Chương 27: Đồng hồ và quả bóng

Phòng làm việc trên tầng năm của trụ sở Cục cảnh sát Hình sự đã chật kín các cảnh sát sau khi nghe tin báo. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trên bàn, bên trái màn hình là một tấm ảnh thẻ gương mặt của một cậu thanh niên 17 tuổi, còn bên phải là những thông tin của cậu ta. Các cảnh sát nhìn vào màn hình đều ngỡ ngàng, họ bàn tán rôm rả.

Sếp Vũ đứng cạnh bên cái màn máy tính, nói với giọng hơi bối rối với mọi người: “Thì ờ… như mọi người đã thấy, đây chính là nghi phạm lớn nhất của chúng ta hiện tại !”

“Thằng nhóc này… có thể là tên sát thủ đó được sao ?” Một cảnh sát nói.

“Dấu vân tay trên cái lọ thuốc mê vỡ ở hoàn toàn trùng khớp ! Không thể nào tự dưng mà dấu vân tay nó có trên đó được, chỉ có thể là cái lọ thuốc mê này là của nó. Có thể nó đã sơ hở làm vỡ cái lọ sau khi đã bắt cóc nạn nhân và không kịp phi tang…”

Hoàng Việt nói tiếp luôn: “Ba năm trước, một thằng nhóc 15 tuổi đã dám gϊếŧ hai người, thì thằng nhóc 17 tuổi này cũng có thể !”

“Vậy giờ chúng ta làm gì ?”

Sếp Vũ im lặng vài giây. “Chúng ta sẽ triệu tập nó… à không, đến tận nhà

dẫn nó về đây để điều tra ! Ngay bây giờ !”

Năm phút sau, sếp Vũ cùng vài người cảnh sát cùng leo lên chiếc ôtô SUV đen của sở đến địa chỉ nhà của thằng nhóc, ngoài ra còn có một chiếc xe áp tải nhỏ chạy theo sau. Mọi người đều chuẩn bị sẵn một cây dùi cui trong người nếu cần phải cưỡng chế nghi phạm về sở, thậm chí mang cả một khẩu K54 nếu nó chống lại !

Mười phút sau, hai chiếc xe đã đến khu phố nhà thằng nhóc, hai chiếc xe cảnh sát chạy vào đây khiến hàng xóm xung quanh đều thì thầm với nhau. Họ dừng xe trước cửa ngôi nhà cần đến, mọi người đều bước xuống xe.

Sếp Vũ nhìn bao quát ngôi nhà, mặt tiền nơi đây không lớn, có đến ba tầng lầu, tầng trệt ngôi nhà này bán các loại hóa chất, có lẽ đúng là chỗ ông đang cần tìm thật.

Một người đàn ông trạc tuổi sếp Vũ bước ra ngoài. Sếp Vũ giở nón ra chào.

“Các anh cần gì ? Nhà tôi buôn bán có giấy phép đàng hoàng !”

Sếp Vũ chẳng để tâm chuyện đó lúc này. “Cho chúng tôi hỏi, chỗ này có phải nhà của cậu Trần Hữu Cường không ?”

“Nó… là con trai tôi ? Sao thế ?”

Sếp Vũ quay đầu lại nhìn các đồng nghiệp của mình vài giây, rồi lại quay lên nói thẳng: “Thực ra… theo chúng tôi đã điều tra… thì cậu Cường hiện

đang là nghi phạm của một vụ án.

Ông ta sửng sốt. “Cái gì ?! Không thể được !”

“Mong ông hợp tác, gọi cậu nhóc Cường đó xuống đây để chúng tôi hỏi một vài chuyện !”

Trong ông ta có vẻ hốt hoảng, rồi cũng quay người vào trong nhà. Sếp Vũ cũng bước vào.

“Chuyện gì thế ?“ Lại một người đàn bà xuất hiện trong nhà, có lẽ là mẹ của nó.

Ông bố nói: “Bà gọi thằng Cường xuống đây ! Có mấy ông công an muốn hỏi chuyện nó gì kìa !”

Lần này đến phiên bà ta hốt hoảng. Hoàng Việt từ bên ngoài cũng bước vào, phụ sếp giải thích với họ.

Bà ta đứng ở cầu thang, hét to: “Cường ! Xuống đây !”

Sếp Vũ và Hoàng Việt vẫn khoanh tay chờ đợi.

“Mấy anh…cần ghế ngồi đợi chứ ?” Ông bố lại nói.

“Không cần !”

“Rốt cuộc… nó đã gây ra chuyện gì ?”

Sếp Vũ tặc lưỡi, ngoắc đầu ra hiệu cho Hoàng Việt giải thích ngắn gọn cho ông ta hiểu.

Năm phút sau, bà mẹ đã chạy xuống từ trên cầu thang.

“Làm gì lâu thế ?’

“Nó… khóa cửa trên phòng rồi ! Tôi gọi cỡ nào cũng không thấy nó trả lời !”

Hai người cảnh sát mở to mắt.

“Chúng tôi muốn lên lầu kiểm tra !” Hoàng Việt nói ngay.

Ông bố hơi lưỡng lự vài giây, rồi cùng đồng ý dắt họ lên cầu thang. Phòng của thằng nhóc nằm ở hướng Tây trên lầu 1, mẹ nó lại đập cửa gọi tên nó mấy tiếng, nó vẫn im im trong đó…

“Nhà có chìa khóa phòng riêng từng người chứ ?” Sếp Vũ hỏi.

“Ơ… mở ngay bây giờ ư ?”

Sếp Vũ bắt đầu mất kiên nhẫn. "Tôi không muốn gia đình ông phải thay ổ khóa cửa mới đâu nhé !”

Ông ta lại chạy xuống lầu, trở lên sau một phút cùng với một chùm chìa khóa. Ông lại lọ mọ thêm một hồi mở cửa được căn phòng. Căn phòng mở ra… bọn họ lại kinh ngạc, căn phòng ngủ hoàn toàn trống trơn không có ai !

“Cường !” Bố mẹ nói lại nhìn xung quanh gọi.

Trước mặt họ là một cái bàn vi tính sát tường, đằng sau giàn vi tính chính là cái rèm cửa sổ, nó đang bay phấp phới.

Sếp Vũ lập tức chạy lại, leo cả lên bàn máy tính khiến hai vợ chồng lại hốt hoảng, ông mở hai cái rèm cửa ra, cửa sổ bên ngoài cũng đã mở toang ! Ông nhìn xuống, bên dưới chính là con đường nhỏ sau nhà, ông lại nhìn sang bên con đường đằng xa… thấy một bóng người đang chạy rất nhanh !

“Mẹ kiếp ! Mình lại bất cẩn rồi !”

Ông lại leo xuống bàn, nhìn Hoàng Việt với vẻ mặt nghiêm trọng. Hoàng Việt hiểu ngay, anh lôi cái máy bộ đàm giắc ở thắt lưng bên hông lên trước miệng, bấm đè cái nút và nói: “Các anh em đang ở dưới nhà nghe đây, nghi phạm đã bỏ trốn theo con đường phía sau nhà, đuổi theo ngay !”

Trong bộ đàm vang lên vài giọng nói rè rè: “Rõ !”

Nói rồi anh cũng tức tốc chạy xuống nhà. Sếp Vũ cũng chạy xuống, và cũng lôi cái máy bộ đàm của mình ra. “Đây là Vũ, trưởng đội điều tra hình sự, nghi phạm đã bỏ trốn, đề nghị phong tỏa thành phố !”

Hai người cảnh sát đều chạy ra ngoài đường, để lại gia đình vẫn còn đang hoảng loạn trong nhà…

“Alô ? Chuyện gì đó Cường ?”

“Mày ! Tao… tao bị lộ rồi !”

“Mày nói cái gì ?!” Người thanh niên hét lên trong ống nghe.

“Ừ ừ…giờ tao phải làm sao ?”

“Làm sao mà lộ chuyện được chứ ?!”

“Tao không biết ! Công an tụi nó kéo tới nhà tao đông lắm !”

“Mày bỏ chạy trước mặt chúng nó hả ?!”

“Không… tao nghe dưới nhà có công an đến kiếm, tao khóa cửa phòng lại, mở cửa sổ và leo từ từ xuống… rồi chạy đi !”

“ĐM cái thằng ngu này !!! Chắc gì chúng nó kiếm mày vì chuyện của tao với mày ? Mày bỏ trốn như thế khác nào tự tố cáo ?!”

“Mẹ mày, trước giờ ngoài chuyện này ra tao có làm gì phạm pháp khác đâu mà tụi nó kéo cả lũ tới nhà tao ?! Lỡ chúng nó biết chuyện thật, tao ở lại thì cũng bị bắt thôi !”

“Cái con mẹ…! Giờ mày đang ở đâu ?”

“Tao… trốn ở chỗ khác rồi ! Giờ tao phải làm sao đây ?!”

“Mày đã làm con mẹ gì mà để chúng nó phát hiện ra mày chứ ?”

“ĐM mày hỏi hoài ! Giờ tìm cách cứu tao trước đã ! Chuyện này tao hoàn toàn làm theo lời mày cơ mà !”

“Mày tạm thời cứ trốn ở đâu đó… trốn kĩ vào đừng để bị bắt đấy, đợi tao nghĩ cách cái đã !”

“Ê… !!!”

6 giờ chiều.

Vài phút trước, bác Vũ lại gọi cho cô, bác bảo rằng thằng Hữu Cường đã chạy trốn…

Thanh Hương ngồi sững sờ trên giường cả tiếng đồng hồ, trời không lạnh nhưng cô ngồi co rúc, lại thở gấp.

Thằng Hữu Cường mà là hắn ư ? Không đúng, mình quyết không tin chuyện đó !

Tướng mạo, tính cách của nó trong lớp hoàn toàn không có điểm gì thích hợp với một gã sát thủ máu lạnh cả !

Hay là… nó chỉ là thằng đồng phạm ?!

Đúng rồi ! Hắn không thông minh và chuyên nghiệp như tên sát thủ, có lẽ hôm đó hắn đã sơ suất làm vỡ cái lọ thuốc mê mà quên phi tang. Mà nếu thằng Hữu Cường chỉ là thằng đồng phạm, thì tên sát thủ thật sự là ai ? Chẳng lẽ hôm qua thằng Hữu Cường đã nghe cuộc nói chuyện của mình, rồi báo lại cho đồng bọn của nó biết ? Vậy tên sát thủ cũng có thể là một thằng ngoài lớp à ?

Cô lại thở dài, duỗi thẳng chân mình ra, lại vỗ vào đầu mình.

Mà giờ ngồi suy đoán về thằng Hữu Cường làm gì cơ chứ, không tìm ra cái tên hung thủ thật sự cũng như không !

Cô đặt tay lên trán.

Mẹ kiếp ! Giác quan thứ sáu cái gì chứ, mình chẳng thể hình dung ra hắn, so với bố hồi đó thì mình thua xa !

Cô lại ngồi bật dậy.

Đúng rồi ! Bác Vũ cũng chỉ mới biết câu chuyện về ông thầy Minh Khôi đó, giờ chỉ cần bảo bác điều tra về ông thầy đó, kiểu gì cũng biết được thằng

nhóc Robin là ai !

"Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được…"

Thanh Hương trề môi, ném cái điện thoại lên giường. Giờ chắc bác Vũ bận đi bắt thằng Hữu Cường mất rồi, chẳng còn thời gian nghe mình nói đâu !

Thanh Hương bắt đầu lại thấy nản. Cô nằm xuống gối, và lại lấy một cái gối khác úp lên mặt.



“Mẹ bà nó !” Cô hét nhỏ, rồi ném cái gối vào tường. “Đéo thể nào yên lòng được !”

Mỗi lần nghĩ tới cái cảnh hắn gϊếŧ Phương Linh, cô lại sôi máu lên, chỉ muốn nhanh chóng lật mặt hắn !

Phương Linh…?



“Chịu thôi ! Lẽ ra tao đã định bỏ qua, nhưng rồi tao thấy nó còn đe dọa đến cả tao nữa ! Nên đành gϊếŧ !”

Thanh Hương mở to mắt. Lần thứ ba cô nằm mơ thấy hắn, chính hắn đã nói câu này khi mình hỏi tại sao hắn lại gϊếŧ Phương Linh lần thứ hai !!!

“Đã định bỏ qua”…

Nghĩa là hắn đã từng có ý định là sẽ không gϊếŧ Phương Linh nữa ư ? Tại sao lại thế ?

“Nó còn đe dọa đến cả tao nữa ! Nên đành gϊếŧ !”

Nghĩa là… Phương Linh đã làm gì đó khiến hắn có thể bị lộ, và bắt buộc hắn phải gϊếŧ cô để thủ tiêu !!!

Thanh Hương lại tự đánh vào trán mình. “Mẹ kiếp thật ! Sao giờ mình mới nhớ ra chuyện này nhỉ !”

Thanh Hương nhắm mắt, cố nhớ lại từng câu nói, từng hành động của hắn trong giấc mơ…

Khoan đã, thử phân tích lại chuyện của Phương Linh xem…

Con Linh nó vốn si mê ông thầy Hoài Lâm, điều đó đã chọc vào cơn giận của hắn, và đó trở thành nguyên nhân khiến nó bị gϊếŧ, điều này không có gì để nói. Sau đó thì hắn đã thất bại, vì mình và thầy Lâm đã kịp xuất hiện cứu nó.

Thế còn nguyên nhân thứ hai ? Phương Linh đã làm gì hắn, mà khiến hắn phải lo sợ bại lộ thân phận, phải thủ tiêu cô ngay ?

Thanh Hương lại nhắm mắt, cố moi từng dòng ký ức tháng trước ra khỏi đầu.



Cái hôm ở xếp sách thư viện !!!

Nhớ rồi ! Lúc ở thư viện, Phương Linh đã bảo rằng lúc cô bị hắn chụp thuốc mê sau lưng, cô đã “nhìn thấy gì đó trên người hắn” ! Chắc chắn là như thế !

Nghĩ xem nào, trên người hắn có dấu hiệu gì đặc biệt gì mà Phương Linh có thể nhìn thấy, để rồi bị hắn thủ tiêu tàn nhẫn… Hắn mặc áo khoác che kín hết cả người, lại đeo găng tay y tế, thế thì Phương Linh có thể thấy gì trên người hắn chứ ?

Thanh Hương tự lấy bàn tay phải che lên miệng mình, giả vờ như mình cũng đang bị hắn chụp thuốc mê từ phía sau. Cô nhìn xuống… bàn tay của hắn đã đeo găng tay, thế thì không thể nhìn thấy vết sẹo hay hình xăm rồi !

Cô vẫn giữ chặt bàn tay phải trên miệng, dùng tay trái nắm vào cổ tay phải kéo xuống, lại giả vờ mình là Phương Linh đang chống cự…

Cả cánh tay của hắn cũng đều được lớp áo khoác bao bọc, vậy cũng không thể thấy được phần da dưới lớp áo…

Đúng rồi ! Trong lúc nắm chặt cánh tay hắn để gỡ ra, Phương Linh có lẽ đã kéo phần tay áo khoác xuống, như thế thì sẽ lộ được phần da thịt cánh tay !

Phương Linh đã thấy gì dưới cánh tay này ?

Lông tay rậm ? Không, thế thì đâu có gì đặc biệt !

Hắn xăm hình gì đó rất bắt mắt trên cánh tay ? Cũng không phải, nó đã khẳng định không phải hình xăm như đinh đóng cột !

Vậy thì trên cánh tay chẳng còn gì có thể đặc biệt, bắt mắt như nó nói cả… chỉ còn phần cổ tay của hắn, trên cổ tay thì có thể có gì nhỉ ?



Chính là CÁI ĐỒNG HỒ !

Có thế mà mình không nghĩ ra ! Chỉ có thể là hắn vô tình đeo đồng hồ trong khi gây án !

Sau khi hắn bắt cóc Phương Linh không thành công, hắn đã định không bắt cóc nó nữa, nhưng có thể sau đó hắn sực nhớ ra là cái lúc hắn bắt cóc con nhỏ, đã quên tháo đồng hồ ra. Hắn sợ là con Linh sẽ nhớ ra chi tiết cái đồng hồ mà báo với cảnh sát, nên hắn mới quyết định gϊếŧ nó cho bằng được để bịt đầu mối !

Thanh Hương dựa lưng vào tường, lại nhắm mắt và bóp trán trong đau khổ. Mình đã bỏ qua chi tiết quan trọng này suốt một thời gian dài !

Cô lại suy nghĩ tiếp.

Mà tại sao hắn lại lo sợ cái đồng hồ ? Đồng hồ thì có năm bảy loại, con Phương Linh đâu phải là dân am hiểu về đồng hồ đâu ?

Hay đồng hồ hắn đeo là một loại đắt tiền, nổi tiếng ? Và Phương Linh biết ai là người có thể đeo cái đồng hồ đó ? Thế thì chẳng lẽ… hắn là một người Phương Linh quen biết ?!

“Hương ơi !” Là tiếng mẹ cô gọi dưới lầu.

Thanh Hương tạm ngừng suy nghĩ. Cô chạy ra ngoài cửa, nói vọng xuống cầu thang. “Dạ ?”

“Xuống ăn cam nè con !”

Thanh Hương thở dài. Thôi tạm thời nghỉ ngơi một chút đã !

Thanh Hương bước xuống phòng của bố mẹ. Bố cô đã đi làm về, hai người họ đang cùng nhau ngồi trên giường xem phim.

Mẹ cô chìa dĩa cam đã cắt sẵn thành nhiều miếng ra. “Nè, ăn đi con ! Cam này ngọt lắm !”

Cô cũng leo lên giường ngồi, cầm lấy cái dĩa, bốc một miếng cam cho vào miệng.

“Tắm chưa ?” Mẹ cô lại hỏi.

“Dạ chưa, tí nữa ạ !”

“Tắm sớm đi, mấy ngày này trời tối lạnh lắm đấy !”

Cô chỉ gật đầu, tiếp tục vừa ăn cam vừa xem chương trình tivi cùng với bố mẹ trên giường trong vô thức.

Lát sau, cô phát hiện mình đã ăn sạch cam lúc nào không hay.

Mẹ cô cười. “Trời ! Ăn gì lẹ thế ?”

Cô không trả lời, mắt vẫn hướng vào màn hình tivi đối diện. Mẹ cô cầm cái dĩa lẫn con dao bước xuống bếp.

Cô ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa phòng, khi chắc chắn mẹ đã xuống bếp, cô mới ngồi dịch lại gần bố cô.

“Bố ơi !”

Ông Thanh Hải quay đầu sang. “Sao con ?”

“Dạ…” Cô ấp úng. “Thì chuyện của bố hồi 18 năm trước đó ạ !”

Ông Thanh Hải vừa nghe câu xong thì tặc lưỡi, vuốt trán đau khổ. “Cái ông Vũ này, đã bảo đừng kể chuyện này mà cứ kể !”

“Chuyện bố đã giúp cảnh sát bắt được tên sát thủ Võ Hoàng Thịnh năm đó, thì có gì đâu bố ?”

“Chuyện đó chẳng có gì hay ho cả ! Bố lẫn bác Vũ suýt bị hắn gϊếŧ chứ chẳng chơi !” Ông Thanh Hải vẫn lắc đầu nhăn nhó, rồi lại nhìn con gái bằng ánh mắt xót xa. “Và bố cũng không ngờ là bây giờ… “nó” lại xảy ra với con !”

“Ý bố là có thể mơ thấy tên tội phạm ?”

“Con nói thật cho bố biết, trong suốt thời gian qua… con đã dấn thân đi điều tra về hắn thật à ?”

Thanh Hương im lặng vài giây, rồi gật đầu.

“Đấy ! Sao bố không lo được ! Con có biết chuyện này nguy hiểm lắm không ?!”

“Con đã mơ thấy ba cô bạn trong trường bị hắn cưỡиɠ ɧϊếp và gϊếŧ chết, và hai người đã thật sự bỏ mạng đúng như vậy !”

Ông Thanh Hải nuốt nước bọt chưa biết phải nói gì tiếp.

“Và con không chịu được điều đó ! Những gì con có thể nhìn thấy về hắn, con đều cung cấp hết cho bác Vũ, để bác có thể bắt hắn !”

Ông lại thở dài. “Thôi được rồi ! Con hãy hứa với bố, là sẽ không truy tìm hắn nữa ! Bố không muốn hắn gϊếŧ con đâu !”

Thanh Hương đã nghe câu này lần thứ hai trong ngày ! Rồi cô cũng đành gật đầu tiếp tục…

“Mà lúc nãy con muốn hỏi chuyện gì ?”

“À đúng rồi !” Thanh Hương sực nhớ ra vấn đề cần hỏi. “Cho con hỏi bố một câu nhé, đã bao giờ…bố có thắc mắc tại sao mình lại có khả năng đặc biệt này không ?”

“Ý con là…”

“Bố đã bao giờ tự đặt hỏi… tại sao bố có thể mơ thấy hắn chưa ? Tại sao mọi hành vi, suy nghĩ của người lạ mặt, thậm chí là một tên sát nhân lại có thể xuất hiện trong tâm trí bố cũng như con ? Điều này có cách giải thích khoa học nào không ?”

Ông ngẩn người vài giây, rồi gãi đầu. “Ờ… bố cũng không rõ ! Mà thực ra thì hắn cũng không phải là người lạ mặt đâu con !”

Thanh Hương mở to mắt. “Bố nói sao ? Hắn… không phải là người lạ mặt là sao ạ ? Chẳng lẽ trước đây bố đã từng quen biết hắn ?!”

“Thế bác Vũ chưa kể hết chuyện này à ?”

Cô lắc đầu.

“Cái tên Tiến đó… hắn cũng là bạn cấp 3 với bố lẫn bác Vũ !”

Cô kinh ngạc. “Thật vậy hả bố ?!”

“Nói chung, con đừng có suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, rồi tự động nó sẽ hết thôi !”

Mẹ cô đã mang dĩa cam khác vào phòng. “Hai bố con ăn thêm nữa nhé !“

Bà đặt dĩa xuống giường, hai bố con lại lấy một miếng ăn. Bà lại lấy cái điều khiển tivi gần đó, bấm chuyển kênh.

Thanh Hương vẫn ngồi đó ăn cam, vừa nhai vừa suy nghĩ, không quan tâm mấy đến chương trình trên tivi đang chiếu gì.

Mẹ cô dừng chuyển kênh, trên tivi lúc này đang là quảng cáo một chiếc đồng hồ đeo tay.

“Ôi trời, cái loại đồng hồ gì mà đến mười mấy triệu bạc thế !” Mẹ cô nói.

“À, cái này gọi là G-shock đó mẹ, mắc là đương nhiên !”

“Nhìn nó to tướng như đồng hồ con nít ấy !”

Cô lại cười. “Không phải cho con nít đâu. Với lại cái loại nó đang quảng cáo này nó để là hàng “limited”, tức là hàng hiếm đấy, cả nước có khi chỉ có một người mua được !”

“Bỏ cả chục triệu chỉ để mua một cái đồng hồ thôi ư ?”

“Phong cách mà mẹ, giờ nhiều thằng ghiền đồng hồ này lắm !”

Mẹ cô lại cười. “Mẹ vẫn thấy phí ! Ai đời lại có thằng nào lại mua ba cái này !”

“Lớp con có một thằng nó đã mua cái đồng hồ này rồi đó, đúng loại hàng hiếm này luôn !”

“Bộ nhà thằng đó giàu lắm à ?”

“Dạ ! Cái này vừa nhập về Việt Nam là nó mua liền !”

Mẹ cô vẫn trề môi ra.

Thanh Hương lại bước lên phòng của mình, vừa nằm xuống giường là những suy nghĩ về hắn lại chạy ngang qua đầu cô. Cô lại suy nghĩ tiếp về cái đồng hồ của hắn.



Có khi nào… hắn đeo G-Shock không ?!

Có thể ! Hắn là một người còn trẻ, thích thể hiện phong cách, nhà lại giàu có, mua một cái G-Shock, thậm chí là cái loại phiên bản giới hạn như trên tivi quảng cáo có khi chẳng có gì lạ ! Vả lại Phương Linh nó cũng chỉ biết có mỗi loại đồng hồ đó mà thôi !

Thằng đó trong lớp mình cũng đeo đồng hồ G-Shock !

Thanh Hương ngừng suy nghĩ của mình lại, tim cô đập lại đập nhanh hơn.

Mình đang suy nghĩ cái mẹ gì thế này ?! Sao lại nghĩ đến nó lúc này cơ chứ ?!

Thằng đó cũng là người giàu nhất trong lớp mình !

Mình điên rồi ! Tự nhiên cứ liên tưởng đến nó hoài là sao ?!

Thôi thôi ! Đành tạm gác chuyện này lại đã ! Suy nghĩ xem còn điều gì khác đặc biệt không…

Nhớ lại thử xem… hôm mình cứu Phương Linh khỏi tay hắn lần đầu, công nhận là mình gặp may, nếu không có thầy Hoài Lâm xuất hiện kịp lúc thì chắc nó cũng đã gϊếŧ mình ngay lúc đó rồi !

À không, phải nhờ quả bóng của hắn ở đó nữa chứ ! Nếu không có nó để mình đá vào người hắn, chắc gì mình cứu được con Linh ra !



Quả bóng của hắn ??? Tại sao lại là quả bóng ???

Phương Linh bảo rằng… lúc đạp xe ngang qua khu công trường vắng đó… hắn đã núp từ xa, và đá quả bóng vào trúng ngay bánh xe sau của cô khiến cô mới ngã ra khỏi xe, hắn mới có cơ hội…

Tại sao hắn lại chọn cách đá quả bóng vào xe nó một cách cầu kì như thế ? Sao không chạy lại dùng chân đạp ngã xe nó luôn ?

Chẳng lẽ… hắn thích đá bóng ?

Thằng đó trong lớp cũng rất giỏi đá bóng, nó còn nằm trong đội bóng của trường !

Thanh Hương tự tát vào đầu mình. Trời ơi là trời ! Sao đầu óc mình hôm nay cứ nghĩ về nó hoài thế ?! Không thể nào là nó được !

Lúc mình với Phương Linh dọn sách ở dưới thư viện tháng trước, thằng đó cũng ở đó ! Nó cũng biết về cái cuốn album !

Tim Thanh Hương đập càng lúc càng nhanh.

Lẽ nào… thằng đó chính là hắn thật… ?!

Trong lớp thằng đó cũng chơi khá thân với thằng Hữu Cường ! Hai đứa nó cùng nằm trong đội bóng đá trường !

Cô nhắm chặt mắt, lấy hai tay bịt tai lại, lắc đầu liên tục, cô đang cố phủ nhận những suy nghĩ vô thức cứ ồ ạt trong đầu cô nãy giờ…

Chỉ có thể là thằng đó thôi !

Suy nghĩ hồi trưa lại xuất hiện.



Mà nếu đúng như thế.

Hắn cũng chính là…của… !

Tim cô đã đập mạnh loạn xạ, cô thấy khó thở.

“Không !!!” Cô hét lớn. “Chỉ là trùng hợp, không thể có chuyện này xảy ra được !!!”

Thanh Hương lại ngồi co rúc lại, tâm trí cô đang điên loạn



Cô thấy mình đã cầm lấy cái điện thoại từ lúc nào.

Không….đừng !

Cô không thể làm chủ được hành động nữa, sự tò mò đã chiếm lấy suy nghĩ của cô !

Ngón tay cô run run, vài giây sau… cô đã bấm gọi cho… mẹ của Phương Linh !

Cô đặt điện thoại lên tai, tâm trạng đang cực kì hồi hộp…

“Alô” Giọng bà Diệu vang lên, vẫn còn âm điệu buồn buồn.

“Dạ chào bác…, cháu…cháu Hương bạn của Linh nè bác !”

“À Hương hả con gái ? Có chuyện gì không ?”

“Dạ… cháu quả thật không muốn phải làm phiền bác ngay lúc này… nhưng mà… cho cháu hỏi điều này được không ạ ?”

“Sao cháu ?

“Dạ…” Thanh Hương thở gấp. “Cho cháu hỏi lại… chuyện của Phương Linh hồi nhỏ được không ạ ?”

“Hả ? Sao lại…”

“Dạ dạ… cháu không có ý gì đâu ạ !”

“Cháu muốn hỏi gì ?”

“Hồi đó… hai bác đã nhận nó làm con nuôi đúng không ạ ?”

“Ừ đúng rồi… bác đã kể cho hai đứa nghe lâu lắm rồi mà ! Năm đó cả xóm phải đi chạy lũ, nhưng gia đình con nhỏ đã bỏ mặc nó trong nhà, lúc hai bác chạy ngang qua nhà nó thấy nó đứng khóc, thế là mang nó theo luôn !”

“Thế… cái tên của Phương Linh hiện tại… là do ai đặt cho nó ạ ?”

“Thì ba má nó đặt cho nó chứ ai !”

Thanh Hương đã cảm thấy bớt lo lắng chút…

“Nhưng mà lúc làm thủ tục nhận nuôi con, bác trai đã quyết định đổi họ nó thành họ “Nguyễn” của ổng ! Ổng nói không muốn nói phải mang họ của cái gia đình khốn nạn kia nữa !”

Thanh Hương lại sửng sốt. “Sao ạ ?! Thế… bác có nhớ… họ cũ của nó là gì không ?”

“Ờ, để nhớ coi…”

Tim Thanh Hương đã đập nhanh hết mức, cô thậm chí nín thở chờ câu trả lời. Làm ơn đừng là chữ đó ! Đừng là chữ đó !

“A ! Nó họ…”

Thanh Hương lại ngất xỉu ngay trên giường.

Thanh Hương lại thấy mình ở cái chỗ chết tiệt này, hành lang tối trong nhà của tên sát thủ Kẻ đào hoa !!!

“Mẹ kiếp ! Không phải hắn sắp làm gì nữa chứ ?” Cô lo lắng nói.

Cô nghe tiếng kêu cứu trước mặt !

Không chần chừ thêm một giây nào, cô chạy thẳng tới cánh cửa, xô cửa thật mạnh vào trong phòng !

Vẫn là cái căn phòng này, và hắn lại đang cưỡиɠ ɧϊếp một ai đó trên cái giường ở hướng tây bắc căn phòng !

Thanh Hương không cần biết hắn đang cưỡиɠ ɧϊếp ai nữa, cô xông đến cái giường, cô lấy cánh tay quấn trước cổ cái gã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, kéo ngược về sau, hắn ngã nhào xuống đất !

Thanh Hương lại kinh ngạc, trên giường chính là Thu Ngân !!! Cô bạn đang bị trói và tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ !

Một bàn tay đặt lên vai cô từ phía sau, ngay sau đó là cảm giác một vật sắc nhọn lạnh buốt cắm vào lưng mình !

Cô hét lên một tiếng thật to. Hắn rút con dao ra, cảm giác đau đớn cùng cực tràn đến vết thương vừa bị hắn đâm sau lưng cô, cô ngã nhào xuống đất. Cô cảm nhận được máu của mình đang chảy ra ồ ạt, cô thở gấp, rồi lấy một tay đè vào vết thương sau lưng.

Cô cắn chặt răng nhìn hắn đang đứng. “Thằng chó !!!”

“Kết thúc được rồi con đĩ !” Hắn lại cười lớn.

Hắn giơ con dao lên cao… nhắm mũi dao xuống ngay đầu cô !

Thanh Hương lại ngồi bật dậy khỏi giường trong mồ hôi đầm đìa cùng sự thở dốc.

Thu Ngân sẽ là mục tiêu kế tiếp của hắn !!!

Không thể thế được ! Con nhỏ Thu Ngân đâu đến mức quá xinh đẹp như đám “hot girl” trong trường, vả lại nó vào học mấy tuần nay, đâu có nói chuyện với ông thầy Lâm hay bất cứ ông thầy nào đâu ?!

Có khi nào… là vì chuyện tối hôm qua ?!

Đúng rồi ! Hắn nghĩ rằng… con Thu Ngân là người đang điều tra về hắn !

Tối hôm qua lúc truy đuổi hắn trong trường, hắn đã thấy mặt Thu Ngân, còn mình đã mặc áo khoác, cái hành lang lại tối nên có lẽ hắn không nhận ra mình !

Và bây giờ… hắn sắp thủ tiêu Thu Ngân trước để trừ hậu họa !!!

Thanh Hương lao tới chộp cái điện thoại di động của mình, mở máy lên… giờ đã là 7 giờ kém 15 phút, nó đã đi ăn kem với đám bạn trong lớp !

“Tiêu rồi !” Cô lại hét lên.

Thanh Hương nhanh chóng bấm gọi ngay cho Thu Ngân. Bốn tiếng “tút” trôi qua, cô bạn vẫn chưa bắt máy…

“Nghe máy đi Ngân ! Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì đấy !” Cô cầm điện thoại trong hoang mang, đi đi lại lại quanh phòng.

Tiếng bắt máy vang lên !

“Alô ?”

Thanh Hương cảm thấy mừng rỡ. “Ngân hả ?”

“Ừa tui đây ! Có chuyện gì thế ?”

“Bà có đang ở nhà không thế ?”

“Không ! Tui đang ở quán kem với chúng nó nè !”

“Bà đi luôn rồi hả ?!”

“Tụi tui mới tới đây được 10 phút thôi ! Bộ bà đổi ý, muốn tới đây luôn rồi hả ?”

“Không phải thế…” Thanh Hương bối rối, không biết nói sao.

“Bà muốn thì cứ tới đây, tụi tui sẽ chờ mà… Ối !”

Thanh Hương nghe rất ồn ào nhốn nháo bên kia điện thoại !

“Ngân !!! Chuyện gì xảy ra thế ?!”

“Quán lại mất điện rồi !” Thu Ngân vẫn nói trong không khí ồn ào. “Tối thui luôn, tui không thấy gì hết !”

“Lại cúp điện ? Ý bà là sao ?”

“Mới cách đây năm phút quán mới bị cúp điện rồi có lại, giờ lại mất điện nữa rồi !”

Thanh Hương ngẩn người.

“Mà có chuyện gì không ?”

“À phải rồi… tụi nó đi với bà đông không thế ?”

“Khoảng bảy người !”

“Có thằng con trai nào đi không ?”

“Có ! Có thằng Hải, thằng Minh, thằng Khánh, còn lại là tui với tụi con Hân !”

“Ừ được rồi ! Nghe nè Ngân, ở lại chơi tụi nó lâu lâu chút, đừng có tách nhóm ra hay về nhà vội ! Giờ tui sẽ tới đó ngay !”

“Bà tới đây luôn hả ?”

“Ừ !” Thanh Hương vừa nói chuyện điện thoại vừa mở tủ quần áo của mình.

“Mà có chuyện gì thế ?”

“Ờ… lát nữa tui sẽ kể bà sau ! Ráng chờ ở đó đừng có đi đâu !”

“Ê bà, tự nhiên… tui thấy chóng mặt, buồn ngủ quá !”

Thanh Hương dừng việc lấy quần áo lại. “Bà bị cái gì cơ ?”

“Tui không biết…”

“Ngân !!! Bà bị cái gì vậy ?!”

“Tui đang cảm thấy buồn ngủ kinh khủng, mắt sắp mở không lên nữa…”

Thanh Hương cảm thấy có chuyện chẳng lành. “Quán kem… nãy giờ có điện chưa vậy ?”

“Chưa…” Giọng cô bạn nhỏ dần.

Bỗng cô nghe một tiếng “cạch”, nghe như tiếng làm rơi điện thoại xuống.

“Ngân !!! Bà sao vậy ?! Trả lời đi !”

Không còn tiếng trả lời nữa, cô chỉ nghe tiếng ồn ào trong quán bên kia điện thoại. Cô lại đưa điện thoại ra trước mặt, vẫn đang ở chế độ nghe máy, cô bạn vẫn chưa tắt điện thoại.

Rồi Thanh Hương lại nghe có tiếng ồ lên trong điện thoại, cô không rõ trong quán kem đã xảy ra chuyện gì. Cô dùng hết sức lực của mình, hét tên Thu Ngân thật to vào điện thoại…

“Alô ?” Một giọng nói khác vang lên !

“Alô Ngân hả ?!”

“Ơ… tao không phải Ngân !”

“Ai đang nghe máy vậy ?!”

“Hương đó hả ? Tao là Hân nè !”

Thanh Hương lại ngẩn người, hỏi ngay: “Con Ngân đâu ?”

“Tao không biết nữa, nó đi đâu mất rồi ! Điện thoại nó vẫn còn để trên bàn nè !”

Thanh Hương kinh ngạc. “Không thể thế được !”

“Tao ngồi cạnh nó luôn chứ đâu ! Nhưng mà lúc nãy vừa có điện lại là nó cũng bốc hơi luôn ! Tụi tao cũng hết hồn nè !”

Trong điện thoại lại vang lên tiếng gọi tên Thu Ngân của bạn bè. Thanh Hương run run, tại sao điện lại mất rồi có lại đúng lúc như thế ? Chẳng lẽ là do hắn…?!

“Nó không có trong nhà vệ sinh luôn !” Cô bạn lại nói.

Thanh Hương lại làm rơi điện thoại lần thứ ba trong ngày. Cô ngồi thụp xuống sàn…

“Khốn khϊếp ! Hắn đã…bắt mất con Ngân rồi !”

Mẹ Thanh Hương mở cửa phòng mình ra nhìn lên lầu hai, rồi bà bước lên cầu thang, không biết có chuyện gì mà từ chiều tới giờ cứ nghe con bé la hét trên phòng.

“Hương ơi !”

Bà mở cửa phòng con ra… căn phòng trống trơn. Bà mở cửa toa lét, nó không khóa, cũng không thấy con gái mình trong đây. Bà gọi tên con trong phòng lần nữa, nhưng rồi căn phòng vẫn im lặng. Bà lại nhìn lên giường, quần áo của con gái mình mặc lúc nãy đang nằm lăn lốc trên giường, nó vừa mới thay ra.

Bà bắt đầu cảm thấy lo lắng, bà lại chạy xuống phòng mình, nói với ông Thanh Hải: “Ông ơi, con Hương nó đâu mất tiêu rồi !”

Ông Thanh Hải mở to mắt. “Trên cả lầu hai không thấy à ?”

Bà gật đầu. Bỗng di động trên bàn của bà rung lên, là tin nhắn của ái đó mới gửi đến, bà mở ra… là của Thanh Hương mới nhắn !

Bà mở tin nhắn lên xem ngay: Con xin lỗi bố mẹ !

7 giờ tối.

Thanh Hương đã thay quần áo ra ngoài cùng với một chiếc áo khoác, và đang chạy thục mạng trên khu phố nhà mình. Cô vừa chạy vừa bấm điện thoại, cô đang lên mạng tìm tin tức về tên sát nhân Võ Hoàng Thịnh năm xưa.

Một phút sau, cô đã chạy ra tới ngoài đường lớn. Cô vẫn cầm điện thoại trên tay, cô nhìn hai bên con đường đông xe qua lại… thấy một chiếc taxi đang đậu ở lề đường bên kia, cô lại chạy thật nhanh đến đấy, mở cửa xe và nhảy vào.

Làm ơn đi Thu Ngân… bà không được chết !