Nhưng gϊếŧ nhiều Huyết Ma Thú như vậy thì cùng lắm hắn chỉ nắm giữ được quy luật hiện thân của Huyết Ma Thú thôi. Mỗi khi cái đầu đầy máu của Huyết Ma Thú chuẩn bị xuất hiện trong hư không thì nơi đó sẽ có mùi máu tanh nồng đậm hơn. Nhờ vào khứu giác nhạy bén với mùi máu tươi mà Lý Mộc Dương có thể dự đoán chính xác phương hướng xuất hiện của Huyết Ma Thú.
Hết ánh kiếm này đến ánh kiếm khác lóe lên, Lý Mộc Dương bay vòng quanh trên xe ngựa. Khi thì đứng trên nóc xe chém gϊếŧ Huyết Ma Thú, khi thì tiến vào trong toa xe rồi khi thì xông ra trước xe ngựa, thậm chí còn có mấy tên Huyết Ma Thú xuất hiện từ dưới sàn xe ngựa nữa.
Số lần thất bại của hắn cũng không ngừng tăng lên. Bên trong xe, người dẫn đường hoảng hốt kêu gào khiến Lý Mộc Dương nghe mà muốn nôn. Người dẫn đường này là kẻ nhút nhát, hơn nữa lần nào ông ấy cũng chết vào lần tập kích thứ ba của Huyết Ma Thú, luôn chết sau phút thứ bảy.
Vòng tập kích thứ ba, Huyết Ma Thú xuất hiện bên trong không khí dường như đủ để lấp kín tầm mắt.
Cho dù có Lưu Ly tiên tử hỗ trợ thì Lý Mộc Dương cũng chống đỡ vô cùng gian nan, căn bản hắn không rảnh quan tâm đến người dẫn đường này.
Loại cửa ải khiêu chiến cấp độ cao này phút chốc gợi nhớ cho Lý Mộc Dương cảm giác chơi Hồn Hệ lúc trước.
Loại khó khăn này, xoắn xuýt, vùng vẫy, chết đi chết lại, nhưng lại có cảm giác không thể giải thích được… thật là hồn hệ!
Cuối cùng thì đồng hồ đếm ngược bên góc phải cũng hoàn toàn về không, nhật ký nhiệm vụ lại thay đổi trong tầm mắt, Lý Mộc Dương ngồi trên nóc xe ngựa thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng qua ải rồi. Huấn luyện tân thủ gì mà lại có độ khó cao như vậy chứ!
Lý Mộc Dương nhìn người ngồi bên cạnh dính đầy máu tươi, tình trạng có hơi tả tơi là Lưu Ly tiên tử rồi hỏi.
“Tiên tử, ngươi vẫn còn ổn chứ?”
Vừa rồi trong đợt quyết chiến với Huyết Ma Thú cuối cùng, trong đó có một tên Huyết Ma Thú phun ra thứ ám khí sắt nhọn gì đó và đã cắm xuyên qua bả vai của Lưu Ly tiên tử.
Bây giờ sắc mặt của Lưu Ly tiên tử trắng bệch, thoạt trông rất khó chịu. Nàng ấy cắn môi trả lời.
“Ta không sao, chỉ là Triệu đại nhân thì…”
Lưu Ly tiên tử liếc nhìn thi thể bên trong xe ngựa, trong mắt náng ấy lóe lên một tia bi thương.
Từng đợt tập kích điên cuồng của Huyết Ma Thú đi qua thì bây giờ xe ngựa đã muốn vỡ ra thành từng mảnh. Trần xe nặng nề bị thổi bay, trên thân xe cũng chằng chịt vết nứt, phu xe đã vội vàng chạy mất từ trong trận chiến với Huyết Ma Thú mà chỉ bỏ lại hai con ngựa mặc sức kéo xe chạy về phía trước.
Triệu Nhị Hổ với tư cách là người dẫn đường thì ông ấy chỉ còn là một cỗ thi thể thê thảm nằm im trong toa xe, ruột bị lôi ra ngoài cùng với máu tươi chảy đầy trên sàn xe.
Mà cuối cùng thì trên con đường trước mặt mấy người Lý Mộc Dương cũng đã xuất hiện bóng người, nhìn qua y phục thì chính là người trông coi quân đội của thành Lâu Sơn.
Những binh sĩ mặc áo giáp cầm kiếm canh giữ bên ngoài một tòa phủ cảnh giác nhìn xe ngựa đang đến gần. Mùi máu tươi quái dị trong không khí đã biến mất, thanh nhiệm vụ bên góc phải tầm mắt của Lý Mộc Dương lại xuất hiện thay đổi.
“Cùng Lưu Ly tiên tử an toàn bảo toàn mạng sống trong mười phút… đã hoàn thành.”
“Tiến độ của nhiệm vụ trước mắt đã được lưu trữ.”
“Nhiệm vụ mới: Cùng Lưu Ly tiên tử đi tham kiến tổng binh của thành Lâu Sơn.”
Trong cốt truyện tiếp theo, Lý Mộc Dương không có chỗ ra sân.
Mặc dù chẳng mấy chốc thì xe ngựa cũng rơi thành từng mảnh, cùng với thi thể bên trong xe ngựa khiến những binh sĩ giật nảy mình nhưng sau khi Lưu Ly tiên tử nói ra thân phận thì ngay lập tức có người ra dẫn đường cho họ, đưa họ vào cửa lớn của phủ đệ được canh gác nghiêm ngặt.
Vị này là Ngô tổng binh của thành Lâu Sơn, nhìn qua thì vô cùng sợ chết.
Căn phủ đệ này của ông ta trong ngoài đều là vệ binh được trang bị vũ trang đầy đủ canh gác, không chừng có thể điều động bao nhiêu tinh binh thì ông ta đã điều hết đến đây để bảo vệ mình. Chẳng trách đường phố trong thành vắng lặng như vậy, một người cũng không thấy.
Lão bách tính sợ chết nên trốn trong nhà nhưng Ngô tổng binh còn sợ chết hơn nên mới điều động tất cả binh lực có thể điều động được đến để canh giữ phủ đệ, trong thành có thể nhìn thấy người mới là lạ.
Mà sau khi Lưu Ly tiên tử đi vào phủ Tổng Binh không lâu thì sắc mặt hơi thay đổi, hình như nàng ấy cảm giác được gì đó.
Sau khi đưa Lý Mộc Dương đến gặp tổng binh của thành Lâu Sơn thì nàng ấy không nói một câu khách sáo nào mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ngô tổng binh, có thể xin ông triệu tập tất cả gia quyến và người hầu trong phủ tới đây không?”