Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 25: Khách trọ vô hình (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: Laoshu

***

"Mày là ma hả?"- Trần Tiếu viết mấy chữ này lên tờ giấy.

Rất nhanh sau đó, từng đường nét rời rạc hiện lên, hình thành nên những con chữ nguệch ngoạc, cũ rích nằm ngay bên dưới hàng chữ mà hắn vừa viết.

"Không."

Trần Tiếu nhìn chằm chằm nét chữ đang dần hiện ra, đồng thời dùng tay sờ theo nét bút thì phát hiện không hề có vết nhòe.

"Chữ viết có thể hiện ra, trong khi giấy lại không hề tiếp xúc với bất cứ vật gì…"

Chẳng ai biết được trong bộ não của gã thần kinh này chứa những gì. Chỉ biết rằng, hắn bắt đầu thử lý giải những hiện tượng này.

Trước tiên, bất luận thứ này là gì, hắn có thể xác định một điều là: Có thể giao lưu được với "Nó!" Hơn nữa, "nó" còn biết "chữ" nha.

"Người có hình thái dị biệt hay là loại sinh mệnh có trí tuệ khác? Lẽ nào thật sự là thứ mà họ gọi là linh hồn? Hoặc là một dạng tồn tại cao cấp hơn nữa?"

Thứ đến, "nó" có thể tạo nên sự ảnh hưởng cho các sự vật xung quanh đây. Ví dụ như tạo tiếng bước chân, có thể dịch chuyển đồ vật, thậm chí có thể viết chữ.

Thế nhưng, "nó" lại không có thực thể.

Nếu dựa trên trình độ khoa học hiện nay, có vẻ rất khó giải thích được loại hiện tượng này. Có thể bởi vì các lĩnh vực khoa học kỹ thuật còn chưa đủ hoàn thiện, hoặc dứt khoát là một thứ hay ho nào đó tồn tại song hành cùng nền khoa học kỹ thuật của nhân loại.

Chỉ có điều, hiện tại, chúng ta hãy bỏ qua tình huống này sang một bên, mà giả thuyết rằng hiểu biết của loài người đối với khoa học là chính xác. Vậy thì có khả năng cao là "nó" có thực thể, nhưng thực thể này không ở đây.

"Có khi nào là sự giao thoa của các chiều không gian hay không? Đại loại như căn nhà này vừa đúng lúc nằm giữa giao điểm của hai không gian khác nhau, giống như tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thường viết ấy. Một vài thứ phi vật thể có thể liên thông với nhau?"- Trần Tiếu nghĩ.

Có nghĩa là, âm thanh có thể truyền đến, nhưng vật thể phát ra âm thanh lại không ở đây. Nét chữ có thể xuất hiện trên trang giấy, nhưng không phải được viết lên trực tiếp. Vậy thì, chữ "không" xuất hiện trước mắt mình, cũng không đơn giản là do mực nước viết, mà đại diện cho sự truyền đạt tin tức. Thế thì, sự di chuyển của cánh cửa hoặc chiếc bàn đã xảy ra ngay cả khi không có sự tiếp xúc giữa các vật thể tại địa điểm này. Nếu muốn giải thích chuyện này theo một cách nói có thể gây khó hiểu cho người nghe, thì "nó" ở đây, lại không ở đây.

Tuy Trần Tiếu đang nghĩ ngợi lung tung, song ngay khi chữ "không" kia vừa viết xong nét cuối, hắn lập tức lấy bút viết một dòng chữ nối tiếp theo.

"Mày chính là con "chung tình" ngu ngốc!"

………………

Năm giây tiếp theo, Trần Tiếu bèn nín thở tập trung, chờ đợi bằng một thái độ cực kỳ nghiêm túc.

Vậy mà… chẳng xảy ra chuyện gì cả!!!

"Ừm… Xem ra, thật sự không thể tiếp xúc trực tiếp với vật thể ư?"- Hắn tự nhủ.

Lúc này, nét chữ trên giấy lại xuất hiện tiếp.

"Qua đây"

Khoảng một giây sau đó…

"?"

Một "dấu hỏi" lại xuất hiện sau từ "qua đây", biến hai từ bên trên thành một câu nghi vấn.

Trần Tiếu sững ra một chút, nhìn chằm chằm vào nét chữ vừa xuất hiện, nhíu chặt nhíu chặt.

Giây phút này, hắn nghĩ rất nhiều thứ, bao gồm cả hàm nghĩa của hai chữ kia… Qua đâu? Làm sao đi qua? Vì sao "nó" muốn kêu mình qua? Vì sao "dấu hỏi chấm" kia trông giống như mãi sau mới thêm vào như vậy? Vì sao "nó" hỏi mình? Liệu "nó" có thực sự hiểu được ẩn ý trong cái câu vừa rồi của mình không? v.v…..

Tuy nhiên, như mọi người suy đoán, dù cho Trần Tiếu nghĩ đến muôn nghìn điều lộn xộn kỳ quái thì cuối cùng hắn sẽ viết lên tờ giấy chữ…

"Được".

…………………

…………………

Trần Tiếu vừa nhấc ngòi bút lên khỏi trang giấy, hoặc nên nói là, trang giấy vừa rời khỏi ngòi bút, lập tức biến mất không còn dấu vết ngay trước con mắt nhìn chăm chú của hắn. Thậm chí, hắn còn không nhìn thấy trang giấy biến mất như thế nào.

Trần Tiếu vẫn còn đang duy trì tư thế ngồi ngay đơ, chiếc bút giơ giữa không trung, nhìn chằm chằm vào vị trí giữa hai chân của mình. Thế nhưng, thứ mà hắn trông thấy lúc này chính là từng mảnh ván gỗ cổ xưa, thay vì nền đất của căn nhà trọ. Cường độ ánh sáng xung quanh nơi này rất yếu, nhiệt độ hơi lạnh, trong không khí thoang thoảng mùi vị của đồ gia dụng làm bằng gỗ cũ kỹ.

Cảm giác này rất kỳ lạ, cứ như hắn vốn dĩ đang ngồi tại nơi này, còn tất cả tình cảnh xảy ra trong căn nhà trọ vừa rồi là do bản thân tưởng tượng ra vậy.

Trần Tiếu ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía. Đây là một gian phòng ngủ vô cùng cũ kỹ, chỉ cần duỗi chân ra là có thể đυ.ng vào bức vách bằng gỗ ở đối diện. Cửa phòng đóng chặt, bên cạnh đặt một chiếc bàn bằng gỗ. Trên chiếc bàn đó để vài quyển sách, còn có một đống chai chai lọ lọ, bên trong là dung dịch vẩn đυ.c, chắc là đang ngâm thứ gì đó, nhưng không nhìn rõ được.

Còn bản thân hắn vào giờ phút này đang ngồi trên một chiếc giường gỗ đơn giản. Thế nên, hắn bèn quen tay sờ mó vào lớp ga trải giường dưới mông.

Chất liệu có vẻ hơi thô, ngay chỗ phía dưới mông hắn không có ấm áp cho lắm, chứng tỏ bản thân vừa mới ngồi xuống đây mà thôi.

"Ừm... Đây chính là ý nghĩa của hai từ "qua đây" đó ư?"- Trần Tiếu tự nhủ.

Tiếp theo, hắn giơ tay tự vả một bạt tai.

Đây là một cái bạt mạnh mẽ, không hề nương tay. Hắn nghe thấy một tiếng "bốp" giòn giã vang lên!

"Á!!!!"- Trần Tiếu không biết ngượng miệng mà gân cổ rống lên một tràng, bên má có hơi sưng lên luôn rồi.

Sau khi kêu rên xong, hắn nghiêm túc suy nghĩ: "Ây da.... Tuy không rõ đây là không gian kỳ quái nào, hoặc là nơi giống như thế giới hồn ma nào, song ít ra, những nguyên tắc cơ bản như lực hấp dẫn, thanh âm, v.v... đều giống nhau. Cảm giác, sức lực và độ hài hoà của cơ thể cũng gần như không có gì bất thường."

Trần Tiếu nhỏ giọng lẩm bẩm, đồng thời móc điện thoại ra ngó, y như rằng không có tín hiệu. Hắn tỏ vẻ "quả nhiên là thế", rồi gật gù, sau đó tiếp tục duy trì tư thế ngồi yên thư giãn.

Khoảng 2 phút sau...

"Uầy.... Chẳng có ai xuất hiện à?"- Hắn lầu bầu xong bèn nhếch miệng lên cười: "..... Muốn chơi trốn tìm?"

Trần Tiếu đứng dậy, thuận tay đẩy cánh cửa ra, âm thanh ma sát giữa các lớp gỗ cực kỳ chói tai. Bên ngoài cánh cửa là một đoạn hành lang thẳng tắp tối đen như mực. Tầm nhìn của hắn lúc này bị giới hạn trong vòng 5 mét nên cũng không rõ đoạn hành lang này dài bao nhiêu. Trần Tiếu cũng chẳng vội vàng bước ra khỏi phòng. Hắn quay đầu lại, nhấc một cái bình ở trên bàn lên, mượn ánh sáng của điện thoại để quan sát tỉ mỉ.

Bên trong là một khối bào thai còn chưa phát triển hoàn thiện, chỉ khoảng 4 - 5 tháng, trông vô cùng khủng khϊếp dưới ánh xạ của đèn huỳnh quang.

"Ừm... còn hoàn chỉnh hơn mình từng đoán. Dây rốn chắc nịch, lại còn nối liền với cuống rốn be bé, chắc là bị moi ra khi còn đang phát triển tốt trong bụng mẹ."- Trần Tiếu nhủ thầm, đồng thời cất lên tiếng cười "hi hi hi".

Tiếp sau đó, hắn lại lật một quyển sách trên bàn ra. Tuy nhiên, bên trong chỉ là những văn tự mà hắn xem không hiểu. Lật giở vài trang, hắn gặp một vào vài bức tranh minh hoạ bằng tay, đều là những bộ phận cơ thể người. Nhưng đáng chú ý là, một bức trong đó có vẽ một con mắt, bên dưới nối liền với hai cánh tay. Xét theo tỉ lệ, con mắt này ước chừng lớn như một cái nắp cống thoát nước......

Trần Tiếu liếʍ môi theo thói quen, đánh giá: "Xét về y học, thì mấy thứ này vô cùng kỳ lạ."

Kế tiếp, hắn vậy mà vô cùng hứng thú, chôn chân tại chỗ, xem cho bằng hết mấy quyển sách có trên bàn.

.......................

Do không hiểu loại chữ trong đó, chỉ tìm những hình minh hoạ, cho nên hắn cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Khoảng 3 phút sau, hắn thực sự không nhịn nổi nữa, khuôn mặt nhức nhối phỉ nhổ: "Dường như đây đã không còn là những kiến giải độc đáo đối với y học nữa rồi, rõ ràng là cả hệ thống khoa học kỹ thuật đều sai lệch hết rồi!"

Trong mấy quyển sách này, mới vừa bắt đầu xem thì chỉ là những sơ đồ giải phẫu đại não hoặc cơ thể người. Về sau, kẻ này giống như bắt đầu dốc sức tổ hợp lại hết các cơ quan của con người, ví dụ như con mắt có mọc hai cánh tay lúc nãy. Đến cuối cùng, thậm chí Trần Tiếu còn nhìn thấy, trên vài trang giấy chi chít chữ có vẽ một hình tròn gần giống với hoa văn dùng cho trận pháp Triệu hồi.

"Ái chà.... Nói thế nào đi nữa, cái người này hẳn là có thể liệt vào hàng thiên tài ấy chứ."- Trần Tiếu bỏ cuốn sách trong tay xuống.

Ngay lúc này, trên hành lang sau lưng vang lên tiếng bước chân chậm rãi.

Trần Tiếu khẽ nhíu mày. Bởi vốn dĩ từ tiếng bước chân, hắn dễ dàng phân biệt được chiều cao, cân nặng, thậm chí là giới tính của một người. Thế nhưng, tiếng bước chân hiện tại lại rõ ràng có sự khác biệt.

"Chiều cao khoảng 01 mét, chỉ nặng có 10 kg... hơn nữa, trọng tâm lại nằm ở trên cao???"

Hắn chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà trực tiếp lách người núp vào trong góc phòng, đồng thời hướng ánh mắt ti hí ngó chằm chằm về hành lang tối đen như mực.

...............................

"Không phải chứ! Lẽ nào thật sự có thể tạo ra cái thứ kia ư?"- Trần Tiếu không tin tưởng lắm.

Quả nhiên, tiếng bước chân ngày càng gần. Trong bóng tối, một con mắt vĩ đại dần dần xuất hiện, huyết quản đỏ tươi phía dưới nối liền với hai cánh tay bị cắt ra từ bả vai; đầu xương mu lộ ra, cắm vào dưới đáy của con mắt. Mỗi một bước đi đều có thể nghe thấy tiếng xương cốt khuấy động trong con mắt, nghe như "rột rột rộp rộp".

Khoé mắt Trần Tiếu co giật: "Sức mạnh của khoa học quả là vô hạn mà!". Hắn lầm rầm trong lòng, đồng thời ẩn mình nơi điểm mù của tầm nhìn kia.

Một lúc sau, tiếng bước chân... Không, phải nói là tiếng bước tay đi xa dần, Trần Tiếu cũng lặng lẽ thò đầu ra.

"Ừm... Ngoại trừ hai tay thì chẳng có điểm nào dùng sức được. Đoán chừng cái thứ này chẳng có tí sức chiến đấu gì cả. Hơn nữa, ngay cả tai cũng không có, chắc chắn không thể nghe ra tiếng động gì rồi. Nếu không tiếng thét của mình khi nãy đã bị nó nghe được rồi....". Sau khi nhìn thấy thứ đồ vượt qua thường thức kia, Trần Tiếu vậy mà không hề cảm thấy sợ hãi mà chỉ đang do dự... có nên xử nó tại chỗ luôn không.

Như trên đã từng nói, thông thường khi phải đưa ra lựa chọn như kiểu này, không ai có thể dự đoán được hành vi của Trần Tiếu. Ngay đến bản thân hắn cũng không biết mình sẽ làm ra sự tình gì nữa mà. Vẫn còn may, lần này bàn xoay hỗn loạn trong bộ não của hắn ngưng tại lựa chọn "yên lặng chờ đợi". Nếu không, rất có khả năng sẽ diễn thành tiết mục kẻ mắc bệnh tâm thần ngược đãi con quái vật nhỏ bé hiếu kỳ không chút sức phản kháng.

Trần Tiếu bước ra khỏi gian phòng ngủ. Hắn phát hiện đoạn hành lang này không dài lắm. "Anh Mắt" tiến tới đây từ một phòng khách, đầu còn lại của hành lang thông tới một chiếc cầu thang đi lên tầng bằng gỗ. Trần Tiếu giậm chân, lại gõ vài cái lên bức vách bên cạnh mình, đều nghe thấy tiếng "cộp cộp" nặng nề, rắn chắc vang lên.

"Ồ... Có hầm ngầm."- Trần Tiếu nghĩ, sau đó đút tay vào túi, chầm chậm dạo bộ tới phòng khách trước mặt.

Nơi đây hầu như không có ánh sáng. Tuy nhiên, ánh mắt của Trần Tiếu đã dần thích ứng được với bóng tối. Cho nên hắn có thể nhìn thấy bên trên bức tường, không biết là dùng phẩm màu gì vẽ lên chi chít những ký hiệu kỳ lạ lớn nhỏ đủ cỡ. Ở dưới nền đất, có một pháp trận hình tròn cực lớn, bốn xung quanh chất đống vô số cây nến chưa cháy hết.

"Ô hô.... Đây lẽ nào là câu chuyện về một gã trạch nam, chỉ vì triệu hồi ma quỷ mà đã dốc sức nghiên cứu kỹ thuật hắc ám ư?"- Trần Tiếu phỉ nhổ một cái, đồng thời đi về phía trước một bước.

Bỗng nhiên, hắn đột ngột dừng lại.

Trần Tiếu biết trước mặt mình trống không.

Ấy vậy mà, rõ ràng hắn đang đυ.ng trúng một thứ gì đó.....

"Ừm... Thì ra là thế!"- Trần Tiếu lại cười hi hi.
« Chương TrướcChương Tiếp »