Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Của Những Kẻ Nguy Hiểm

Chương 25: Ngày Valentine đẫm máu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thứ hai, ngày 17 tháng 2, năm 2014.

Một tuần sau khi nghỉ Tết.

Năm nay có lẽ là năm xui nhất của Đình Sơn từ trước đến giờ, vừa mới qua hai tuần nghỉ Tết thì ngay tuần đầu tiên vào thì đã bị sốt nặng, phải nghỉ dạy thực tập suốt cả tuần đó. Không biết là do trong Tết mình ăn chơi quá đà nên mới đổ bệnh hay là do con muỗi vằn nào đó chọn mình làm mứt Tết mà “thưởng thức”, thật xúi quẩy !

Hôm nay Đình Sơn vẫn vào lớp dạy như bình thường, đám học sinh vẫn chăm chú tiếp thu bài giảng như những ngày trước Tết không có gì đặc biệt. Vẫn như thường lệ, Đình Sơn luôn dạy xong bài học trước khi hết tiết năm phút, anh cho đám học sinh bên dưới nghỉ giải lao, còn anh cũng tranh thủ lấy điện thoại mình ra lướt web như đám trẻ…

Hình như hôm nay anh thấy chúng nó đang bàn luận chuyện gì đó bên dưới rất sôi nổi, từ sáng tới giờ lúc mới bước vào trường anh cũng đã nghe các thầy cô trong trường này cũng đang bàn tán chuyện gì đó. Nhưng anh là người không mấy để tâm đến tin tức… nên cũng tặc lưỡi mặc kệ !

Chuông hết tiết reo lên. Đây cũng là tiết cuối nên anh cầm cặp chuẩn bị ra về.

Anh đứng ở hành lang nhìn xung quanh, nãy giờ chỉ thấy đám học sinh ùa ra ngoài các lớp, không thấy bóng dáng Minh Khôi đâu cả.

Hôm nay nó nghỉ dạy à ? Chẳng lẽ hôm Tết nó cũng ăn chơi quá đà rồi đổ bệnh như mình ?

Đình Sơn đặt cái cặp phía trước xe, rồi lái ra ngoài ở cổng bên hông trường. Hôm nay anh không về nhà vội, mà đi ngược về phía cổng sau trường học. Anh nghe đám học sinh nói rằng đối diện cổng sau trường Thái Viên có một quán trà sữa nhỏ, đã có vài ba lần đám học sinh “rủ rê” anh cùng đi uống thử mà anh chưa đồng ý, hôm nay anh quyết định sẽ “học tập” cậu đồng nghiệp Minh Khôi của mình, cũng sẽ đi tìm hiểu tâm lí, sở thích của các học sinh !

Quán trà sữa đã ở ngay trước mặt, quả nhiên là rất đông các học sinh ở đấy. Anh đậu xe ngay trước cửa quán, rồi cũng vào mua thử một ly uống.

Đình Sơn cầm ly trà sữa mới mua bước ra ngoài, ngồi xuống một cái bàn nhỏ gần đó, anh cầm cái ống hút to tướng và hút một hơi…

Cũng được đấy ! Nhưng cái này uống thì cũng như là… sữa bình thường thôi mà, có điều nó hơi có mùi trà, lại có mấy cục trân châu nữa, sao giờ tụi nó mê như điếu đổ thế này ?

Anh lại hút một ngụm… rồi nhìn sang bên cạnh, một cậu nam sinh đã ngồi đó từ nãy giờ !

Anh hơi giật mình, nãy giờ mình hoàn toàn không hề để ý. Cậu ta cứ đó ngồi thừ người ra, ly trà sữa trên bàn vẫn đang đầy tận nắp.

Đình Sơn lại nhìn lên mặt cậu ta, nét mặt này hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải ! Mặt cậu ta non choẹt, trông như học sinh cấp 2 chứ không phải học sinh trường này, cậu ta mặc áo khoác bên ngoài, nhưng không kéo dây kéo lên nên anh vẫn thấy bên trong là một cái áo sơ mi trắng đồng phục, anh nhìn xuống dưới bàn, là một cái cặp, đúng là nó vừa mới đi học về và ghé vào đây.

Thằng nhóc nãy giờ cứ ngồi dựa lưng vào ghế nhìn về phía cổng trường phia trước, miệng hơi hở ra, không nói bất cứ gì, cứ ngồi thừ người im lặng như đã hóa đá.

Anh cúi người sát vào khuôn mặt nó một chút… đúng rồi ! Đây chính là một trong hai thằng nhóc mà thằng Minh Khôi đã kết thân hai tháng trước !

Sao nó lại ngồi thừ người ở đây một mình nhỉ ? Thằng nhóc bạn thân của nó còn lại đâu ? Cả thằng Minh Khôi nữa ?

Anh lại nhìn nó một lượt, nó là đứa nào trong hai thằng nhỉ ?

Nhớ lại xem… mặt có nét điển trai, sáng sủa… chắc là thằng “Robin” !

Anh quyết định khều nó thử. “Em ơi !”

Nó quay mặt sang…và mở to mắt khi thấy anh, có lẽ nó cũng đã nhận ra anh.

“Thầy là… bạn đồng nghiệp của thầy Khôi !”

“Đúng rồi ! Thầy là Đình Sơn đây ! Sao em lại ngồi ở đây một mình thế, bạn của em và thầy Khôi đâu ?”

Nó không trả lời vội, vẻ mặt của nó hơi biến dạng… vài giây đầu tiên, mặt nó xụ xuống trông rất đau khổ, mắt hơi rưng rưng, nhưng rồi sau đó lại nhoẻn miệng cười một cách quái dị.

“Ha ha ! Bạn em… với cả thầy Khôi… toi đời hết rồi !”

Mắt anh mở to hết cỡ, suýt làm rớt cả ly trà sữa. “Cái gì ?!”

Thứ ba, ngày 11 tháng 2, năm 2014

Một ngày sau khi nghỉ Tết.

Trưa hôm đó sau khi tan học, “Robin” vẫn hẹn “Batman” đi chơi net như mọi tuần. Hôm nay lớp của “Batman” phải sinh hoạt cuối giờ với ông thầy chủ nhiệm gàn dở nên có thể sẽ ra muộn, “Robin” đã ra ngoài tiệm net chơi trước.

Đã nửa tiếng trôi qua, “Robin” đã thắng bốn trận Fifa, cậu bạn “Batman” vẫn chưa tới. Cậu thấy hơi chán, cậu tắt game. Rồi mở facebook mình lên lướt…

Mười lăm phút sau, cậu bạn “Batman” đã xuất hiện ngoài cửa tiệm, rồi chạy vào thật nhanh như ma đuổi.

“Ê mày…!” Cậu vịn vào bàn máy tính, thở hồng hộc.

“Vụ gì mà chạy dữ vậy ba ?”

“Ê… Ông thầy Khôi… có bồ !”

Cậu mở to mắt. “Cái gì ?! Sao mày biết ?”

“Tao biết từ tối qua rồi ! Mà chưa kịp kể mày !”

Cậu nhóc “Batman” ngồi xuống máy tính bên cạnh, mở máy lên.

“Bộ ổng nói mày nghe hả !” Cậu “Robin” lại hỏi.

“Không, tao phát hiện ra ! Ổng giấu tụi mình !”

Cậu gãi đầu. “Mà… ổng có bồ thì sao ? Có liên quan gì đến tụi mình đâu ?”

“Cứ coi đi đã !”

Máy tính của cậu bạn đã bật lên. Cậu bạn mở mạng vào facebook, đăng nhập một cách nhanh chóng, và trang Newfeed hiện lên. Cậu rê chuột xuống phần tìm kiếm Messenger bên phải, nhập vài chữ cái đầu tiên của nick facebook ai đó…

“Robin” vẫn chống cằm ngồi cạnh bên xem cậu bạn thao tác, vẫn chưa biết cậu định cho mình xem thứ gì mà gấp gáp như thế.

Lúc này thì trang facebook của một người thanh niên hiện ra, đấy chính là thầy Hoài Lâm, hai bọn họ cũng đã addfriend hết tất cả các thầy cô, bạn đồng nghiệp của thầy Khôi.

“Ủa, đây là…ông thầy Lâm bạn của ông Khôi mà !”

Cậu bạn lướt chuột xuống vài cái… bức ảnh mới nhất xuất hiện, đó là ảnh thầy Hoài Lâm đang chụp selfie cùng một cô nữ sinh, cô nữ sinh ấy quàng tay qua cổ thầy, còn đầu thì cũng quay sang hôn lên má của thầy !

“Robin” ngạc nhiên. “Ôi mẹ ơi, ổng…ổng quen với con nhỏ nữ sinh luôn !”

“Batman” cũng phì cười. “Tưởng thế nào ! Hóa ra cái trường này cũng cả đống đĩ !”

“Robin” dí sát mặt vào màn hình, cố nhìn vào cái bảng tên dưới ngực áo cô ta, rồi lẩm bẩm: “Kiều Oanh… lớp…12A4”. Rồi cậu nói tiếp: “Ủa, nếu thế thì liên quan gì đến ông Khôi ?”

“Batman” ngồi thẳng dậy, lăn chuột xuống phần bình luận. “Thì hôm qua lúc mới thấy tấm hình này tao cũng bất ngờ… nhưng tao coi comment thì còn vui hơn”

Phần bình luận hiện ra, đầu tiên là vài ba dòng bình luận của bạn bè cô nữ sinh ấy, đại loại là “chúc mừng vì đã công khai mối quan hệ ”, và rồi ở hai dòng bình luận cuối cùng:

Minh Khôi: Ghê lắm nha !

Nguyễn Hoài Lâm: Mày thì kém gì
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
)

“Robin” đúng là cảm thấy có gì đó !

“Sao ông Lâm lại nói với ổng là “không kém gì” ? Chẳng lẽ ổng cũng…cặp với nữ sinh giống ông Lâm”

“Thì hôm qua tao cũng nghĩ y chang mày vậy !”

“Batman” lại lăn chuột lên, nó bấm vào nick của một ông thầy khác cũng chung bạn bè với bọn họ luôn.

“Cái xong hôm qua tao lại vô tình vào face của ông Dũng, thấy mấy ổng đăng hình mấy ổng cùng đi ăn tất niên với nhau…”

Đây chính là trang facebook của thầy Dũng, cũng là giáo sinh chung trường với Minh Khôi. Cậu bạn lướt chuột xuống, thấy một album do thầy đăng lên, đấy là ảnh một cái bàn ăn lớn, xung quanh là rất nhiều người, đa phần là các giáo viên thực tập mà họ đã quen biết.

“Batman” lại chỉ về một góc ảnh, cậu “Robin” nhìn kĩ vào… đó chính là thầy Minh Khôi, đang ngồi cạnh một cô gái, mặt cô ta cũng non choẹt không kém !

“Ngồi chung thôi mà…đâu có…”

Cậu chưa kịp nói hết câu thì cậu bạn “Batman” đã bấm chuyển hình liên tục. Những tấm ảnh này hình như là họ đi ăn tiệc nướng ở một quán ngoài trời buổi tối, những tấm ảnh sau là ảnh chụp riêng của từng người hoặc từng nhóm ngoài đường phố…

Cậu bạn đã dừng lại… trên màn hình là bức ảnh thầy Minh Khôi đang cười tươi bên cạnh cô gái đó, tay họ nắm chặt nhau !

“Robin” ngỡ ngàng, ngồi dựa lưng vào ghế không nói nên lời.

“Giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa nhé ! Ổng cũng đang quen một con đĩ trong trường !” Cậu bạn nói.

“Sao mày biết con này cũng là học sinh của ổng ?”

“Muốn xem facebook con này chứ gì ?”

Cậu ta lại rê chuột sang phần Like, khi bấm vào, những người đã like hiện lên, tất nhiên là có cả thầy Khôi, và trong những cái nick đã like ảnh ấy, có một nick để avarta là khuôn mặt giống hệt cô gái trong ảnh, cậu bấm vào.

Trang facebook lại hiện ra, cô gái này tên là Anh Thư, dưới phần mô tả bên trái có để là: Đang học tại trường THPT Thái Viên !

“Robin” lại hồi hộp, cậu bạn bấm vào phần hình ảnh của cô ta, lướt xuống vài tấm, quả nhiên là cả đống hình cô gái mặc đồng phục nữ sinh trong trường !

“Batman” lại cười: “Giờ thì mày thấy rõ rồi đấy ! Tưởng ổng cao quý lắm, rốt cuộc rồi cũng quen với mấy con đĩ trong trường !”

“Nhưng mà… lỡ như con này thương ổng thật lòng thì sao… ?”

“Thương con mẹ gì mày ơi ! Chẳng có ai lại điên đi quen thầy giáo cả ! Chỉ

có thể là mấy con đĩ nứиɠ !” Nó chỉ vào màn hình và nói tục một cách hằn học.

“Hôm qua tao coi hết facebook con này rồi, thấy mấy tấm hình cũ nó còn chụp chung với hai ba thằng gì nữa, nó không phải thế thì là gì !”

“Robin” thở dài, nhắm mắt lại và bóp trán, cậu vẫn chưa chấp nhận được việc này, không ngờ người thầy tri kỉ mà hai đứa luôn tôn kính mấy tháng qua là người như thế…

Cậu mở mắt ra… cậu bạn “Batman” vẫn đang bấm gì đó lia lịa, cậu nhìn lên màn hình, cậu bạn đã thoát facebook của mình, và hình như đang đăng nhập vào nick facebook khác.

“Batman” bấm enter… và facebook của thầy Minh Khôi hiện ra !

Cậu mở to mắt. “Cái này là… nick của ổng mà ! Sao mày vô được hay thế ?!”

“Nhớ hồi mấy tuần trước ổng có rủ tụi mình về nhà riêng của ổng chơi luôn đó, tao có vô máy tính ổng, ổng chưa thoát facebook, và tao đã tìm ra tài khoản lẫn mật khẩu ổng !”

“Mày… mày định làm gì ?”

“Cho mày coi cái này !”

Nó mở hộp tin nhắn của cô gái Anh Thư kia lên, và lướt lên xem các tin nhắn tình tứ của bọn họ.

“Mày xem hết đi, ổng bả quen từ hồi trước khi nghỉ Tết cơ đấy !”

“Robin” chỉ gật đầu, không muốn xem làm gì…

Nó lại chỉ vào những tin nhắn mới nhất.

“Xem này, con đĩ này bảo là tối nay nó sẽ đi chơi với ổng và…qua nhà ổng luôn đấy !”

“Trời ! Hai người đó chẳng lẽ…”

“Chắc chắn là kiểu gì chẳng... nhau !”

"Robin" dựa lưng vào ghế, một cảm giác khó tả cuộn trào trong cậu.

Bị phản bội.

Đúng thế, cứ như bị phản bội. Chính thầy cũng đã bảo rằng không thích những con nhỏ cặp kè lung tung như thế. Và bây giờ thầy đã cặp luôn với nó, khác nào chọc tức mình ?

Bỗng cậu bạn “Batman” đứng dậy.

“Tối nay…tao sẽ vô nhà ổng để theo dõi !”

“Robin” lại kinh ngạc. “Hả ? Mày điên à ?”

“Không hề ! Tao muốn tận mắt chứng kiến hai người đó làm gì ở nhà, tao [bad word] tin là họ quen nhau “trong sáng”, kiểu gì con đĩ đó cũng “dụ” ổng thôi !”

“Mày tính đột nhập vô nhà ổng ? Vậy là phạm pháp đấy, ở tù hoặc bị đem đi cải tạo đó con !”

“Tao nói là làm ! Mày có đi với tao không ?”

“Robin” cúi gằm mặt xuống, không dám nói gì nữa…

8 giờ 30 tối hôm đó.

Hai cậu nhóc đã đứng trước căn hộ mà thầy Minh Khôi đã thuê.

“Batman” lại mở điện thoại lên, vào trang facebook của cô nữ sinh Anh Thư đó. “Nó đang đi chơi với ổng ở ngoài quận 1 !”

“Rồi chừng nào ổng về ?”

“Hình như nó hẹn là 8 giờ rưỡi sẽ về, vậy chắc sắp về tới rồi !”

“Mày tính… vô nhà ổng bằng cách nào ?”

“Kìa !” Nó hất mặt sang bên kia.

Ngay bên cạnh ngôi nhà chính là một ngọn cây cao lên đến tầng hai của ngôi nhà.

Nó chỉ lên tầng hai. “Ta sẽ leo vào bằng đường đó !”

Vừa dứt lời, thằng “Batman” đã phóng lên ngọn cây, leo lên trên đỉnh nhanh như cắt… rồi nhảy vào ban công tầng hai !

“Lên đây !”

“Robin” nhìn xung quanh hai bên để chắc chắn rằng hàng xóm không có ở đây… cậu leo lên cây, tất nhiên không thể nhanh bằng người bạn, rồi cũng nhảy vào lan can thành công !

“Mày chậm quá !”

Rồi thằng “batman” lại quay vào trong cửa, nó cúi xuống chỗ cái lỗ khóa.

“Mày biết phá khóa này chứ ?” “Robin” hỏi

Nó tháo cái cặp nhỏ sau lưng xuống, mở ra và lục lục thứ gì đó.

“Đây rồi !”

Nó móc ra một cây gì đó bằng kim loại mỏng và nhỏ như cây tăm, trên đầu đã được uốn cong sẵn.

“Mày định… bẻ khóa bằng cái cây này ư ?”

Nó gật đầu, và cắm cái cây đó vào lỗ khóa cửa bé tí tẹo, và vặn.



Năm phút trôi qua, nó vẫn chưa bẻ được cái ổ khóa cửa. “Robin” chán nản ngồi phịch xuống sàn. “Mày có chắc là được không đấy ?”

“Cái này tao làm thử một lần rồi ! Chắc chắn được !”

CÁCH !

Hai người lập tức đứng dậy, nó đưa tay vặn cửa, kéo ra… cánh cửa đã được mở !

“Được rồi !” Nó reo lên.

Bỗng “Robin” nghe tiếng xe từ đằng sau, cậu nhìn sang… bên dưới là xe của thầy Minh Khôi ! Thầy đã về tới nhà, sau xe đúng là một cô gái !

“Ổng… về tới rồi ! Đúng là có con nhỏ đó theo sau nữa !”

“Vô trong nhanh lên” Nó nói nhỏ.

Hai người chạy vào trong, rồi đóng cửa lại. Trong đây cũng chính là phòng

ngủ của thầy Khôi.

“Giờ mày tính làm gì ?”

“Vào đây !”

“Robin” nhìn sang, đấy chính là cái tủ quần áo đối diện cái giường ngủ. Nó mở tủ ra, và hai thằng lại chui vào trong, đóng cánh tủ lại. May mắn một điều là mép tủ ở hai bên chừa ra khá rộng, đủ để bên trong nhìn ra bên ngoài.

Vài phút sau, phòng đèn bật lên, họ đã nhìn ra rõ toàn cảnh trong phòng.

“Vô rồi !”

Thầy Minh Khôi và cô nữ sinh Anh Thư bước vào phòng…

Hai thầy trò ngồi lên giường, đối diện nhau, họ tâm sự vài ba câu nhỏ tiếng.

“Sắp rồi !” Thằng “Batman” nói với giọng thật nhỏ.



“Thầy ! Năn nỉ thầy mà !” cô nữ sinh Anh Thư nũng nịu.

“Nhưng mà…thầy cũng chỉ là giáo sinh thôi ! Làm vậy là lạm quyền đấy !”

“Ráng giúp em đi ! Chỉ duy nhất một cột điểm bài viết này thôi, tại hồi thi cuối kì 1 em có ba điểm, nó kéo dữ quá, giúp em cột điểm này để lên học sinh khá đi ! À… lên học sinh trung bình cũng được !”

“Robin” mở to mắt. “Đổi điểm ư ?”

Thầy Minh Khôi gãi đầu. “Chuyện này thì…”

Cô nữ sinh tiến lại ngồi gần hơn, nắm lấy bàn tay của thầy. “Đi mà thầyyy…thầy không thương em sao ?”

Rồi thầy Minh Khôi cũng mỉm cười. “Thôi được rồi cô nương… nhớ không được nói cho ai biết đấy !”

Hai người im lặng vài giây… rồi thầy tiến gần lại, hôn vào môi cô nữ sinh…

“Robin” ngồi trong tủ mà tim đập thình thịch, cậu hiểu mình sắp phải chứng kiến chuyện gì.

Rồi thầy Minh Khôi lại đưa tay ra… cởi từng chiếc khuy áo của cô học trò nhỏ, rồi cởi hoàn toàn cái áo sơ mi của cô ra ! Anh vẫn đang hôn cô… và nằm đè cô xuống giường, anh cứ mơn trớn bờ môi ấy, cô nữ sinh cũng hưởng ứng bằng việc khoác tay qua cổ thầy…

Vài phút sau, họ đã hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường !

Hai cậu nhóc chứng kiến từng khoảnh khắc trong tủ.

Cái điều mà họ mong đợi cũng đến: thầy Minh Khôi đang làʍ t̠ìиɦ với chính cô học trò nhỏ của mình !

Tiếng thở gấp gáp của hai người cứ vang lên từng đợt trong phòng. “Robin” lần đầu tiên chứng kiến cảnh này ngoài đời thật, cậu vừa xem trộm vừa hồi hộp.



Họ đã xong, và giờ họ đang nằm ôm nhau trên giường, vẫn còn đang thì thầm chuyện gì đó.

“Robin” nhìn sang đối diện… cậu bạn “Batman” đang cầm cái điện thoại trên tay ! Nó đặt điện thoại sát mép tủ.

Năm phút sau, họ lại mặc đồ trở lại, và cùng bước ra khỏi phòng, chắc hẳn thầy Minh Khôi đang tiễn cô nữ sinh Anh Thư đó xuống lầu.

Hai cậu nhóc mở tủ nhảy ra ngoài, và chạy ra ngoài ban công lúc nãy. Họ nhìn xuống lầu, hai bọn họ lại leo lên xe, chắc là thầy lại chở cô ta về tận nhà. Khi xe của thầy đã đi khỏi một lúc, họ lại lần lượt nhảy xuống lầu bằng cái cây cao bên cạnh ngôi nhà.

Họ chạy đi một cách thục mạng…

“Giờ thì mày chứng kiến hết rồi nhé ! Ổng…đã cᏂị©Ꮒ con đĩ đó… vì giúp nó nâng điểm số trong lớp !” “Batman” vừa chạy vừa nói.

“Mày đã quay clip lại ư ?”

“Ừ !”

“Sao mày lại làm thế !”

“Im đi ! Lỡ ổng có chối thì cái này sẽ làm bằng chứng !”

“Mày định tố cáo ổng thật ư ?”

Bỗng dưng nó im lặng… lát sau hai đứa tách nhau ra về, thằng "Batman" vẫn chưa trả lời.

Thứ tư, ngày 12 tháng 2.

“Robin” ngồi học trong lớp nhưng đầu óc cứ nghĩ đến thầy Minh Khôi, đặc biệt là cái cảnh tượng hôm qua mà cậu đã chứng kiến… người thầy giáo cậu đáng kính nhất đã làm việc đó với một trong những người mà cậu căm ghét nhất trên đời này.

Cậu nằm gục đầu lên bàn, nghiêng mặt sang một bên. Cái cảnh hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đó cứ hiện lên trong đầu cậu…

Đặc biệt là toàn bộ cơ thể của cô nữ sinh đó…

Nó thật sự… rất đẹp…

Và khi hai người làm chuyện đó…

Cậu cảm thấy nóng bừng cả người, cậu sờ tay vào đũng quần mình, nó đã…

Bỗng cậu mở to mắt ra. Bàn đối diện bên trái cậu là chỗ ngồi của cô nữ sinh chung lớp, cô bạn này có một thân hình khá nở nang dù chỉ mới học lớp 9. Phần cúc áo trên cùng của cô ấy không cài lại, phần áo dưới chiếc cúc thứ hai cũng đang hở ra rất nhiều… và cậu thấy rõ hết bên trong !

Hình ảnh thân thể của cô nữ sinh tối qua ngày lúc càng hiện rõ trong đầu cậu.



Cậu như đã mất hết tri giác, trong đầu cậu lúc này trống rỗng. Cậu gục đầu trên bàn và cứ nhìn chằm chằm vào trong lớp áo bị hở ra của cô bạn ngồi bàn đối diện. Cô bạn vẫn không hay biết…

Tay cậu sờ liên tục vào đũng quần mình… và cậu tự kéo dây kéo quần mình xuống…

Cô bạn nhìn sang bên bàn cậu…và hét lên thật to giữa lớp.

Minh Khôi không chỉ addfriend facebook hai đứa nhóc, mà còn add luôn cả mấy đứa bạn trong lớp chúng ! Anh đang muốn tìm hiểu rõ rốt cuộc nguyên nhân nào khiến họ xa lánh hai cậu nhóc đến thế.

Anh lướt một hồi… hình như trong lớp của thằng nhóc “Robin” hôm nay đã xảy ra chuyện gì đó, cứ chốc chốc là thấy vài đứa bạn trong lớp nó đăng status đại loại như là đang chửi ai đó kinh tởm, biếи ŧɦái các kiểu.

Anh cảm thấy lo lắng bất thường. Sao mình có cảm giác như là bọn này… đang nói đến thằng nhóc đó nhỉ ? Đã có chuyện gì nữa sao ?

Anh bấm mở hộp tin nhắn của thằng nhóc “Robin”lên, nó không online, nhưng cũng nhắn cho nó vài câu:

Hôm nay trong lớp em đã xảy ra chuyện gì thế ?

Rồi anh tắt nó đi, đợi khi nào nó online sẽ nói tiếp…

Suốt từ buổi trưa đến chiều, nó thậm chí không lên facebook.

Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ ?

Rồi Minh Khôi quyết định… nhắn tin hỏi một trong mấy đứa bạn trong lớp nó ! Anh cũng đã tìm hiểu chúng nó cả tuần nay, và lại “kết thân” được với vài ba đứa.

Minh Khôi: Em ơi

(Cô nhóc bạn thằng “Robin”): Dạ sao thầy ?

Minh Khôi: Hình như trong lớp em hôm nay xảy ra chuyện gì đó hả ? Thấy nãy giờ cứ thấy vài ba đứa trong lớp đăng status chửi ai đó biếи ŧɦái, bệnh hoạn

(Cô nhóc bạn thằng “Robin”): Là cái thằng khùng đó đó thầy !

Minh Khôi hiểu đó là thằng “Robin”. “Nó làm sao ?”

(Cô nhóc bạn thằng “Robin”): Nó… thủ da^ʍ ngay trong lớp !

Chiều.

“Batman” vỗ nhẹ vào vai thằng “Robin”. “Mày bị cái mẹ gì vậy ?”

“Robin” vẫn ngồi trên đống gạch thẩn thờ.

“Dám… sục ngay trong lớp học ư ? Điên rồi hả ?”

“Con nhỏ ngồi đối diện bên trái bàn tao… áo nó hở ra quá trời, tao nhìn thấy hết bên trong nó luôn…”

“Và mày cứ nhìn nó mà sục ?! Sao mày liều thế ?”

Nó gật đầu một cách vô thức.

“Rồi… mày bị gì ?”

“Con đĩ đó la lên…cả lớp biết… bà cô đi xuống cũng nhìn thấy tao đang cầm cái đó… bả báo ông già tao….tao bị ổng đập một trận hồi trưa…” Nó trả lời như một con robot.

“Trời ơi là trời ! Mày bị cái gì mà sao hôm nay khùng dữ vậy ?” Thằng

“Batman” gãi đầu liên tục. “Hổng lẽ… mày ám ảnh chuyện mày thấy hôm qua hả ?”

Giờ thì cậu bạn mới nói trúng tim đen của “Robin”, nó đã lấy lại chút ý thức, và gật đầu nhẹ.

“Batman” ngẩn người… không biết phải nói gì tiếp…

Bỗng dưng có tiếng xe máy chạy đằng sau lưng họ. Họ quay đầu sang, chính là Minh Khôi.

Anh nhanh chóng xuống xe, tháo nón bảo hiểm ra.

“Em bị sao thế ?” Anh chạy đến chỗ thằng “Robin” hỏi.

Thằng “Robin” đứng dậy, nhìn chằm chằm vào anh, tim đập thình thịch…không dám trả lời.

Anh nắm lấy hai vai nó: “Thầy đã biết hết rồi ! Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì với em, em có xem đoạn phim nào hay không ?”

Thằng “Batman” nhếch mép, nói luôn: “Có đấy ! Hôm qua nó “vô tình” coi một đoạn phim khiêu da^ʍ thực tế !”

“Em nói cái gì thế ?”

“Ờ thì…tối qua khoảng gần chín giờ, nó đã coi một đoạn phim làʍ t̠ìиɦ… giữa một thầy giáo và cô nữ sinh xinh đẹp !”

Minh Khôi kinh ngạc, anh run lên. “Các em…”

Thằng “Batman” cười đau khổ: “Thầy muốn biết đúng không ? Được, tối qua tụi em đã núp trong tủ áo của thầy, và đã thấy hết !”

“Cái gì ?!” Anh hét lớn. “Các em…đột nhập vào nhà tôi ?!”

“Phải, em đã leo lên lầu hai, cạy ổ khóa mà vào !”

“Sao em dám làm thế ?! Dù ta có thân thiết cách mấy cũng không được…”

“Và giờ bọn em đã làm thế đấy ! Thầy định làm gì, báo công an vì tụi em đã xâm nhập gia cư bất hợp pháp à ?”

Minh Khôi ngẩn người. “Các em…”

Lúc này thằng “Robin” mới quay sang. “Mấy tháng nay, bọn em luôn coi thầy là một người rất đáng kính cơ đấy !”

“Ý em là sao ? Thầy đã làm gì…”

Thằng “Batman” lại quát lên: “Còn hỏi nữa à ? Ông cũng chỉ là một kẻ đốn mạt như mấy ông thầy tôi đã gặp ! Ông đã ngủ với con đĩ nữ sinh đó, thứ mà chúng tôi căm ghét nhất trên đời này !”

Minh Khôi thở gấp, không nói nên lời.

“Suốt thời gian qua, tôi cứ xem ông là một người duy nhất có thể hiểu được tâm trạng chúng tôi, nhưng rồi ông cũng chỉ là thằng đạo đức giả ! Ngủ với học sinh chỉ vì nó muốn đổi chác điểm số !”

“Các em đừng…”

“Batman” quay người bỏ đi không nói thêm lời nào nữa. Thằng “Robin” cũng chỉ lườm anh một phát, rồi cũng quay người bỏ đi.

“Khoan đã !”

Anh hét gọi chúng, nhưng chỉ vài giây sau, chúng đã biến mất khỏi sân bóng…

Thứ năm, ngày 13 tháng 2. Buổi chiều

Thằng nhóc “Batman” ngồi ngay trước cửa “nhà riêng” của nó, nó ngồi dựa lưng vào cánh cổng sắt bên ngoài, nó cứ thẩn thờ như thế suốt hai tiếng đồng hồ…

Thằng nhóc “Robin” từ đằng xa bước đến, thấy cậu bạn, nó cũng ngồi xuống ngay bên cạnh. Thằng nhóc “Batman” nhìn sang, “Robin” đã tươi tỉnh hơn, không còn ngơ ngơ mất hồn như hôm qua nữa.

“Vẫn còn buồn ổng hả ?” thằng “Robin” hỏi.

“Chiều hôm qua tao mới hỏi mày đấy”

“Thì hôm nay mày cũng bị như tao thôi !”

“Còn hỏi nữa !”

Hai thằng lại ngồi im lặng.

“Tao cứ tưởng… mình đã có được một ông bạn tâm lí nhất từ trên trời rơi xuống… vậy mà vẫn…” Nó nuốt nước bọt. “Và hôm qua tao đã chửi vô mặt ổng !”

“Mày cũng không muốn làm vậy đâu, đúng không ?”

Thằng “Batman” gật đầu.

Thằng “Robin” vỗ vai cậu bạn. “Thì…tao cũng thất vọng ổng như mày thôi !”

“Mày biết là tối hôm trước lúc tao mới thấy tấm hình ổng chụp chung với con đĩ đó, tao suýt nữa đập nát điện thoại đấy !” Nó nhắm mắt, dựa đầu vào cột sắt. “Rồi lúc tao chứng kiến ổng cᏂị©Ꮒ con đó trong phòng, tao cũng chỉ muốn lao ra đấm vào mặt ổng một cú, rồi đập nát sọ con kia !”

Thằng “Batman” giờ lại đang “trải lòng” với người bạn thân của mình...

“À, cái đoạn clip mày quay còn giữ không ?” “Robin” lại hỏi.

Nó móc cái điện thoại trong túi quần ra, mở lên cái đoạn video ấy. Nó quay phim với máy quay để dọc, cái khe hở của tủ lại nhỏ nên độ phân giải video hẹp hơn bao giờ hết, nhưng toàn bộ nội dung họ nói với nhau trong phòng đều nghe rõ… kể cả tiếng hoang lạc của họ !

“Mày… có nói với ai chuyện này chưa đấy ?”

Thằng “Batman” chỉ im lặng lắc đầu.

Lát sau thì cậu cầm luôn cái điện thoại mà xem.

Thằng “Batman” lúc này mới lên tiến: “Mày nghĩ…tao có nên tố cáo ổng không ?”

Cậu nhắm mắt lại, thở dài một hơi. “Tao nghĩ là không !”

Nó quay sang. “Vậy chứ mày…”

“Tao không muốn giận ổng nữa !”

Thằng “Batman” kinh ngạc. “Mày nghĩ cái gì thế ?”

“Việc này… đâu phải lỗi của ổng ? Mày cũng nghĩ là do con nhỏ đó mà đúng không ?”

Nó ngẩn người.

“Robin” lại thở dài. “Vả lại… chúng ta cũng chả có quyền cấm đoán ổng quen ai !”

Thằng “Batman” lúc này mới gật đầu. “Cũng phải ! Nhưng…”

“Tao thì nghĩ lại rồi !” Cậu lại vỗ vai bạn. “Dù gì đi nữa, ổng cũng như là anh em của mình, ổng là người duy nhất đã lắng nghe tụi mình, giúp mình tự tin hơn, giúp nói ra hết mấy cái bức xúc tệ hại đó giờ mà tao với mày cả đời không dám nói ra cho ai biết !”

Nét mặt thằng “Batman” cũng đã thay đổi chút. “Mày nói đúng đấy, nhưng tao cứ cảm thấy…”

“Chúng ta với ổng đã “thề” trở thành anh em với nhau rồi mà ! Đã là anh em tốt thì miễn sao ổng cảm thấy vui với hạnh phúc thì chúng ta cũng phải vui mừng chứ !”

Nó lại im lặng vài giây.

“Thôi nào ! Tao hiểu rõ mày mà, mày cũng đâu muốn phải giận ổng đâu đúng không ?”

Nó đã gật đầu !

“Robin” cười. “Vậy nên đừng căm ghét ổng nữa nhé !”

“Nhưng mà… chiều qua tao lỡ chửi ổng rồi !”

“Tao không nghĩ ổng giận mình đâu ! Thậm chí ổng còn thấy mình cũng có lỗi mà !”

“Sao mày biết ?”

“Ổng không nhắn tin riêng trên facebook cho mày à ?”

Thằng “Batman” ngẩn người. Nó lấy lại cái điện thoại và lên facebook, trong điện thoại nó vẫn chưa thoát tài khoản của ông thầy ra… Nó bấm vào tin nhắn của thằng “Robin” trước, ông thầy đã nhắn rất nhiều dòng cho thằng bạn, đại ý là những câu xin lỗi… thằng bạn vẫn chưa trả lời gì. Nó lại vào mục tin nhắn của chính nó, quả nhiên ông thầy cũng nhắn cho nó cả đống tin nhắn xin lỗi !

“Thấy chưa, ổng vẫn còn quan tâm tụi mình mà ! Ổng quen con nhỏ đó đâu phải vì cố ý muốn chọc tức tụi mình !”

Nó lại gật đầu, mặt nó đã tươi tỉnh trở lại.

Lát sau, nó lại mở tin nhắn của con nhỏ Anh Thư lên.

“Con nhỏ đó mới nhắn cái gì với ổng hôm qua nữa này !”

“Robin” nhìn sang.

Anh Thư: Valentine này nhất định sẽ tặng anh một bất ngờ :*

“Valentine ư ? Hình như là ngày mai ?”

“Con nhỏ định làm trò gì nữa nhỉ ?”

“Chắc là... giống bữa tối hôm bữa !”

“Đúng là…”

Cậu chen ngang ngay. “Thôi thôi ! Đừng để ý tới hai người đó nữa ! Kệ đi !”

Nó gật đầu.

“Robin” đứng dậy. “Thôi, thư giãn đi ! Đi ăn uống gì đó hoặc là đi chơi net với tao đi !

Hai cậu bạn cùng bước ra khỏi khu nhà ấy.

‘Tự nhiên…tao muốn xin lỗi ổng !” Thằng “Batman” nói.

“Robin” lấy tay khoác qua vai cậu bạn. “Tùy mày thôi !”

Thứ sáu, ngày 14 tháng 2.

“Batman” đã trở lại bình thường, cậu không còn thấy căm thù gì thầy Minh Khôi nữa. Cậu ngồi học trong lớp và đang nghĩ sẽ lại làm lành ổng như thế nào.

Cậu nhìn lên bảng… hôm nay là ngày Valentine.

Đầu óc cậu thoáng qua dòng tin nhắn của con nhỏ đó nhắn cho thầy… Hôm nay nó muốn tặng ổng cái gì nhỉ ? Sao mình cứ có cảm giác gì đó !

Thầy đã giảng xong bài học trên bảng, còn dư vài ba phút, lớp được nghỉ giải lao.

Cậu lấy điện thoại ra. Phần tin nhắn đến đã đầy, cậu mở lên và xóa bớt các tin nhắn vớ vẩn của tổng đài. Sau khi xóa vài tin nhắn mới nhất ở đầu trang, cậu dừng lại…

Thầy Minh Khôi vừa nhắn một tin nhắn cho cậu vài phút trước !

Cậu nhanh chóng mở ra xem… và sửng sốt.

Giờ ra chơi.

“Batman” tức tốc chạy sang bên lớp của “Robin”. Cậu đứng ở chỗ cửa sổ lớp, ra hiệu cho cậu bạn đang ngồi đó ra ngoài.

“Chuyện gì ?”

“Lúc nãy… ông Khôi… mới nhắn tin vô điện thoại tao !”

“Batman” lại đưa tin nhắn trong điện thoại ra cho cậu bạn xem:

Hai em thân mến, trước hết thầy muốn xin lỗi hai em một lần nữa về chuyện vừa rồi, thầy thề một điều là không hề có ý muốn xúc phạm hay chọc vào nỗi đau của hai em ! Thầy xin lỗi nhiều !

Đoạn tin nhắn thứ hai: Và có lẽ các em đã đúng, thầy đã phạm một sai lầm nghiêm trọng và sắp phải trả giá bằng nhiều năm tới ! Thầy đúng là không nên quen em ấy ! Và thầy cũng có một lời khuyên là… các em đừng đăng ký nguyện vọng vào trường Thái Viên này nữa, thầy nghĩ ở quận 5 cũng có hai trường cấp 3 công lập là trường Nguyễn Huệ với trường Lý Thái Tổ cũng rất tốt, các em nên chọn trường ấy…

“Robin” run run. “Ổng nói… đã “phạm sai lầm nghiêm trọng” với “sắp trả giá bằng nhiều năm tới” là sao ?”

“Cuối tin nhắn ổng có nhắn là “tạm biệt” nữa này !”

“Rốt cuộc ổng đã xảy ra chuyện gì rồi ?!”

“Tao không biết ! Nhất định là ổng đã gặp chuyện !”

Hai người lại im lặng suy nghĩ.

Thằng “Batman” lại nói. “Ngay trưa hôm nay, ta phải sang bên trường Thái Viên hỏi ổng cho ra lẽ !”

“Robin” cũng gật đầu.

Trưa.

Ngay sau khi tan học, “Batman” đã dắt xe đạp và chở cậu bạn “Robin” của mình tức tốc đến ngay trường Thái Viên.

Họ chạy đến cổng sau trường học.

“Mày đã gọi ổng chưa ?” “Robin” hỏi.

“Tao gọi ổng mấy cuộc từ hồi giờ ra chơi rồi ! Ổng không bắt máy !”

“Vậy giờ sao ?”

“Chúng ta chạy vào trường tìm ổng ! Không có thì hỏi mấy thầy cô giáo sinh khác !”

Dựng xe ngay chỗ quán trà sữa, hai người lại chạy vào trường theo lối cổng sau.

Hai cậu nhóc chạy băng qua các anh chị học sinh cấp 3, chạy lên cả tầng lầu mà thầy Minh Khôi bảo là dạy ở đấy. Họ lại chạy dọc qua hành lang đã bắt đầu thưa thớt học sinh… lớp mà thầy dạy đã ở ngay trước mặt, họ chạy vào cửa lớp.

Trong lớp vẫn còn một hai nam sinh vẫn chưa ra về, “Batman” đánh liều lại hỏi. “Anh ơi !”

Anh nam sinh ra vẻ thắc mắc.

“Đây là… lớp 12A3 đúng không ?”

“Ừ, em cần tìm ai ?”

“Có phải…lớp của anh là có thầy giáo sinh Minh Khôi dạy đúng không ?”

Anh ta hơi ngạc nhiên. “Phải, sao ?”

“Thầy Khôi đã về nhà chưa ?”

“Hôm nay thầy Khôi không có đến lớp dạy !”

“Sao ?” Hai cậu nhóc sửng sốt. “Các giáo sinh không còn dạy ở trường nữa ạ ?”

“Không phải, mấy lớp kia các giáo sinh vẫn dạy, chỉ có lớp anh là không thấy thầy vào dạy từ sáng giờ !”

“Thế…thầy đâu ?”

“Anh đâu biết !” Anh ta nhún vai. ”Mà có chuyện gì thế ?”

“Không có gì !”

Hai cậu nhóc thất vọng quay người bước ra ngoài lớp.

“Ổng hôm nay cũng không vào trường dạy, vậy thì đã có chuyện gì với ổng chứ ?” “Robin” lo lắng nói.

“Đi hỏi mấy ông bà giáo sinh khác thử xem !”

Họ lại chạy xuống sân trường, chạy vào khu tòa nhà D của trường.

Chạy một hồi, họ đã đến được phòng giáo viên. Trong phòng, các giáo viên đang bàn tán chuyện gì đó !

Họ nhìn xung quanh hòng tìm kiếm các giáo viên đã biết.

Thế nhưng hầu như đây toàn là các giáo viên chính của trường, không thấy ai đeo thẻ sinh viên sư phạm cả.

“Sao không thấy ông thầy Hoài Lâm hay ông Đình Sơn đâu ?”

Bỗng một tiếng gọi ngay sau lưng. “Các em tìm ai ?”

Họ giật mình quay ra sau, là một người thanh niên trẻ với vẻ mặt quen thuộc, trên cổ anh ta có đeo thẻ sinh viên trường sư phạm ! Là thầy Dũng !

“Thầy…”

Thầy Dũng cau mày nhìn hai đứa nhóc, rồi vỗ tay một phát: “A ! Hai em… là “học trò” của thằng Khôi phải không ?”

“Dạ đúng rồi ! Bọn em đang đi tìm thầy, thầy có biết thầy ấy đang ở đâu không ?”

Bỗng dưng mặt thầy Dũng nghệch ra, mắt cũng mở to, rồi đưa tay gãi đầu trông rất bối rối. “Thầy Khôi…”

“Thầy mau nói cho tụi em biết đi !”. ”Robin” giục.

“Thầy ấy… bị… bị bắt rồi !”

“Cái gì ?!” Hai cậu nhóc đồng thanh hét lên. “Sao lại thế !”

“Thầy Khôi vừa bị bắt sáng nay… nhà trường cũng mới biết !”

Hai cậu nhóc cũng đoán được nguyên nhân một phần nào đó mà thầy Khôi bị bắt, họ vẫn hỏi: “Thầy kể hết cho bọn em nghe đi ! Rốt cuộc thầy Khôi đã làm gì ?”

Thầy Dũng thở dài. “Thầy Khôi… đã lợi dụng, gạ tình một nữ sinh trong lớp học… và thầy đã cưỡиɠ ɧϊếp cô ta !”

Hai người họ lại kinh ngạc. “Sao lại có chuyện thầy cưỡиɠ ɧϊếp con nữ sinh đó được ạ ? Rõ ràng nhỏ đó tự nguyện cơ mà !”

Thầy lại ngạc nhiên. “Bộ… mấy em biết cô nữ sinh đó sao ?”

Họ chẳng còn thời gian để giải thích nữa, lại giục: “Thầy cứ kể tiếp những gì thầy biết đi ạ !”

“Thầy nghe nói là…cô nữ sinh đó có điểm rất thấp môn Văn, và thầy Minh Khôi đã lợi dụng chuyện đó, bảo rằng nếu muốn nâng điểm bài kiểm tra sắp tới để đạt được học sinh khá, phải… đổi chác với thầy ! Và sau đó thì thầy Minh Khôi đã… cưỡиɠ ɧϊếp cô ta tại nhà mình !”

Thằng “Batman” lại quát lên: “Em nhất quyết không tin chuyện đó ! Thầy Minh Khôi không thể nào làm chuyện đó được !”

Thầy Dũng gãi đầu bối rối. “Chuyện này thầy cũng chỉ nghe kể lại thôi mà… nghe nói đêm qua gia đình cô nữ sinh đó đã biết chuyện… và đã đi tố cáo ngay sau đó, và sáng nay thầy đã bị công an bắt !”

“Thầy, có phải con nhỏ nữ sinh đó…là bạn gái của thầy Khôi không ? Cô ta có phải… tên là Anh Thư không ?”

Thầy Dũng lại sửng sốt. “Sao em biết chuyện này ?”

Hai đứa nhóc đã ngơ ngác như mất hồn… chúng đi ngược về phía hành lang lối ra. Thầy Dũng lên tiếng gọi, nhưng chúng vẫn bỏ đi không nói tiếng nào…

Hai cậu nhóc ngồi phịch xuống quán trà sữa đối diện cổng sau trường học, lại thẩn thờ một lúc.

“Không thể như thế được… chính mắt, chính tai chúng ta thấy rõ ràng là con đĩ đó đã gạ gẫm thầy Khôi trước mà !” “Batman” lại bức xúc hét lên.

“Cái này… chắc chắn là do gia đình của nó ! Có lẽ vì muốn bảo vệ nó, mà họ đã nói sai sự thật một chút… có thể nó đã tự nguyện thật, nhưng gia đình khai báo là ổng lợi dụng chuyện điểm số để hϊếp da^ʍ !”

“Mẹ nó chứ ! Rõ ràng con nhỏ đó là bồ ổng cơ mà, nó không dám lên tiếng nói sự thật để bảo vệ ổng à ?”

Hai người lại cau mày suy nghĩ vài giây…

Bỗng dưng một chiếc xe máy chạy lên lề đường, dựng xe ngay cạnh bọn họ, trên xe là một nam sinh và một nữ sinh, họ xuống xe…

Chính là Anh Thư – bồ của thầy Minh Khôi !

Hai người họ cùng bước vào tiệm trà sữa và gọi mua đồ uống.

Người nam sinh lạ mặt đó đưa ly trà sữa mới mua cho Anh Thư. “Của em

này !”

Mặt cô ta có vẻ vô cảm, nhận lấy cái ly.

“Em đừng buồn vì ông thầy đó nữa ! Ổng không xứng đáng với em đâu !”

Hai cậu nhóc ngồi ở cái bàn bên ngoài, ngỡ ngàng.

Cậu nam sinh lại lấy ngón tay quệt khóe mắt của Anh Thư, và nói một câu sến súa. “Đừng có khóc nữa mà ! Anh hứa sẽ quan tâm em suốt đời !”

Hắn ta nắm lấy tay kia của cô, dắt cô về phía cái xe máy, lại cùng ngồi lên xe, hắn nổ máy chạy đi.

Khi chiếc xe chạy ngang qua bàn của hai cậu nhóc, hắn ta lại quay xuống nói qua vai: “Đừng nghĩ tới ổng nữa nhé !”

“Robin” nhìn sang cậu bạn thân… tay cậu đang nắm chặt lại trên bàn, thấy rõ những đường gân trên nắm đấm, người cậu hơi run run, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về chiếc xe đang chạy phía trước…

Cậu ta đứng dậy lao đến !

“Đừng !!!” “Robin” kịp chạy đến giữ chặt cậu bàn từ đằng sau. “Bỏ đi !”

Chiếc xe của hai người họ đã rẽ sang con đường khác, họ vẫn không biết chuyện gì xảy ra đằng sau cách đây vài giây.

“Con đĩ !!!” Thằng “Batman” hét lên cực lớn giữa con phố ! Các học sinh xung quanh đều phải giật mình, họ thì thầm với nhau, một số người cầm ly nước của mình tránh xa chỗ đó…

“Robin” ấn cậu bạn ngồi xuống ghế. “Bình tĩnh cái đã !”

“Batman” vẫn đang thở gấp, tay vẫn nắm chặt và run, nó đang kích động dữ dội. “Mẹ nó…!”

Cậu cũng nhìn về phía con đường mà chúng nó vừa chạy đi. “Cái con nhỏ này… ông thầy mới bị bắt được nửa ngày là nó đã… chịu quen thằng khác rồi ư ?”

Thằng “Batman” gầm gừ: “Mẹ ! Quà đặc biệt Valentine là cái cục cứt gì ? Nó đã tặng ông Khôi mấy năm tù giam chắc ?”

“Robin” thở dài. “Nếu nó không lên tiếng… thì có lẽ gia đình nó sẽ lại nói mọi chuyện to thêm… ông Khôi e là… sẽ lãnh án tù nặng đấy !”

Bỗng dưng nó đứng phắt dậy.

“Mày… mày định làm gì ?”

Đôi mắt nó vẫn đỏ ngầu. “Tao [bad word] nhịn nổi mấy con đĩ này nữa ! Nó đã khiến ông Khôi thành ra như thế ! Tao phải cho nó biết mùi !”

“Mày định...”

“Nó đã “tặng” ông thầy vài quyển lịch chứ gì ? Được, tao cũng sẽ tặng nó một thứ khác, nó sẽ nhớ mãi ngày Valentine năm nay !”

“Đừng nói là mày định làm gì thằng bồ mới của nó nhé ?!”

“Không, thằng chó đó cũng chỉ là “nạn nhân” của mấy con đĩ này, [bad word] đáng để tao ra tay ! Tao chỉ muốn xử con đĩ đó !”

“Mày đừng làm bậy, ở tù đó !”

“Tao [bad word] quan tâm nữa ! Tao sẽ liều với nó !”

“Không ! Lần này tao sẽ không ủng hộ mày !”

“Tùy mày thôi ! Chiều nay mày cứ chờ tao ở ngôi nhà đó, khi nào tao “tặng quà Valentine” cho nó xong sẽ kể lại cho mày nghe !”

“Robin” sững sờ, tim cậu lại đập mạnh, cậu không thể ngăn cản người bạn nữa…

Nó dắt xe xuống đường. “Mày có muốn tao chở mày về không ?”

Cậu lắc đầu. “Thôi, giờ tao tự đi bộ về cũng được !”

Nó phóng xe đạp chạy đi mất hút, để lại cậu đứng đó lo lắng.

Lẽ nào nó dám…

Chiều.

Thời khắc định mệnh mà thằng “Batman” mong chờ đã đến.

Nó ngồi ở quán nước trước cổng trường theo dõi, thầy Minh Khôi đã từng nói là mỗi buổi chiều có vài lớp 12 học buổi chiều tăng tiết, và hôm nay có cả lớp 12A3 của thầy cũng học buổi chiều… Nó rung đùi nhìn dòng học sinh đến trường trưa nay. Và cuối cùng nó cũng thấy… chiếc xe chạy đến cổng trường, con nhỏ Anh Thư đó cầm cặp bước xuống xe, chào tạm biệt mẹ nó rồi bước vào trường…

Chiều nay nó đúng là có đi học !

Nó lại leo lên xe đạp, chạy đi khỏi ngôi trường.

Chừng mười lăm phút chạy xe trên các con phố, nó rẽ vào một con hẽm vắng nhỏ, nó cứ đạp xe chạy thẳng vào cuối con hẽm.

Nó dừng xe lại ở căn nhà đang mở cửa sẵn, trước cửa nhà là một gã thanh niên xăm trổ ở hai bên cánh tay, thấy thằng nhóc, hắn ta cho điếu thuốc đang hút xuống gạt tàn.

Chiều nay thằng “Batman” mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai che đi phân nửa gương mặt nên gã thanh niên ban đầu không nhận ra.

“Có hàng chưa anh ?” Nó nói trước.

“Là mày đó hả ?” Gã cười. “Hôm nay bộ chuẩn bị đi xử thằng nào hay sao mà ăn mặc thấy ghê thế ?”

Nó lặp lại câu hỏi.

“Rồi rồi, chờ tý !”

Gã thanh niên quay người đi vào trong nhà, một phút sau hắn trở ra với một cái túi da mỏng nhỏ và dài hơn một gang tay, hắn đưa cho thằng nhóc.

“Của mày đây !”

Thằng “Batman” thò tay vào cái túi quần jean chật, nó không có ví, móc ra tờ năm trăm nghìn đưa cho hắn, đồng thời cầm lấy cái túi da nhỏ ấy.

Hắn cười. “Chỗ anh em quen biết, anh tính chú rẻ đấy, chứ con này giá gốc là 800k, hàng của Mĩ đấy !”

Nó mở cái mép nhỏ trên đầu cái túi da ra, rồi lấy hai ngón tay lôi cái thứ trong đó ra… một con dao bấm cực kì sắt bén !

Nó cầm cán dao, xoay đi xoay lại ngắm nghía cái lưỡi dao.

“Cẩn thận, bén lắm đấy ! Mà chú mày định đem cái này đi “khè” thằng nào thế ?”

Nó không trả lời, nhét lại con dao bấm vào cái túi da da, cho cái túi da dọc vào túi quần jean của mình, rồi quay đầu xe đạp lại về phía đầu con hẽm.

“Cảm ơn anh !” Rồi nó phóng xe chạy đi.

“Có gây chuyện thì đừng khai tao ra !” Hắn ta hét lên phía sau.

Thằng “Batman” đã đạp xe quay trở lại trường, nó lại lấy điện thoại ra xem, nãy giờ chạy đi chạy về đã mất gần bốn mươi phút, vậy chắc chúng nó sắp học hết tiết 1 rồi, sau khi học một tiết thì sẽ ra chơi hai mươi phút.

Nó lại dựng xe đạp ở chỗ quán nước, rồi đi bộ một quãng đường vòng từ cửa trước đến cửa sau.

Chuông trường reo lên thật to, nó đứng bên ngoài trường vẫn nghe thấy. Phải nhanh lên ! Cổng sau trường không mở, nó nhìn xung quanh, giờ này con đường này không có ai đi ngang qua, các hàng quán buổi chiều cũng không bán. Nó leo lên hai cái tay nắm cửa lớn gắn bên ngoài cánh cửa sắt, may mà cái tay nắm cửa ấy đủ rộng để hai chân nó có thể đứng lên đấy, sau đó nó nhón lên, hai tay nó nắm chặt lên thành cửa… và leo lên, nhảy vào trong trường !

Cửa này nằm ở phía bên trái của khu căn tin phía sau trường học, buổi chiều cũng chỉ có năm sáu lớp học nên trường cũng khá vắng học sinh. Nó chạy về phía căn tin… và thấy con nhỏ Anh Thư cũng vừa xuất hiện ở đấy !

Đúng là nó tự dẫn xác đến !

Thằng “Batman” đi thật chậm bên ngoài, con nhỏ đó đang mua một bịch bánh, nó đi một mình, thuận lợi hơn bao giờ hết !

Con nhỏ bắt đầu cầm bịch bánh bước ra khỏi căn tin, nó bước vào khu hành lang bên cạnh… và đi vào cầu thang ở gần đấy !

Thời cơ đã đến ! Thằng nhóc cũng chạy thật nhanh vào cầu thang ấy, con nhỏ đã lên được gần đến lầu 1…

“Anh Thư !” Nó hét tên cô.

Cô nữ sinh dừng lại ở chỗ ngã rẽ cầu thang.

Cô nhìn về phía sau, một cậu nhóc khá cao, mặc áo khoác và đội nón lưỡi trai đen đang đứng đấy.

“Bạn là ai…sao lại biết tên mình ?”

“Nhưng mà chị là Anh Thư đúng chứ ?”

Thằng nhóc đã đổi cách xưng hô khiến cô nữ sinh thấy lạ. “Phải, tôi là Thư, còn cậu là ai ?”

Nó chưa trả lời câu hỏi ấy. “Một tháng qua chị có hạnh phúc không ?”

“Là sao ?”

“Thì… lúc chị quen với thầy Minh Khôi cả tháng nay, chị có cảm thấy hạnh phúc không ấy ?”

Anh Thư kinh ngạc. “Sao cậu biết ? Cậu… là gì của thầy ấy ?”

“Thế chị quen thầy không cảm thấy hạnh phúc à ?” Nó bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. “Tại sao nhỉ ? Do chị không thật sự yêu thầy ? Hay đơn giản…là chị chỉ muốn cứu lấy cái điểm số chó đẻ của chị ?”

Anh Thư lại kinh ngạc, cô sợ hãi lùi về sau một bước. “Cậu… biết hết tất cả rồi ?”

Nó lại nhún vai. “Đương nhiên ! Thế chị có biết là nhờ chị mà giờ thầy Khôi đang ngồi trong trại tạm giam không ? Và có khi sắp phải đối mặt với bản án gần mười năm tù chỉ vì trót ngủ với chị đấy !”

Anh Thư run lên. “Chuyện đó… là do gia đình chị đã tố cáo thầy… chứ thật lòng chị cũng không muốn như thế ! Chị thật lòng yêu thầy mà !”

“Yêu ? Và tôi đoán là lúc gia đình chị đi tố cáo thầy tối qua, chị sợ xấu hổ, và đã câm miệng không dám tự nhận mình đã tự nguyện với thầy, giờ để ổng phải chịu hình phạt nặng hơn, đúng không ?”

“Thế giờ…cậu muốn gì ở tôi ?”

“Chị hỏi như thế nghĩa là sao ?” Nó tiến lại gần một bước. “Hay là chị cũng muốn ngủ luôn với tôi… để tôi im lặng vụ này à ?”

Anh Thư giờ đang bấn loạn cực độ, cô càng lúc càng đi lùi lên trên các bậc thang.

Nó lại thở dài. “Hôm nay là ngày Valentine, ngày lễ tình yêu ! Hình như tối hôm qua chị có nhắn tin với thầy là sẽ cho thầy một món quà đặc biệt đúng không nhỉ ? Nhưng mà thật tiếc, sáng nay chị chưa kịp tặng thì thầy đã bị bắt mất rồi ! Và tôi cũng hi vọng đó không phải là “món quà” mà chị dành tặng cho thầy Khôi !”

Anh Thư thở gấp. “Rốt cuộc thì cậu là ai ? Muốn gì ở tôi chứ ?”

Nó đã bước lại ngay trước mặt của cô nữ sinh. “À quên ! Tôi là bạn thân của thầy Khôi, và thầy đã nhờ tôi gửi một món quà đến trái tim của người mà thầy yêu nhất !”

Anh Thư nuốt nước bọt hồi hộp…

Nó đưa mặt sát vào mặt của Anh Thư... Nó dùng tay trái quấn ngang sau cổ cô ! Rồi tay phải thì rút con dao bấm trong túi ra…

Anh Thư giật mình… trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được một vật cứng và nhọn đâm vào ngực trái mình !

Cô cảm thấy đau đớn hết mức, cô chỉ hét lên một tiếng, và tiếng hét không thể to và kéo dài hơn được…

Thằng “Batman” vẫn đang ôm chặt cô, con dao bấm vẫn đang đâm thật sâu vào ngực trái cô.

“Mẹ mày con đĩ ! Chơi sướиɠ *** rồi giờ bắt thầy phải vào tù à ? Mày muốn im lặng để “giữ gìn phẩm giá” chứ gì ? Được, tao sẽ cho mày im lặng luôn !”

Nó rút con dao ra, Anh Thư ngã ngửa về phía cầu thang sau lưng. Cô lấy hai bàn tay đè chặt ngực trái mình, máu ồ ạt chảy ra, cô thở gấp, đứt

quãng từng hồi.

Nó lại bước tới gần, khom người xuống, đưa mặt dao dính đầy máu vuốt lên má cô nữ sinh. “Thế nào ? Sướиɠ lắm không ?”

Anh Thư cảm thấy rất đau và khó thở… cô bắt đầu khóc.

Nó lại kề lưỡi dao ngang ngang cổ cô gái… vào kéo ngang !

Trên cổ cô gái nhanh chóng xuất hiện một vết đứt dài màu đỏ… máu lại phụt ra thành vòi !

Cô gái co giật thêm vài giây, nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt và lịm đi…

Thằng nhóc nhìn lại những gì nó đã làm, cô nữ sinh trẻ nằm dài trên cầu thang, toàn bộ cái áo đồng phục mặt trước đều ướt màu đỏ tươi, trên cổ là vết rách dài, máu vẫn cứ phụt ra.

Thằng nhóc vẫn đứng đó, lấy phần cổ tay của bàn tay đang cầm dao chùi sơ gương mặt của mình cũng bị dính vài giọt máu.

Nó lại nhìn vào cái xác đầy máu đang nằm trước mặt, nó lại cúi xuống, lục tìm cái túi váy… nó lấy ra cái điện thoại của cô gái.

Nó mở camera lên, chụp cô gái vài pô ảnh, rồi mở phần danh bạ điện thoại lên, thấy có dòng “Bố” và “Mẹ”, nó lại vào phần tin nhắn và gửi hình ảnh mới chụp này cho hai số điện thoại đó.

Nó mỉm cười với cô. “Happy Valentine !”

Nói rồi nó vứt cái điện thoại lên người của cô gái.

“Vậy là xong !”

Nó lại quay người chuẩn bị bước xuống cầu thang, rồi bỗng dừng lại… vẫn còn một người phải giải quyết !

Lầu 3 của trường Thái Viên buổi chiều này chỉ có năm lớp học. Thằng nhóc “Batman” đi dọc trên hành lang tầng ba, một tay cho vào túi quần jean bên phải. Nó nhìn lên các bảng lớp, 12A1, 12A2, 12A3,… nó dừng lại ở trước cửa 12A4.

Nó nhìn vào trong lớp, giờ vẫn chưa reng chuông vào tiết học, đám học sinh vẫn còn đang nhốn nháo, chạy tới chạy lui trong lớp, nó bước vào.

Vài đứa ở gần chỗ chỗ cửa thấy thằng nhóc bước vào đều giật mình, nó dừng lại trước một cậu nam sinh đang đứng trước mặt.

“Kiều Oanh ở đâu ?”

Cậu nam sinh hoảng hốt, một thằng nào đó đội nón đen, mặc áo khoác không kéo dây kéo áo lên, phần áo sơ mi trắng để hở bên trong dính một chút màu đỏ khiến nó trông rất đáng sợ…

“Con nhỏ đó đâu ?”

Cậu nam sinh hoảng tới mức không dám trả lời, chỉ nhìn về phía cúi lớp bên phải. Nó cũng nhìn sang, và con nhỏ Kiều Oanh ngồi ở bàn gần cuối, đang trò chuyện với đám con gái xung quanh.

Nó bước xuống lớp, mấy đứa lớp trong lớp đều đang ngạc nhiên chưa biết nó là ai, nhưng cái áo trắng bên trong dính máu kinh dị của nó khiến mọi người chẳng ai dám hỏi. Từ chỗ trên bảng bước xuống dãy bàn của cô nữ sinh rất nhiều người đứng đó, thằng nhóc xuống đến đâu thì đám học sinh đều hoảng sợ nép sang hai bên !

Nó đứng ngay bàn của Kiều Oanh, đám học sinh xung quanh đã tránh xa, đám còn lại trong lớp thì hướng mắt vào nó…

“Kiều Oanh đúng không ?” Nó hỏi.

“Cậu… cậu là ai ?” Cô hoảng sợ, hỏi lí nhí.

“Chị quen thầy Hoài Lâm có hạnh phúc không ?”

Kiều Oanh mở to mắt ngạc nhiên. “Sao cậu biết chuyện này… ?”

Bỗng nhiên nó lại mỉm cười. “Xin lỗi chị nhé, nhưng tôi phải bảo vệ thầy Lâm khỏi những đứa như chị !”

Nó nhanh chóng lấy tay trái bóp cổ cô gái, rồi lại rút con dao trong túi đâm thật sâu vào ngực trái của cô !

Cả đám con gái trong lớp hét lên thất thanh, đám bạn xung quanh cũng quá kinh hãi chẳng dám vào ngăn cản .

Kiều Oanh lấy tay mình cố rút bàn tay của nó đang đâm dao vào ngực mình, nhưng nó phải đâm dao vào tận mười giây rồi mới rút ra. Cô nữ sinh ngã gục xuống sàn nhà, nhân lúc cô vẫn còn đang ôm ngực quằn quại, hắn lại cúi xuống nói: “Valentine vui vẻ nhé !”

Thằng nhóc nhét lại con dao vào túi quần, rồi lại bước ra khỏi lớp một cách ung dung, vì trong lớp có ai dám gan đứng ra giữ nó lại đâu !

Khi bước ra ngoài hành lang, nó mới bắt đầu chạy xuống lầu, chạy về phía căn tin, lại leo lên cánh cửa sau và nhảy ra ngoài.

3 giờ 15 chiều.

Thằng “Robin” vẫn đang ngồi trước cửa “ngôi nhà riêng” của thằng bạn “Batman”. Cậu đã ngồi đợi từ được một tiếng đồng hồ trong sốt ruột…

Lát sau, một chiếc xe đạp từ đằng xa chạy đến, cậu liền đứng phắt dậy.

Chiếc xe dừng lại cách cậu năm mét, thằng “Batman” bước xuống xe trong vẻ mệt mỏi…

“Tao về rồi đây !” Nó mỉm cười bước lại gần.

Cậu vẫn đứng yên ở đấy, nhìn người bạn trong kinh ngạc.

Thằng “Batman” nhìn xuống cái áo sơ mi trắng dính đầy máu của mình, bàn tay phải của nó cũng dính đầy máu vẫn còn ướt !

“Robin” run lên. “Mày đã làm gì ?”

“Tao chỉ tặng quà Valentine mà chúng nó nên nhận thôi !”

“Mày đã… gϊếŧ con nhỏ đó ?!”

“Và cả con bồ của ông thầy Hoài Lâm !”

Cậu vẫn đứng sững sờ…

Nó thở dài. “Lại đây nào !”

Cậu lùi một bước về phía sau, nhưng nó vẫn bước tới thật nhanh… nó ôm cậu vào người, lấy tay vỗ vỗ vào lưng cậu. “Tao không sao đâu ! Hà hà !”

“Sao mày lại làm thế…bộ không còn cách nào khác hay hơn để giải quyết sao ?”

Nó không cười nữa. “Tao đã nói rồi, mấy con đó... muôn đời vẫn là mấy con đĩ hết thôi ! Không thể thay đổi được đâu !”

Cậu thở gấp, thằng bạn vẫn ôm chặt mình.

“Đừng dối lòng nữa ! Tao biết mày cũng nghĩ như tao thôi ! Tất cả mấy con đĩ đó…đều xem chúng ta như những thằng ngu, mãi mãi là như thế ! Và chúng đã đẩy thầy Minh Khôi, người bạn tri kỉ duy nhất có thể thấu hiểu được chúng ta… vào tù ! Vậy nên… những đứa như chúng nó đáng bị như thế !”

“Nhưng… mày thì tính sao ?”

Nó lại mỉm cười. “Tao đã chuẩn bị tinh thần hết rồi ! Chúng nó cùng lắm chỉ có thể cho tao mười tám năm tù !”

Cậu cắn chặt răng, rồi cũng đưa tay lên ôm chặt cậu bạn.

“Đừng khóc nữa ! Chúng nó lại tiếp tục khinh mày nữa giờ !”

Hai thằng bạn cứ ôm chặt nhau tâm sự suốt năm phút.

Thằng “Batman” cũng buông cậu ra. “Có thể tối nay, hoặc sáng mai tao sẽ đi rồi ! Mày ở ngoài đây ráng sống cho tốt nhé !”

“Giờ mày làm gì ?”

“Thì về nhà… đón chúng nó chứ sao ! Đằng nào chúng chẳng tìm ra tao !”

Cậu quệt nước mắt, gật đầu.

“Đây !” Nó đưa cái túi có con dao bấm ra. “Cho mày đấy ! Giữ mà làm kỉ niệm !”

Nó quay người bước đi, dắt cái xe đạp ra…

“Khoan đã !”

Nó lại quay đầu lại.

“Mày nói đúng ! Tao hoàn toàn đồng ý với cách nghĩ và hành động của mày !” Cậu hét lên. “Nhất định… tao hứa sẽ tiếp tục công việc đó của mày ! Mấy con đĩ đó phải trả giá !”

Nó ngẩn người một lúc, rồi phì cười. “Đừng ngốc thế ! Về đi !”

Nó lại đạp xe chạy đi mất…

Võ Văn Hoành, 17 tuổi, quê gốc cũng ở thành phố S. Trước khi bị bắt, cậu đang là học sinh lớp 9 của trường cấp 2 công lập Nguyễn Du. Theo lời kể của các bạn trong lớp, cậu rất ít khi trò chuyện hay chơi đùa với bạn bè xung quanh, nói chung mọi người đều đánh giá cậu rất khó gần. Thành tích học tập không có gì đáng kể, cũng không có điểm gì nổi bậc ở trường. Tại đồn công an, cậu thành khẩn khai hết toàn bộ quá trình gây án, có điều còn động cơ gϊếŧ hai cô nữ sinh kia thì cậu nhất quyết không nói gì, chỉ bảo là “mấy con đĩ đó xứng đáng phải chết !”

Thằng nhóc “Robin” lắc lắc ly trà sữa đã tan đá, rồi đưa ống hút lên miệng hút một ngụm.

Thầy Đình Sơn nghe xong câu chuyện thì ngỡ ngàng không nói nên lời. Không thể tin được là chỉ trong một tuần mình nghỉ, trường đã xảy ra đến hai vụ chấn động đến thế !

“Những điều em nói nãy giờ… là thật ư ?”

Nó ngồi dựa lưng vào ghế. “Chứ thầy nghĩ em bỏ nãy giờ gần nửa tiếng đồng hồ ra để nói đùa với thầy chắc !”

Đình Sơn tặc lưỡi, nhắm mắt và bóp trán, quả thật cũng chẳng biết phải

nói gì…

Nó đặt lại ly trà sữa mới chỉ uống một phần tư ly lên bàn, lại ngồi nhìn trầm ngâm ngôi trường trước mặt.

“Quả thật… thầy rất tiếc về chuyện này ! Thầy rất tiếc về thầy Khôi và cậu bạn thân của em !” Đình Sơn nói đại một câu an ủi.

Nó đã đứng dậy, và nói: “Hôm nay em ghé qua đây là chỉ để ngắm nhìn cái trường này lần cuối !”

Đình Sơn vẫn cảm thấy có sự khó hiểu trong câu nói của nó.

Nó cúi xuống xách cái cặp lên, rồi lại quay người bước đi…

“Khoan đã !” Anh lại gọi. “Thầy mong là… em đừng nghĩ xấu về ngôi trường này… cũng như các nữ sinh khác ! Không phải ai cũng như hai em đã nghĩ đâu !”

Nó quay đầu lại, lườm anh bằng một cặp mắt đáng sợ ! Nó không nói thêm bất cứ câu nào nữa, cứ bước thẳng về phía trước, rồi nó rẽ sang con đường khác.

Đó cũng là lần cuối cùng Đình Sơn nhìn thấy nó…
« Chương TrướcChương Tiếp »