Chương 5: Cảm giác bị sỉ nhục
Trong phòng tràn ngập cảnh xuân âm thanh rên rỉ đứt quãng vang lên không ngừng. Đúng là không biết xấu hổ a.
Cánh cửa đột ngột bị mở ra ánh sáng từ bên ngoài tràn vào căn phòng tối om không một ánh đèn. Bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào nữ nhân dưới thân của người đàn ông kia bất chợt "A" lên một tiếng vội vàng rúc vào trong ngực của nam nhân kia để che đi tấm thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.
Người đàn ông kia nhíu mày khó chịu quay mặt lại coi kẻ nào to gan dám phá hỏng truyện tốt của hắn. Rất nhanh trong ánh sáng mờ ảo đôi mắt hổ phách kia chuyển sang cái nhìn đầy thích thú.
Mạc lam như bị chôn chân tại chỗ cô muốn rời khỏi đây nhưng...nhưng chân cô không thể nhấc lên được. Nhìn nữ nhân kia cô ta chỉ mặc mỗi quần lót đang rúc vào trong ngực nam nhân kia mặt cô đỏ như gấc xấu hổ thay cho cặp đôi này. Đôi môi mấp máy lắp bắp khó khăn lắm mới nói được một câu
- Tôi...tôi...không...không...cố ý.
Hai người...hai người..cứ tiếp tục đi...hơ hơ...
Lời vừa thốt ra Mạc lam cảm thấy hối hận vô cùng cô muốn vả vào miệng mình hàng trăm hàng nghìn lần. Hồ đổ quá a có phải bị họ làm cho điên loạn rồi hay không.
Nữ nhân kia mặt mày đỏ au không phải xấu hổ mà là đương tức giận quay sang nam nhân kia nũng nịu giọng nói còn ngọt hơn cả mía lùi khiến Mạc lam không khỏi rùng mình
- Thần, anh coi cô ta kìa em không chịu đâu.
Vừa nói cô ta vừa dính chặt vào Dương Thần Phong hơn đôi môi di chuyển không ngừng trên bộ ngực rắn chắc của hắn.
Mặc cho nữ nhân trong lòng đang không ngừng khıêυ khí©h ánh mắt Dương Thần Phong cứ nhìn chằm chằm vào Mạc Lam ánh mắt tà mị không che dấu được sự da^ʍ tà trong đó. Anh ngoắc tay.
-Vào đây.
Âm thanh lạnh lẽo vang lên giọng nói nhẹ nhàng nhưng thực chất là đang ra lệnh không cho phép đối phương có quyền từ chối.
Bị giọng nói của nam nhân kia kéo ra khỏi cảnh xuân đang vây bủa lấy thân thể. Mạc Lam như người bị niệm thần chú từng bước tiến vào trong.
Đặt khay rượu xuống bàn nửa quỳ trên sàn ánh sáng mờ ảo chiếu rọi vào khuôn mặt của nam nhân kia trông thật yêu mị. Đứng từ xa cũng cảm nhận được khí chất vương giả trên người hắn tuy không nhìn được rõ khuôn mặt này nhưng cô cảm nhận được như từng gặp ở đâu tuy là rất mơ hồ.
Một luồng hơi nóng từ đâu phả vào tai cô nhồn nhột ngưa ngứa.
- Sao. Muốn được như thế này à ?
Anh ghé sát mặt vào tai cô nói còn cố ý thổi hơi vào khıêυ khí©h cô nở nụ cười da^ʍ tà.
Câu nói đầy ý tứ Mạc Lam hiểu chứ. Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông vô liêm sỉ này trong khoảng cách rất gần hắn lại nhổm người ra bên ngoài,ánh sáng chiếu vào ánh hào quang trên người hắn lan tỏa khắp căn phòng gương mặt cực kì hoàn hảo đôi lông mày dậm thanh cao đôi mắt hổ phách như muốn xoáy xâu tâm can người khác vậy. Gương mặt đẹp hoàn hảo như các soái ca trong ngôn tình vậy. Đẹp nhưng trong mắt cô hắn cũng chỉ như những tên sở khanh khác mà thôi.
Mặt cô đỏ như quả gấc nếu lúc trước mặt cô đỏ bởi vì xấu hổ thay thì nay mặt cô đỏ bởi tức giận. Hắn đã nghĩ gì khi nói câu đó chứ? Hắn nghĩ ai cũng biếи ŧɦái như hắn sao?
- Anh...
- Rót rượu.
Bị ánh mắt lạnh thấu xương của Dương Thần Phong chiếu thẳng vào người Mạc Lam run run vì kìm nén rót rượu vào ly
Trong phòng chở lên ngột ngạt đến đáng sợ nữ nhân trong lòng hắn tuy rằng rất tức giận nhưng cũng phải kìm nén im lặng không dám làm càn.
Mạc Lam liếc nhìn cô ta thoạt nhìn trông rất quen mắt. A đúng rồi là một ngôi sao đang rất hot tiếng tăm bỗng chốc lừng lẫy thì ra là dựa hơi người đàn ông này hẳn nào không có báo chí làm dám hó hé lấy nửa lời.Mạc Lam không khỏi kinh tởm những con người như thế này.
Im ắng lạnh lẽo đến rợn người cũng chỉ nghe thấy tiếng rượu được rót vào ly liên tục.
Cô cảm thấy lành lạnh trước ngực dù trong phòng có bật điều hòa nhưng cái thứ lành lạnh ấy di chuyển trong bộ ngực cô không ngừng. Cô còn cảm giác được cái thứ đó còn nhét hẳn vào bên trong áσ ɭóŧ của cô. Toàn thân cứng đờ.
Ánh sáng nhạt nhòa cô nhìn xuống dưới thấy bàn tay của Dương Thần Phong đang không yên phận di chuyển lục lọi khắp ngực của cô còn trêu đùa nhũ hoa đáng yêu cho tới khi nở rộ hắn mới nuối tiếc buông tay.
- Không tệ.
Nụ cười xấu xa hiện trên gương mặt hoàn hảo. Chưa bao giờ Mạc Lam cảm thấy bị sỉ nhục như bây giờ . Ngay từ lúc đặt chân vào Cạm Bẫy cô đã biết nơi đây hạng người nào cũng có cô phải học cách nhẫn nhịn cho dù bọn họ có chĩa súng vào đầu cũng không được hó hé bất cứ điều gì. Cô đã chịu bởi vì tiền mà quyết định bước chân vào cái nơi giống như cái tên của nó vậy.
Nhục nhã đấy nhưng cô cũng chỉ biết nuốt xuống bụng bình thản đón nhận những điều tồi tệ hơn thế nữa vì cô biết số tiền bên trong không hề nhỏ. Nực cười. Vì tiền cái gì cũng có thể làm được.
Ngay cái giây phút này đây cái giây phút cô cảm thấy khinh bỉ, gê tởm nhục nhã thì âm thanh điện thoại vang lên. Không phải của hắn không phải của nữ nhân kia mà.. mà là của..cô. Lúng túng cô nhấc điện thoại ra nhìn dãy số trên màn hình cô cảm tháy điều gì đó không tốt lành vội bật lên nghe.
- Alo.
Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tan tành mỗi bộ phận rơi một nơi tung tóe khắp nền nhà. Mạc Lam, mặt xám ngắt toàn thân run rẩy. ""Tách"" một giọt nước mắt trong veo rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.