Chương 29: Bi kịch thật sự

“Chạy nhanh lên chú ơi !” Thanh Hương ngồi ở ghế sau, chồm lên ghế trước của tài xế giục.

“Nhanh hết mức rồi cháu, nhanh nữa thì đυ.ng người ta mất !”

Thanh Hương lại ngồi dựa lưng vào ghế, nãy giờ cô không thể nào ngồi yên được vì lo lắng, lưỡi hái tử thần của hắn đang để sát cổ của Thu Ngân.

Điện thoại trên tay cô reo lên, là bác Vũ gọi !

“Dạ alô bác…”

“Hương hả, bác đã biết được gã sát thủ là ai rồi !” bác Vũ hét vào điện

thoại gấp gáp.

“Các bác đã bắt được thằng Cường rồi ạ ?!”

“Ờ chưa… nhưng mà công an của sở đã điều tra ra ! Hồi chiều tới giờ công an đã điều tra những đứa học cùng lớp 8 với hai thằng nhóc đó, họ đã nói tên nó và thông tin ra, nó tên là…”

“Dạ cháu cũng đã biết nó là ai rồi !”

Bác Vũ ngẩn người. “Thế à ?”

“Bác Vũ… con Ngân bạn cháu… đã bị hắn bắt cóc rồi !!!”

“Cháu nói cái gì ?!” Bác Vũ lại hét lên.

“Cháu lại vừa nằm mơ thấy hắn ! Vừa lúc nãy cháu cũng mới gọi điện cho đám bạn đi chơi với nó… chúng nó bảo con Ngân đã mất tích !”

“Mẹ kiếp…!”

“Cháu…” Thanh Hương ấp úng, rồi cũng quyết định nói thật. “Cháu đang đến chỗ của hắn !”

“Cái gì ?! Cháu biết hắn đang trú ngụ ở đâu đâu mà đến ?!”

“Bác nhớ chuyện của nó với thằng bạn cháu kể hồi trưa chứ ? Thằng bạn nó là thằng “sát thủ nhí” Văn Hoành, bố nó cũng là gã sát thủ Võ Hoàng Thịnh năm xưa, ông ta có sở hữu một căn nhà nhỏ ở quận 4… và sau này, hắn cùng thằng bạn đã đến đó chơi như ngôi nhà thứ hai của bọn nó, thậm chí còn bỏ tiền lắp lại các hệ thống điện nước, mua thêm vật dụng trong nhà ! Vậy nên cháu tin chắc rằng… ngôi nhà đó cũng chính là nơi hắn gây án hiện tại !”

Sếp Vũ sửng sốt không nói nên lời, trước giờ chẳng ai nghĩ rằng ngôi nhà của tên sát thủ năm xưa giờ lại trở thành chỗ gây án của tên sát thủ mới này !

Thanh Hương nói tiếp: “Giờ cháu cũng sắp đến khu nhà đó rồi ! Cháu sẽ cứu Ngân trước !”

“Cháu bị điên hả ?! Không được tới đó, hắn sẽ gϊếŧ cháu mất, các bác sẽ có mặt ngay tại căn nhà đó trong năm mười phút nữa, cháu không được dại dột…”

“Xin lỗi bác… Ngân sắp bị hắn gϊếŧ tới nơi rồi, cháu phải đến cứu bạn trước, rồi các bác có thể đến bắt hắn sau !”

“Này…!”

Thanh Hương nhắm mắt, liều mình cúp máy. Ngoài bác Vũ ra, cả bố lẫn mẹ cô nãy giờ cũng đã gọi cô liên tục, thế nhưng cô cũng đánh liều không bắt máy bất cứ cuộc gọi nào.

Chú tài xế ngồi trên nghe cuộc điện thoại cũng rùng mình. “Này… cháu sắp đến nhà của ai thế ?”

“Chú đừng bận tâm ! Cứ lái thật nhanh đi !”

Lát sau, chiếc taxi đã đến một khu phố vắng người.

“Chỗ này là phường 10 quận 4 như cháu nói rồi đấy !”

Thanh Hương nhìn ra ngoài con đường qua cửa kính, nhìn tới nhìn lui chẳng thấy ngôi nhà đó đâu cả.

“Cháu không nhớ số nhà cần đến à ?”

Thanh Hương không trả lời, cô nhanh chóng rút ví trong túi ra rồi nhìn lên bảng giá: một trăm hai mươi nghìn đồng, trong ví cô còn đúng tờ hai trăm ngàn, cô đưa cho chú tài xế. “Khỏi thối !”

“Này, cháu đưa nhiều quá…”

Con bé đã mở cửa xe và chạy đi mất.

7 giờ 30 phút tối.

Màn đêm đã hoàn toàn bao trùm cả bầu trời.

Thanh Hương chạy dọc khu phố vắng, vừa chạy vừa mở lại tin tức trong điện thoại.

Mẹ bà nó chứ ! Trên báo hồi đó chỉ ghi ngôi nhà gây án của gã Võ Hoàng Thịnh nằm ở khu vực “phường 10 quận 4”, không ghi rõ số nhà, tên đường hay khu phố nào ở đâu thì mình biết tìm ở chỗ nào bây giờ ?!

Tim cô lại đập loạn xạ... Phải làm sao đây ?! Con Ngân sắp chết đến nơi rồi, mình vẫn còn đang lọ mọ tìm kiếm ở chỗ này !

Hay là… gọi cho bác Vũ hỏi ?

Mà thôi ! Đằng nào mười phút nữa họ cũng kéo tới, mà bác thì lại không muốn mình xông vào căn nhà của hắn nên kiểu gì cũng sẽ không nói ra, lại mất công !

Thanh Hương vẫn cứ chạy về phía trước...

“Xem nào… hình ảnh trên báo chụp căn nhà này… một ngôi nhà nhỏ màu xám, là nhà trệt nhưng xây rất cao như nhà hai tầng, mái dốc, xung quanh hầu như không có căn nhà nào xây bên cạnh, nghĩa là nó phải nằm tách biệt ở một khu đất trống !”

Thanh Hương đứng lại một lúc, mình đã ra khỏi cái khu phố ấy. Giờ thì cô lại đứng ở một ngã tư nhỏ nữa, khu phố này có lẽ rất ít người sinh sống nên chẳng còn thấy ngôi nhà nào xung quanh nữa cả, toàn là đất trống và bãi cỏ cao lên đến hông. Cô nhìn sang con đường bên trái, nếu đi thẳng xuống dưới kia sẽ gặp một khu phố khác, chắc chắn căn nhà không thể ở đó được. Lại nhìn sang bên phải, một con đường vắng nữa, hai bên đều là bãi cỏ, cô quyết định chạy về hướng đó.

Chạy thẳng theo con đường mòn chừng mười mét, lại có một ngã rẽ khác sang phải, cô cũng rẽ sang…rồi dừng hẳn.

Căn nhà đó đã ở trước mặt ! Nó quay về hướng đông, vậy là cô đang đứng hướng mặt về phía bên hông của ngôi nhà.

Đúng là nó, ngôi nhà trệt xây cao, mái bằng, bức tường sơn màu xám và đã đen dần theo thời gian, thậm chí còn xây cả bốn bức tường bao bọc bên ngoài như một căn biệt thự ! Xung quanh khu đất trống này chưa có căn nhà nào xây lên nên nơi này như một rừng cỏ dại…

Thanh Hương đứng lại thở hồng hộc, và một đống ý nghĩa lại hiện lên trong đầu cô.

Lẽ nào thực sự tồn tại cái thứ gọi là định mệnh ? Mười tám năm trước, bố mình có thể mơ thấy được gã sát nhân hàng loạt bệnh hoạn Võ Hoàng Thịnh, gã cũng chính là bạn học cũ của bố lẫn bác Vũ, chỉ mười lăm năm sau, chính thằng con trai Võ Văn Hoành của gã lại trở thành một kẻ gϊếŧ người, rồi lại ba năm sau, thằng bạn thân của nó cũng trở thành một tên sát thủ gϊếŧ người hàng loạt, giờ đến lượt mình lại có thể mơ thấy hắn…và hắn cũng lại là một thằng bạn chung lớp với mình trong ba năm qua !

Ôi mẹ cuộc đời…khéo thằng sát thủ hiện tại này chính là do gã đó đầu thai cũng nên !

Hồi đó bố đã được trao “sứ mệnh” là phải ngăn chặn gã thông qua những “gợi ý” rời rạc từ những giấc mơ, sau khi bị tuyên án tử hình, hắn vẫn còn nỗi căm thù với bố hay với bác Vũ… nên giờ lại tiếp tục gieo rắc kinh hoàng cho cả xã hội thông qua thằng bạn thân của thằng con trai ruột mình ! Và… cái “sứ mệnh” khốn nạn của bố cũng được trao lại cho mình !

Thanh Hương ngưng cái suy nghĩ điên rồ của mình lại. Còn chạy thêm khoảng vài bước nữa là cô chính thức tiếp cận cái hang ác quỷ !

Thu Ngân vẫn đang nằm ngủ mê trên giường, người thanh niên đã lột hết quần áo trên người cô ra. Anh đứng đó ngắm cơ thể cô từ trên xuống dưới, anh cảm thấy không hài lòng lắm, thậm chí bực mình vì mất hứng sau cuộc gọi của thằng bạn hồi chiều. Anh bước lại giường, xích hai cổ tay cô vào cùm trước…

Anh vẫn đang hoang mang từ chiều đến giờ không biết phải làm thế nào. Giờ chẳng lẽ gọi điện thoại cho thằng Hữu Cường đến căn nhà này… rồi cũng gϊếŧ nó thủ tiêu ?

Mà thôi, làm thế lại càng làm mọi thứ tệ hại hơn, giờ này thằng chết nhát ấy chắc đang trốn chui trốn nhũi đâu đó ngoài bãi rác, bãi cỏ hay dưới gầm cầu rồi, có gọi nó cũng không dám tới đây !

Anh thở dài. Chắc ngày mai phải đi thuê một cái căn nhà khác kín kín đâu đó, rồi chuyển hết “dụng cụ” từ đây sang đó luôn, chứ ở đây mình cứ nơm nớp lo sợ rằng bọn nó sẽ điều tra ra được !

Anh lại nhìn lên giường, anh đã bắt cô ta về đây cũng được mười phút, cũng chẳng còn hứng thú đem cô ta vào nhà tắm nữa…

Tiếng chuông cửa reo lên !

Anh giật mình quay phắt ra cửa phòng, kẻ nào…kẻ nào dám bấm chuông cửa ngôi nhà này ?! Chẳng lẽ…thằng Hữu Cường đã bị bắt, nó đã khai hết về mình, và giờ công an đang tới đây ?

Anh đến bên tủ cầm con dao bấm đặt trên đó lên, nhét vào túi quần rồi đi ra ngoài hành lang. Anh đã đứng trước cánh cửa, anh dự định sẽ mở hé cửa, nếu là một đứa nào đó lạ mặt muốn do thám, anh sẽ lụi cho nó một dao, còn nếu là công an thật, anh sẽ nhanh chóng đóng cửa lại, khóa thật chặt và chạy ra sau bếp, mở cửa sổ trốn ra.

Anh hồi hộp, từ từ mở ổ cánh cửa thật chậm, rồi mở hé cửa…

Hơn năm phút trước.

Thanh Hương đẩy nhẹ cánh cửa sắt bên ngoài, cánh cửa đã rỉ sét, lại đặt sát dưới đất nên khi đẩy vào vào hay kéo ra đều phát ra một âm thanh cọ xát rất lớn và khó chịu, cô mong là hắn không nghe thấy trong nhà !

Giờ làm gì nữa ? Bấm chuông cửa chờ hắn mở cửa à ?

Thanh Hương nhìn sang bên cạnh ngôi nhà, bức tường bao bọc được xây chừa ra một khoảng rộng tạo thành một lối đi, cô bước thẳng xuống dưới con đường đó mong sẽ tìm ra cửa sổ hay cửa sau có thể lẻn vào. Cô vừa đi vừa nhìn lên trên bờ tường lẫn nhìn ra sau cảnh giác, bờ tường này đã cũ lắm rồi, nhiều chỗ nứt hết lớp sơn ra, dưới chân bên trong bờ tường này cũng được lát gạch, chẳng hiểu nổi gã Thịnh đó đổ tiền xây cả cái nhà này làm gì !

Lát sau, cô đã đi ra khu vực phía sau ngôi nhà, cô mở to mắt, dưới đây là cả một chiếc xe tải nhỏ đang đậu, hắn biết lái cả xe tải, hắn dùng chiếc xe này để vận chuyển các cô gái ! Bên cạnh chiếc xe tải còn có một chiếc xe máy nữa, cô bước lại gần nhìn hiệu xe và biển số…đây đúng là xe của hắn, hắn đang ở đây ! Cô lại nhìn xung quanh khu vực này, đây có lẽ chính là khu vườn nhỏ sau nhà của gã Thịnh, cô thấy có vài chậu cây cảnh đặt xung quanh, trong chậu vẫn còn đất, còn mấy cành cây trong chậu thì khô quắc lại trông như mấy cái xác khô qua gần chục năm không chăm sóc.

Thanh Hương lại nhìn lên trên tường… có một cánh cửa sổ lớn ngay trước mặt ! Hi vọng là bên trong không phải là căn phòng của hắn… mà chắc không phải rồi, bên trong tối om vậy mà. Cô dùng hết sức lực đẩy nó sang một bên, nó không khóa thật ! Cô leo vào trong.

Thanh Hương vừa đặt chân qua cánh cửa sổ thì chân đã chạm vào một mặt phẳng cứng, cô cố đẩy cánh cửa sổ ra hết cỡ để ánh sáng bên ngoài chíu vào trong gian này, thì ra đây chính là căn bếp của ngôi nhà ! Cô leo xuống khỏi cái bếp rồi quay đầu nhìn lại, cái bếp này cũng nhỏ thôi, cô ngửi thấy mùi hôi và ẩm mốc, có vẻ như hắn cũng chẳng bao giờ nấu nướng gì ở đây, bên bồn rửa tay thì cũng có vài ba thứ xoong, nồi, cũng đóng đầy bụi…

Không gian trong nhà này phải nói là chẳng có một chút ánh sáng nào, gian bếp này tối đen như mực, nhờ ánh sáng ngoài cửa chiếu vào mới thấy được trong đây. Cô nhìn xuống đất, cái sàn nhà bếp này cũng rất bẩn, ngoài ra còn có các bàn ghế gỗ gãy vụn nữa. Cô cúi xuống nhặt một cái chân bàn lên làm vũ khí, rồi tìm đường đi tìm hắn !

Cái hành lang cũng tối om chẳng còn đèn đóm gì, cô dùng tay mò bức tường mà đi, nếu gặp hắn bất chợt, cô sẽ dùng hết sức để nện cái cây gỗ vào đầu hắn…

Thanh Hương thấy mình đang đứng ở ngã ba hành lang, phía trước khoảng bốn mét hình như là căn phòng, lối đi bên phải thì lại là một khu hành lang dài hơn, cô không biết phải đi lối nào…

Bỗng tiếng chuông cửa ở cuối hành lang bên phải reo lên !

Cô dần hiểu, ở cuối hành lang bên đó chính là cửa chính lúc nãy mình không vào, còn cánh cửa cuối hành lang trước mặt…có lẽ chính là căn phòng ngủ cô đã nhìn thấy trong mơ ! Rất có thể hắn và Thu Ngân đang ở trong đấy !

Nhưng bây giờ lại có vấn đề quan trọng hơn, ai đó đang bấm chuông bên ngoài cửa ! Cô hoảng loạn, hắn sẽ chạy ra ngoài đây ngay bây giờ, phải làm sao…

Thanh Hương lại nhìn sang bên bờ tườmg bên phải, phía trước mặt cô cỡ hai mét là một căn phòng, nó đang đóng hờ ! Cô đã nghe tiếng bước chân từ căn phòng ngủ, hắn sắp bước ra ngoài đây ! Không kịp suy nghĩ nhiều nữa, cô nhanh chóng chạy đến căn phòng đó chui vào...

Hắn bước ra ngoài hành lang cùng với con dao trong túi, hắn bước thẳng tới cánh cửa chính trong hồi hộp, không biết phải công an hay không… hắn mở hé cửa.

“Anh là chủ nhà hả ?” Là một người thanh niên trẻ trong bộ áo thun cũ.

Hắn thở phào, hắn nhận ra thằng này ở quán mì gõ ngoài phố. “Chuyện gì đấy ?”

Cậu ta ấp úng: "Dạ, cho em xin cái tô, hồi chiều em có tới nhà bấm chuông nhưng hình như anh đi mất rồi, ông chủ bảo tối đến gọi hỏi lại thử..."

À phải, hồi trưa này bận làm việc quần quật nên anh chẳng có thời gian đi ăn đàng hoàng, đành đánh liều gọi đại một tô mì ngoài phố đem vào đây ăn mà quên để cái tô ở ngoài ngôi nhà.

Hắn thở dài, may mà cái tô để ngay dưới cạnh cánh cửa, hắn cầm lên. "Cầm lấy này, đi nhanh đi !"

Hắn lại đóng và khóa cửa lại.

Mình cũng dại thật, để tụi nó thấy mình đi vào căn nhà này ! Mà thôi, đành nào mai cũng chuyển đi nơi khác, mấy thằng bán mì đó chắc chẳng quan tâm mình là ai.

Thanh Hương lại ngạc nhiên trong căn phòng, căn phòng này hắn mở đèn sáng trưng không tắt, cô có thể nhìn hết mọi thứ trong phòng này.

Thanh Hương nhìn một lượt, đây hình như là cái kho để đồ của hắn, có bàn, tủ lẫn các thứ linh tinh khác. Cô nhìn lên bàn và lại mở to mắt, hắn ta để hẳn một cái laptop ở đây, trên bàn còn có vài ba cái đĩa trắng, hiểu rồi, đây có thể cũng là phòng “hậu kì”, sau khi quay phim xong thì hắn vào đây chuyển file video vào mấy cái đĩa. Cô nhìn xuống dưới sàn bên cạnh, hắn còn đặt cả một cái nệm ở đây nữa ! Lạ thật, hắn đầu có cưỡиɠ ɧϊếp các nạn nhân trên nệm mà lại trong căn phòng bừa bộn này ?

Cô lại quay về phía sau xem có tìm kiếm thêm được gì nữa không, sau lưng cô có đến hai cái tủ, một cái tủ gỗ màu xanh đậm cao hai mét đang mở ra một bên cánh tủ, một cái tủ nhỏ bên cạnh là dạng tủ kéo ba ngăn.

Cô bước lại cái tủ kéo trước, cô mở ngăn trên cùng ra, bên trong lại lộn xộn hết các thứ đồ lặt vặt, nhưng cô chỉ chú ý đến một thứ, cô lấy nó ra khỏi tủ… là một cái tấm chứng minh nhân dân, trong tấm chứng minh là ảnh của hắn…với bộ tóc vuốt ngược cùng gương mặt khác hẳn ngày thường, thậm chí còn để tên là Nguyễn Văn Ánh ! Thì ra khi đi thăm thằng Hoành trong tù, nó đều cải trang sao cho khác đi, rồi dùng chứng mình nhân dân giả này để qua mặt công an, cũng hay thật !

Tiếng bước chân xuất hiện ngoài cửa phòng !

Thanh Hương lại hốt hoảng, hắn chỉ cần mở cửa vào đây thì mình chết chắc.

Phải rồi, trốn vào tủ !

Cô quay ra sau định chui vào thì dừng lại. Không được ! Nếu hắn vào thấy cánh tủ đã mở sẵn mà đóng lại sẽ nghi ngờ ngay !

Và rồi cô quyết định… chui ra đằng sau cánh cửa tủ bên cạnh đã mở !

Cánh cửa tủ này rất cao, lại có thể mở banh hẳn sang ngang với cái tủ nên

nó có thể che được hết cả người cô, cô đứng sát vào trong tường, nếu hắn có đóng cửa lại cũng sẽ không nhìn thấy cô.

Hẵn đã mở cửa bước vào phòng này ! Cô tò mò, đứng lại gần cánh cửa tủ, nhìn hắn qua khe hở cánh tủ…

Quả nhiên là hắn ! Tên sát thủ cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người hàng loạt tự xưng Kẻ đào hoa… chính là thằng CÔNG THÀNH !!!

Hắn bước vào phòng, vẻ mặt trông như người vô hồn, đã xảy ra chuyện gì với hắn nhỉ ?

Thanh Hương nhìn kĩ cả thân người lẫn hai cánh tay của hắn… không có vết máu ! Nghĩa là có thể hắn vẫn chưa gϊếŧ Thu Ngân !

Hắn đã bước vào giữa phòng, ngay đối diện cánh tủ mà Thanh Hương đang núp phía sau.



Hắn đang nhìn chằm chằm vào cánh tủ này !!!

Mình bị hắn phát hiện qua khe hở rồi ư ?!

Hắn từ từ bước đến cánh tủ…

Thanh Hương mở to mắt kinh ngạc, cô lấy bàn tay đè chặt lên miệng mình không dám thở, cô nắm chặt cái chân ghế bằng gỗ, nếu hắn đóng cánh cửa tủ lại, mình sẽ đập ngay.

Hắn đang bước tới rất gần…

Tim Thanh Hương đập loạn xạ, cô run lên… chuẩn bị vung cây gậy vào người hắn.



Mặt hắn đã hướng vào bên trong cánh tủ.

Vậy là hắn chưa phát hiện ra mình ! Khoảng cách giữa cô và hắn bây giờ đang là nửa mét, chỉ còn cách nhau mỗi cánh tủ mỏng. Cô vẫn nhìn hắn qua cái khe, hình như hắn đang tìm cái gì đó trong này.

Vài giây sau… hắn lôi ra một cái gì đó to tướng… là một thân người !!!

Thậm chí là có tóc dài và mặc váy, dáng người thon thả !

Thanh Hương lại kinh ngạc, chẳng lẽ hắn giấu cả một cái xác phụ nữ vào tủ này hay sao ?!

Cô nhìn kĩ lại... hắn kéo “cô ta” ra bằng một cánh tay, rồi ném lên cái nệm nhẹ như bông ! Cô áp sát mắt vào khe cửa đề nhìn cho rõ, hình như đó không phải là một “cô gái”, mà là… một con búp bê tìиɧ ɖu͙© !!!

Thanh Hương sững sờ không biết lần thứ mấy từ khi bước vào căn nhà này, chẳng hiểu hắn là người ra sao nữa ! Cô vẫn chú ý quan sát mọi hành động của hắn…

Hắn cũng bước lên cái nệm, rồi quỳ gối xuống… hắn từ từ cởi hết quần áo con búp bê ra, rồi lại lấy bàn tay sờ vào đũng quần mình, có lẽ hắn đã có hứng. Và rồi… hắn cởi cả quần jean lẫn qυầи ɭóŧ của mình ra, hắn giờ chẳng còn mặc gì phía dưới nữa !

Thanh Hương vẫn hồi hộp nhìn hắn từ đằng sau, và rồi… hắn quan hệ với con búp bê !!!

Cô nhắm mắt lại, lần đầu tiên cô chứng kiến cái cảnh tượng ghê tởm này…

Một phút sau, bỗng dưng hắn run lên, chống tay thẳng dậy và dần dần kích động.

“Không…không !” Hắn hơi thở gấp, rồi hét lên: “Mẹ nó !!!”

Sau khi chửi, hắn quỳ thẳng lên, cầm con búp bê tìиɧ ɖu͙© ném thật mạnh vào góc tường !

Hắn đang bị cái quái gì thế ?!

Hắn lại đứng thẳng dậy, đi về phía bên kia cái nệm cầm cuộn khăn giấy lên, kéo ra một đoạn và xé ra, hắn gấp miếng giấy lại… và lau chùi dươиɠ ѵậŧ mình sau khi vừa quan hệ với con búp bê kia. Hắn lại cởi hẳn áo thun đang mặc ra ném xuống giường… rồi bước ra khỏi phòng trong trạng thái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như thế.

Thanh Hương thả bàn tay đang che miệng xuốnh, hô hấp bình thường trở lại.

Cô bước ra khỏi chỗ cánh tủ. Chỉ trong vài phút, cô đã chứng kiến cái hành vi quái dị của hắn, khác hẳn với trong lớp ! Cô bước lại gần con búp bê tìиɧ ɖu͙© xem, ở phần trên bụng và phần dưới của nó có dính một chất dịch màu trắng… cô che miệng lại và quay mặt đi.

Tại sao hắn lại đốt tiền vào những thứ như thế này nhỉ ? Con búp bê này giá vài chục triệu là ít !

Cô lại đặt tay lên cằm suy nghĩ về những hành động của hắn hồi nãy, rồi cô cũng hiểu ra.

Đúng rồi ! Hắn bị…xuất tinh sớm, mình đã từng nghe mấy thằng con trai trong lớp nói về vấn đề này ! Hắn nổi giận vì mình đã xuất tinh chỉ sau một phút quan hệ ! Và có lẽ trước khi cưỡиɠ ɧϊếp các nạn nhân, hắn đều quan hệ… thử trước với con búp bê, mình nghe nói rằng, sau khi một người đàn ông đã xuất tinh một lần, thì lần quan hệ sau sẽ kéo dài hơn, và hắn muốn thể hiện điều đó với mấy con nhỏ !

Thanh Hương bước lại cửa phòng, nhìn ra bên ngoài thật cẩn thận. Cô nghe bên phải hành lang là tiếng nước chảy ! Cô đánh liều bước ra ngoài, đúng như cô nghĩ, hắn đang tắm ở cái nhà tắm phía trước.

Thời cơ đã tới, cô chạy thật nhanh về căn phòng cuối cùng.

Đúng là cái cảm giác này, mình đang đứng ở cái hành lang tối tăm đã thấy bốn, năm lần trong mấy cơn ác mộng về hắn ! Cô chạy thật nhanh về phía căn phòng cuối hành lang, cô hồi hộp nắm lấy tay nắm cửa…vặn và đẩy vào bên trong.

Lại đúng căn phòng này, căn phòng nhỏ màu trắng có gắn máy lạnh đang bật, hướng tây bắc chính là cái giường trói các nạn nhân để cưỡиɠ ɧϊếp của hắn...

Thanh Hương làm rơi cái chân ghế xuống sàn nhà.

“Ngân… !”

Thu Ngân đang bị trói trên giường trong tình trạng khỏa thân, cô đang giẫy giụa trong hoảng loạn, thấy Thanh Hương bước vào, mắt cô mở thật to…

“Hương... !!!” Cô xúc động, hét lên.

Thanh Hương nhanh chóng chạy tới dùng một tay bịt miệng cô lại, đặt ngón trỏ tay kia lên miệng mình. “Tui biết rồi ! Tui tới để cứu bà ! Coi chừng hắn nghe được đấy !”

Thu Ngân vẫn đang cố hét lên trong lòng bàn tay cô bạn vì quá xúc động. Thanh Hương cầm lấy cái cổ tay của cô bạn đã bị trói trong cái cùm sắt, cô kéo ra thử, quả nhiên là không được.

“Bà bình tĩnh, tui phải đi kiếm chìa khóa cái đã !” Thanh Hương lại trấn an cô.

Thanh Hương nhanh chóng mở ngăn kéo cái tủ ngay bên cạnh giường và lục. Cô lôi ra một vật hình trụ có vỏ bằng kim loại, cô nhận ra đây chính là cái máy phát nhạc, cô lại ném nó vào và lục tiếp. Vài giây sau, cô cũng thấy cái chìa khóa nhỏ xíu ấy, cả hai cô gái đều mừng rỡ.

“Hắn…là ai vậy Hương ?” Thu Ngân nói.

“Chính là thằng Công Thành lớp mình !” Cô vừa nói vừa tra chìa khóa vào cái lỗ khóa trên cùm sắt.

Thu Ngân kinh ngạc, nhưng bây giờ thì cô không có thời gian để giải thích.

Bên ngoài cửa phòng lại xuất hiện tiếng bước chân đang vào !

Hai cô gái lại hoảng sợ nhìn ra phía cánh cửa.

“Hắn…hắn vào lại rồi !” Thu Ngân run run nói.

Thanh Hương rút chìa khóa ra. “Tui trốn cái đã, bà ráng đợi !”

Thanh Hương nhặt cái chân ghế trên sàn nhà, nhanh chóng chạy đến nép vào bờ tường vuông góc với cánh cửa.

Cánh cửa mở ra, che đi người của Thanh Hương lại. Hắn bước vào phòng… cũng trong trạng thái khỏa thân ! Giờ thì Thanh Hương đã có thể nhìn rõ hắn trong trạng thái này, đúng dáng người của hắn trong giấc mơ của mình !

Hắn đã đeo cái mặt nạ kịch lên mặt, bước đến chỗ cái giường.

“Mày… chính là Công Thành !” Thu Ngân đã lên tiếng trước.

Hắn kinh ngạc, con nhỏ này không những không sợ hãi mà còn nói đích danh tên mình. “Mày…mày đã biết !”

“Mày là thằng bệnh hoạn tởm lợm ! Mày sẽ không thể nào thoát được đâu !” Cô lại hét vào mặt hắn.

Công Thành đưa tay lên mặt nạ, tắt cái camera, rồi tháo hẳn cái mặt nạ ra ném xuống đất, hắn đã chịu lộ mặt thật, cười nhạt. “Vậy thôi chắc tao không cần chơi mày nữa nhỉ ?”

Hắn cúi người xuống, thò tay xuống gầm giường… lôi ra một con dao chặt thịt lớn !

“Tao sẽ chặt nhỏ xác mày ra, rồi gửi toàn bộ về gia đình mày !”

Thu Ngân hoảng hốt giẫy giụa. Hắn từ bước tới, giơ con dao lên thật cao.

“Đây là hậu quả dành cho bất cứ đứa nào xen vào công việc của tao, đặc biệt là mấy con đĩ như mày !”



Thanh Hương đập cây gỗ vào đầu hắn thật mạnh từ đằng sau !!! Hắn giật mình và hét lên một tiếng đau đớn, hắn lấy một tay ôm đầu quay ra sau… Thanh Hương lại đập cây gỗ liên tục vào đầu hắn, vừa đập vừa hét lên. Hắn ngã xuống sàn nhà, bất động.

Thu Ngân nhìn hắn và ngỡ ngàng. Thanh Hương cũng hoảng sợ làm rơi cây gỗ, cô bỏ ý nghĩ đó, nhanh chóng chạy tới bên giường của cô bạn, mở khóa hai sợi dây xích trói trên cổ tay cô !

“Hắn…bất tỉnh rồi !” Thu Ngân nhìn hắn nói.

“Ừ ừ ! Phải ra khỏi đây ngay !”

Hai cái cùm mở ra, Thu Ngân ngồi bật dậy khỏi giường ngay. Thanh Hương lại tìm kiếm xung quanh phòng, và tìm thấy bộ quần áo của cô bạn đang nằm lăn lốc dưới thành giường bên kia. Cô ném bộ quần áo cho cô bạn.

“Mặc vào nhanh lên !”

Thu Ngân cầm lấy bộ quần áo mình vào mặc vào nhanh chóng.

“Chạy !!!” Thanh Hương hét lớn.

Thanh Hương nắm tay cô bạn chạy thật nhanh ra ngoài cửa chính, thế nhưng khi ra đến họ lại dừng lại ở đấy.

Trên cánh cửa cũ kỹ là một cái ổ khóa mới toanh to tướng !

Thanh Hương nắm kéo ổ khóa.

“Khốn nạn ! Thằng chó đó đã lắp cái ổ khóa mới rồi !” Thanh Hương run run nói.

“Giờ phải làm sao ?”

Thanh Hương giơ chân lên thật cao và đạp mạnh vào cái ổ khóa trong vô vọng. “Mẹ nó chứ !”

“Hay là… tụi mày chạy đi kiếm cái chìa khóa của nó ?!”

“Chúng ta không có thời gian ! Nó tỉnh lại liền bây giờ !”

Nói rồi cô lại quay người, nắm tay Thu Ngân và chạy ngược về phía sau.

“Bà chạy đi đâu thế ?”

“Chạy xuống bếp, ở đó có cửa sổ ra ngoài !”

Hai cô gái lại chạy xuống căn bếp. Cái cửa sổ vẫn để mở ở đấy, Thanh Hương mừng rỡ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào căn bếp này cứ như ánh sáng của sự sống…

Thanh Hương chỉ tay lên cái cửa sổ, nói với cô bạn: “Bà leo lên cái bếp, chạy ra ngoài trước !”

Thu Ngân gật đầu làm theo ngay, cô leo lên cái bếp ga cũ kĩ, lại leo lên bậu cửa sổ, nhảy xuống cái sân bên ngoài.

“Nhanh lên Hương !” Cô đứng bên ngoài chìa tay vào trong.

Thanh Hương cũng bắt đầu leo lên căn bếp, leo lên bậu cửa.



Thanh Hương hét lên một tiếng.

Hắn đã nắm vào tóc cô, kéo ngược ra sau !

“Hương !!!” Thu Ngân hoảng hốt, hét lớn.

Thanh Hương ngã ngửa ra cái sàn nhà đầy bụi, cô cố gượng dậy và cũng hét thật lớn: “Chạy đi !!!”

Hắn co giò lên, đạp xuống bụng cô !

“Hương !!!”

“CHẠY !!!” Thanh Hương lại hét.

Thu Ngân vẫn đứng ở chỗ cửa sổ bên ngoài, nhìn vào trong một cách hoảng sợ và hoang mang không biết nên làm gì.

Hắn chỉ vừa kịp mặc một cái quần đùi trên người rồi đuổi theo hai cô gái, hắn cầm lại con dao bấm quen thuộc trong tay.

Hắn lao tới, và cũng leo lên lên căn bếp nhắm tới Thu Ngân bên ngoài cửa sổ, hét lên: “Cái con mẹ tụi mày !!!”

Thanh Hương đã kịp đứng dậy nắm vào cánh chân trái của hắn vẫn chưa leo được lên bậu cửa, cô lại kéo cả người hắn ra sau.

Thu Ngân rồi cũng chạy đi khỏi cái ô cửa sổ ấy…

Tên Công Thành cũng bị ngã sấp xuống sàn nhà, Thanh Hương liều mình đè lên người hắn, dùng nắm đấm của mình đấm vào một bên mặt hắn thật mạnh ! Cô đấm tiếp thêm một cú… thế nhưng hắn đã dùng bàn tay chặn lại được… hắn ném cả người cô sang bên cạnh !

Hắn lại nắm lấy tóc của cô, đập đầu cô thật mạnh vào cái bếp !

Thanh Hương bắt đầu cảm thấy choáng váng. Hắn đang đứng dưới chân cô, co giò lên định đạp bụng cô một lần nữa… cô nhanh chóng dùng chân mình đạp chân thật mạnh vào chân trụ của hắn, hắn hét lên một tiếng rồi lại ngã nhào xuống bên cạnh cô.

Hai con người đang giày vò trong bóng tối… kẻ nào cũng đang muốn hạ cho bằng được đối phương.

Hắn vẫn nằm sấp trên sàn nhà chưa gượng được dậy, hắn nắm một chân của Thanh Hương… dùng con dao bấm đâm xuống đùi cô !!!

Thanh Hương lại hét lên một hơi dài trong đau đớn. Hắn rút con dao ra, cô lại cảm thấy đau hơn vì lưỡi dao lại cứa vào da thịt mình, cô cảm nhận được máu dưới đùi mình đang ồ ạt chạy ra…

Hắn đã ngồi thẳng dậy, dùng một tay bóp vào cổ cô. "Còn ai biết về chuyện này ? Còn ai biết về tao ?"

Thanh Hương cố bật từ ra trong họng. "Giờ...ai cũng biết rồi...thằng ngu !"

"Nói láo !!!"

Hắn hét lên, và lại đấm vào mặt cô.

Thanh Hương cảm nhận được môi dưới của mình đã rách, một chút máu đã bắt đầu chảy ra.

Thanh Hương phun vài giọt máu trên môi lên mặt hắn, cô cố gượng cười: “Mày…kết thúc rồi ! Sáng mai, cả cái nước này sẽ biết được mày là ai… và tao thề một điều… là mày sẽ không sống nổi đến lúc Tết đâu !”

“Mày chết đi !!!” Hắn giơ cao con dao, nhắm xuống ngay trán cô.

Chết chắc rồi… có lẽ giấc mơ đã thành sự thật, mình sẽ bị hắn đâm con dao sâu vào trong não mà chết. Nhưng không sao, miễn là hắn sẽ bị bắt, và không còn có thể gϊếŧ các nữ sinh vô tội nữa…

Thế nhưng trong một giây sau đó, Thanh Hương không hề có cảm giác bị con dao mũi nhọn ấy đâm vào trán mình, mà lại nghe một tiếng vỡ của cái gì đó rất lớn…và lại là tiếng thét của hắn !

Thanh Hương giật mình mở mắt, hắn đã ngã sang một bên, hắn lấy hai tay ôm đầu giãy đành đạch trên sàn nhà, la hét trong đau đớn !

Cô dựa vào chút ánh sáng từ cái cửa sổ bếp chiếu xuống sàn nhà để xem chuyện gì vừa xảy ra, trên đầu hắn lẫn trên sàn nhà vươn vãi cả đống đất cát màu đen, ngoài ra cô còn thấy nhiều mảnh vỡ của một vật gì đó bằng gạch hay gốm sứ.

Hình như… đây chính là một trong những cái chậu hoa mình thấy ngoài vườn mà, sao nó lại bay vào đầu hắn trong đây được chứ ?!

“Hương !!!” Một tiếng thét đằng sau.

Thanh Hương quay đầu lại theo tiếng gọi tên mình, chính là Thu Ngân ! Cô vẫn chưa chạy đi !

Thu Ngân lại đứng ở bên ngoài cửa sổ chìa tay vào trong. “Chạy nhanh lên ! Còn ngồi đó làm gì ?!”

Cô nhanh chóng leo lên cái bếp một cách khó khăn, nắm lấy tay của cô bạn, rồi cuối cùng cũng nhảy ra ngoài được !

“Bà mới ném cái chậu đất vào đầu hắn hả ?” Thanh Hương gượng hỏi, lấy một tay đè vào vết thương ở đùi mình.

“Ừ ừ ! Chạy thôi !”

Lần này đến lượt Thu Ngân khoác vai cô, rồi dìu cô chạy ra khỏi ngôi nhà ác quỷ đó.

Thu Ngân nhìn xuống cái chân đang đi một cách khó khăn của cô bạn.

“Hương ! Chân bà sao vậy ?!”

“Chỉ bị hắn đâm nửa con dao vào đùi thôi…”

“Trời ơi, máu chảy nhiều quá !”

“Đừng nói nhiều ! Cứ chạy đi !”

Hai cô gái chạy một cách chậm rãi, Thanh Hương cảm thấy căm phẫn cái chân vô dụng của mình !

Rồi họ cũng chạy ra được khỏi cái khu phố ấy. Họ đã chạy ra tới ngoài một con đường lớn…ngay cạnh bờ sông.

“Ráng lên Hương…”

Thanh Hương nhìn xung quanh, con đường giờ này đã vắng tanh không có một cái xe chạy ngang.

Thu Ngân lại đặt cô xuống đất, rồi nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài của Thanh Hương ra, dùng hết sức xé toạc ra làm đôi.

"Bà làm...?"

Thu Ngân nhanh chóng đè lớp áo khoác bị xé lên vết thương của Thanh Hương, rồi quấn chặt quanh đùi cô.

"Tạm thời cầm máu vậy cái đã !"

Thu Ngân lại dìu cô dậy mà chạy tiếp.

Thanh Hương cảm thấy không chịu nổi nữa, cô buông người cô bạn ra, ngồi xụp xuống giữa đường.

“Hương !!!” Thu Ngân giật mình, lại hét lên.

Thanh Hương thở gấp, cái chân bị rách khá sâu, không thể chạy được nữa.

“Không xong rồi, bà chạy đi…”

“Bà sảng rồi hả ? Lỡ hắn tới thì sao ?!”

Cô lại quát: “Mẹ bà nó ! Chạy một hồi nữa thì kiểu gì tui cũng mất máu mà chết thôi !”

“Bà vừa mới thoát khỏi hắn ! Giờ lại ngồi im ở đây cho hắn gϊếŧ lần nữa à ?!”

Một tiếng gào từ đằng sau vang lên ! Hai cô gái giật mình quay sang… tên Công Thành đã đuổi kịp tới đây !!!

Thu Ngân lại hét lên một tiếng, rồi lại cúi xuống quàng tay của Thanh Hương qua vai mình, đỡ cô bạn đứng dậy.

Hắn vẫn mặc độc một cái quần đùi, cầm con dao bước đến gần. Hai cô gái đều kinh hãi… khuôn mặt hắn giờ nhìn chẳng còn giống người nữa, đầu hắn bê bết máu chảy, thậm chí còn dính đầy đất đen trong chậu cây, trông hắn kinh dị hơn bao giờ hết !

Thu Ngân cố bế Thanh Hương chạy đi nhưng không được, cô bạn chẳng hề nhấc cái chân mình lên.

“Hương ! Bà đang bị cái gì vậy, chạy đi chứ ?!”

Thanh Hương vẫn đang ghì trên người cô bạn, nhìn vào tên sát thủ bằng đôi mắt căm phẫn.

“Chúng mày…tại sao… tao chưa hề có ý định đυ.ng vào chúng mày từ hồi hè đến giờ… nhưng sao chúng mày cứ cản trở tao ?!” Hắn gầm gừ nói.

Thanh Hương hét lên: “Thằng khốn bệnh hoạn !”

Thu Ngân cũng nói: “Mày đã gϊếŧ Phương Linh !”

“Câm mẹ hết đi !!!”

Hắn cũng hét lên và lăm lăm con dao bước tới, hai cô gái từ từ lùi lại về sau một bước.

“Mấy con đĩ chúng mày…thì biết con mẹ gì về tao chứ ?!”

Thanh Hương không có ý định bỏ chạy nữa, cô quyết định sẽ nói hết với hắn. “Mày gϊếŧ mấy con nhỏ nữ sinh… chỉ vì chúng nó không để ý tới mày chứ gì ?!”

Vẻ mặt căm giận của hắn biến mất, rồi dần dần chuyển thành sự kinh ngạc.

“Nói đúng hơn, mày gϊếŧ các nữ sinh chỉ vì...mày cảm thấy ghen tị với các thầy giáo khi họ được các cô gái để ý thay vì mày, đúng chứ ?!"

Bị nói trúng tim đen, hắn không nói nên lời. “Mày…mày…”

“Mày tưởng ông thầy Khôi của mày “vĩ đại” đến thế sao ? Nhầm rồi, ông thầy Khôi là người đã gạ gẫm đổi điểm với con nhỏ đó trước ! Nói tóm lại, ổng cũng chỉ là một người biếи ŧɦái cũng như mày và thằng bạn thân Văn Hoành của mày mà thôi !"

Thanh Hương càng nói càng làm hắn nổi điên, hắn lại quát lên: “Câm mồm đi ! Chúng mày dám nói thằng Hoành với ông thầy Khôi như thế ?!”

Thu Ngân cũng bắt đầu lên tiếng: “Hồi cấp hai, mày bị tất cả đám bạn của mày coi thường, và bây giờ mày trở thành một thằng sát thủ gϊếŧ người, một phần là để trả thù mấy con nhỏ mày ghét, một phần vì muốn thể hiện, đúng chứ ? Nhưng tao vẫn thấy mày cũng chỉ là một thằng đáng khinh bỉ, một thằng đàn ông hèn hạ nhất trên đời này !”

Hắn thở gấp, giận run hết cả người: “Con mẹ chúng mày !!!”

“Mày tưởng cái việc mày đang làm là anh hùng, là “chính nghĩa” bảo vệ mấy ông thầy trường mình à ? Mày gϊếŧ con Phương Linh cũng chỉ là để bịt đầu mối, mày sợ nó đã phát hiện ra cái G-shock mày đeo trên tay hôm đó ! Đúng không thằng chó hèn hạ !”

“Câm miệng hết đi !!!” Hắn lại hét to giữa con phố, hắn không thể chịu đựng được nữa, giơ con dao về phía hai cô gái. “Tao thề là nội trong tối hôm nay, tao sẽ mổ bụng cả hai con đĩ chúng mày, moi hết ruột gan chúng mày ra rồi ném xuống con sông này !”

Hắn lại gào lên một hơi dài, rồi cầm con dao xông tới !

Thu Ngân hoảng hốt, lại kéo Thanh Hương đi: “Chạy mau !”

Tim Thanh Hương đập nhanh, cô cũng không chịu được nữa…

“CON PHƯƠNG LINH CHÍNH LÀ NHỎ EM GÁI MÀY !!!”

Thanh Hương vừa hét lên câu nói đó, cả ba người đều bất động một lúc.

Hắn ngẩn người ra. “Giờ này… mày còn nói tào lao cái [bad word] gì nữa thế ?”

“Con Phương Linh… chính là con em gái ruột của mày !” Thanh Hương lại thở gấp, mắt bắt đầu rưng rưng. “Bố mày đã bỏ rơi nó trong lúc chạy đi di cư, đúng chứ ?”

Hắn mở to mắt ra hết cỡ, giọng cũng run lên: “Mày nói cái gì… sao con Linh…lại là…”

Giọt nước mắt của cô đã tràn khỏi khóe mi, cô nói tiếp: “Mày tên là Lê Công Thành, còn em gái mày tên là Lê Thị Phương Linh !”

Hắn vẫn đang hồi hộp, lắng nghe từng chữ cô nói ra.

“Cái hôm cả tỉnh đi chạy lũ…bố mẹ con Linh đã chạy ngang qua nhà của mày và thấy nó đứng đó khóc, họ cũng hiểu ra rằng bố mày đã bỏ rơi nó, nên đã đem nó về nhà nuôi, và sửa lại cái tên cho nó là Nguyễn Thị Phương Linh như hiện tại !” Cô bắt đầu thấy nghẹn trong họng. “Con nhỏ em gái thất lạc…mà mỗi đêm mày đều nhớ đến…chính là con Phương Linh chứ không ai khác !”

Cả hắn lẫn Thu Ngân nghe cô nói đều ngỡ ngàng.

Hắn lắc đầu, cũng thở gấp như cô: “Không ! Không thể có chuyện đó xảy ra được !”

“Cũng vì cái suy nghĩ ích kỉ và ngu ngốc của mày, mày đã gϊếŧ chết nó !”

“Không đúng !” Hắn hét lên. “Nhất định là mày nói láo ! Tao phải gϊếŧ mày !!!”

Hắn lại xông tới chỗ Thanh Hương…

“ĐỨNG IM !!!”

Là tiếng loa phát thanh sau lưng hắn, ba người cùng quay sang nhìn… chính là bác Vũ cùng với các cảnh sát !

Hắn kinh ngạc, cầm con dao đứng khựng lại.

“Bỏ vũ khí xuống !” Sếp Vũ lại nói qua cái loa lớn. “Lê Công Thành, cậu đã bị bắt vì có liên quan đến sáu vụ án cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người nghiêm trọng từ tháng 7 đến nay !”

Hắn từ từ đi lùi lại đằng sau con sông… vẻ mặt hắn vô cùng hoang mang.

Đúng lúc này một chiếc xe tải của cảnh sát từ con đường bên kia lại chạy đến, mười người của biệt đội cơ động lần lượt nhảy xuống khỏi xe, họ bao vây xung quanh, rồi chĩa các khẩu Ak 47 vào người hắn.

Sếp Vũ lại nói. “Cậu đã bị bao vây ! Tôi yêu cầu cậu bỏ con dao trên tay xuống !”

Thu Ngân cũng lại dìu Thanh Hương lại gần hắn để xem nhưng bị Hoàng Việt đưa tay ngăn lại.

Sự căm thù trên gương mặt hắn đã hoàn toàn tắt ngấm ! Mặt hắn dần méo lại, cặp môi run lên, rồi nghiến chặt răng…

Hắn đang khóc !

Mọi người đều ngạc nhiên trước hành động của gã sát thủ máu lạnh này.

Thanh Hương biết mình đã kể cái điều bi kịch nhất cho hắn nghe, cô lại lên

tiếng: “Thành ! Đã kết thúc rồi ! Mày không còn gì nữa !”

Thu Ngân cũng lại nói: “Mày đã…cưỡиɠ ɧϊếp chính con nhỏ em gái ruột của mày ! Sau đó thì gϊếŧ nó !”

Lần này đến lượt các cảnh sát đứng gần đó lại sửng sốt, thế nhưng sếp Vũ không muốn hỏi gì họ lúc này. Ông lại quay sang nói: “Bắt nó lại đi !”

Bỗng dưng hắn lại gào lên, vung dao loạn xạ ! Mọi người giật mình lùi lại.

“Lê Công Thành ! Nếu cậu dám chống cự, chúng tôi có thể sẽ nổ súng !”

Hắn vẫn vung dao loạn xạ xung quanh, mặt hắn thì vừa bê bết máu và bù lu bù loa nước mắt, hắn thật sự đã điên loạn !

Hắn càng lúc càng đi lùi về sau, sau lưng hắn chính là bờ sông và không có lan can chắn lại !

“Này ! Dừng lại !”

Thanh Hương bắt đầu cảm thấy chóng mặt, mắt cô cũng mờ dần. Cô sực nhớ đến vết thương bị hắn đâm dưới bắp đùi, mặc dù Thu Ngân đã quấn chặt lại nhưng nó đã chảy máu rất nhiều.

"Hương !!!" Thu Ngân hét lên.

Thanh Hương buông tay khỏi người Thu Ngân ngã khụy xuống đất, một cảnh sát nhanh chóng chạy đến đỡ cô.

Là Hoàng Việt.

"Cấp cứu ! Cấp cứu !" Anh cũng hét lên với các đồng nghiệp xung quanh. Vài cảnh sát cũng bắt đầu chạy đến.

Trong khoảnh khắc đó, Thanh Hương cũng lại nghe thấy tiếng của bác Vũ cùng những người cảnh sát cơ động la hét, chuyện gì đã xảy ra ? Thế nhưng mắt cô đã mờ dần... rồi nhắm lại hẳn.