giường rồi bắt đầu đi nhóm lửa nấu cơm, tuy nói rằng hắn là đệ tử tu hành của Luyện Ma Tông nhưng thật ra không khác gì tạp dịch. Những đệ tử bình thường như Lý Mộc Dương, không có bối cảnh, không có địa vị thì đều phải tự mình đun nước, nấu cơm.

Mở vại gạo trống rỗng ra, sau khi múc hai muôi linh thực thì Lý Mộc Dương bắt đầu nấu cơm.

Mặc dù tay nghề nấu nướng của hắn bình thường nhưng linh thực mà Luyện Ma Tông phân phát xuống thật sự là thứ tốt, thơm hơn gạo Vũ Xương mà kiếp trước hắn đã ăn mà còn có thể giúp ích cho việc tu hành nữa.

Nhưng nhìn linh thực trong vại gạo không còn nhiều nên Lý Mộc Dương hơi do dự.

“Cái này… Có phải gần đây mình ăn nhiều quá rồi không?”