"Hãy để tôi giúp cô đạt được sự cứu rỗi và cô có thể được đầu thai vào gia đình may mắn ở kiếp sau."
Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng nói bí mật:
"Sắc lệnh ân xá của Bệ hạ sẽ vượt qua tâm hồn cô đơn của cô..."
Trong quá trình này, tầm nhìn của Tiểu Xảo dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Sau khi chờ đợi để biết tình hình, cô ấy lo lắng nói:
"Đạo sĩ, cảm ơn người đã giúp đỡ tôi, nhưng... tôi còn có việc muốn thỉnh cầu!"
Tiểu Xảo cầu xin người phụ nữ giúp dự đoán sự an toàn của Tiểu Dương, người bạn mà cô ấy vẫn luôn lo lắng.
Người phụ nữ mặc áo đạo giáo đồng ý và thi triển bí quyết của Đạo giáo.
Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của nữ đạo sĩ đã thay đổi:
"Bạn của cô bây giờ đã ổn, nhưng... cô ấy sẽ chết dưới tay ma quỷ và người bất tử sau mười ngày nữa."
"Thật là kỳ lạ. Làm sao bạn của cô lại có thể gặp rắc rối với 'nó' mà không có lý do..."
Giống như bị sét đánh, Tiểu Xảo ngơ ngác nói:
“Cái gì?”
"Người gϊếŧ cô ấy là 'Bách Quỷ Du Hý', một loại quỷ tiên được tạo thành từ trăm loại tà linh, địa vị của nó trong thế giới quỷ không hề thấp."
Người nữ đạo sĩ cau mày, không thể nghĩ ra nguyên nhân cụ thể, giống như bị buộc phải cưỡng bức che đậy.
Tiểu Xảo không biết gì về ma và người bất tử, cô ấy chỉ biết rằng Tiểu Dương đang gặp rắc rối.
Tiểu Xảo đột ngột cúi đầu và nói với đạo sĩ:
"Tôi không muốn gia nhập luôn hồi, tôi chỉ muốn đạo sĩ cứu lấy bạn tôi!"
Nữ đạo sĩ lắc đầu:
“Chuyện liên quan đến ma và người bất tử không hề đơn giản."
“Giống như có luật pháp giữa các quốc gia, đạo giáo của chúng tôi không thể trực tiếp can thiệp vào hành vi của ma quỷ và thần tiên, và tôi… không có biện pháp. "
52
Tiểu Xảo nghiến răng, không ngẩng đầu lên mà quỳ xuống.
"Đạo sư, xin người, tôi nguyện ý làm bất cứ việc gì."
Người nữ đạo sĩ im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài:
“Nếu ta dùng vũ lực ra tay, có thể sẽ gây ra tranh chấp giữa Đạo giáo và Quỷ giới, điều này thực sự không thích hợp."
"Nhưng...cô là một linh hồn."
"Nếu cô nguyện ý hi sinh linh hồn của mình để cứu bạn, tôi có biện pháp."
Tiểu Xảo kiên quyết nói:
“Nếu ngài sẵn lòng, xin hãy cho tôi một lời khuyên.”
Nữ đạo sĩ tuy còn trẻ nhưng có phong cách của một người chững chạc.
Với sự trợ giúp của thuốc tiên và phương pháp "nhất khí chuyển ba trạng thái thuần khiết", nữ đạo sĩ đã thực sự giúp Tiểu Xảo tu luyện "bản chất ma" của mình chỉ trong ba ngày.
Và đến ngày thứ ba, nữ đạo sĩ long trọng lấy ra một lá bùa vàng.
"Theo lẽ thường, nếu muốn cứu người dưới tay Bách Quỷ Du Hý thì vô cùng khó khăn ".
"Trừ khi... Cô có thể biết trước mọi cấp độ, điểm yếu và chi tiết của nó."
“Đây là lá bùa thần thánh của giáo phái chúng tôi:
'Dòng sông thời gian'.
“Vì giá quá cao nên nhiều năm nay không ai dám sử dụng..
"Nó có thể sử dụng những thông tin như ngày sinh của cô và ghi chép về Bách Quỷ Du Hý trong sách cổ làm điểm khởi đầu."
"Có thể suy luận biết trước điều gì sẽ xảy ra trong thế giới tương lai."
"Đây không chỉ là bói toán, mà là... một cái nhìn thực sự về thế giới tương lai."
53
“ Tôi đã tính toán, đêm đó dòng sông thời gian có hơn một nghìn nhánh sông, tức là có hơn một nghìn thế giới song song có thể có."
"Tôi có thể đưa cô đến từng thế giới tương lai và hợp nhất chúng vào các linh hồn tương lai."
“Ngoại trừ cô gái tên Chu Thái có vẻ bị ai đó động tay chân, những chi tiết khác đều có thể nhìn thấy được."
"Cái này có hơn một ngàn khả năng, cần phải tự mình trải nghiệm, không ngừng chìm xuống, không ngừng chết đi, không ngừng ghi nhớ từng chi tiết.
"Cho đến khi... Cô tìm thấy nhánh sông nơi có con đường sống ".
"Đương nhiên... Có thể cô tìm không ra, có lẽ hơn ngàn con đường đều là ngõ cụt..."
Tiểu Xảo hít một hơi thật sâu và giọng điệu trở nên nặng nề hơn.
“Nếu thực sự tìm được một tia hy vọng, cô cần phải ghi nhớ từng bước đi của các trò chơi nhánh sông đó."
"Nhưng Bách Quỷ Du Hý rất giỏi làm ảnh hưởng đến trí nhớ.".
“Cũng giống như một ván cờ, việc ghi nhớ hết các quân cờ đen trắng thôi là chưa đủ."
“ Cô cũng cần khắc sâu từng bước di chuyển, từng điểm đột phá trong mọi tình huống vào xương cốt tâm hồn của mình."
"Khi gặp nguy hiểm, hồn cốt của ngươi sẽ hiện ra lời nhắn máu nhắc nhở, cô sẽ bình an vô sự."
“Nhưng theo đó, cô sẽ phải chịu đựng… cái chết vô tận và nỗi đau thấu xương."
"Chỉ vậy thôi, cô có sẵn lòng không?"
Tiểu Xảo toàn thân run rẩy, nhưng không chút do dự:
"Tôi sẵn sàng!"
54
Chỉ bảy ngày thôi.
Đối với Tiểu Xảo dường như đã bảy năm.
Vô vàn ác ma, xác chất thành núi, máu chảy thành biển, tử vong hàng nghìn lần.
Nhưng cái chết không phải là điều đáng sợ nhất.
Chứng kiến Tiểu Dương chết đi chết lại là một trải nghiệm đau đớn đối với Tiểu Xảo lúc này.
Nhưng cũng chính việc chết đi của Tiểu Dương đã kí©h thí©ɧ ý chí của Tiểu Xảo liên tục tiến lên phía trước.
Cô đơn cô độc, tụ bơi ngược dòng.
Cuối cùng, ngày thứ bảy cũng rạng sáng.
Sau một nghìn lẻ năm cái chết.
Trong ngàn sáu tầng trò chơi
Tiểu Xảo cuối cùng đã tìm thấy "cơ hội sống" duy nhất và bị đốt cháy toàn bộ linh hồn.
Ánh bình minh chiếu vào hồn thể, mơ hồ phản chiếu linh hồn của Tiểu Xảo,trên đó khắc chữ lời nhắn máu dày đặc.
Cô ấy ngã xuống đất, quay mặt về phía mặt trời mọc và rơi hai dòng nước mắt trong suốt.
"Cuối cùng tớ.. đã thành công.
"Tiểu Dương, chờ tớ."
55
Tôi bật khóc và không thể bình tĩnh trong một thời gian dài.
"Tiểu Xảo..Sao cậu ngốc thế..."
Tiểu Xảo lau nước mắt cho tôi, gượng cười:
“Nếu có cơ hội sống sót, tất nhiên tớ phải thử."
"Đừng lo lắng, đêm nay mọi bước đi đều thuận lợi, chúng ta nhất định sẽ thắng."
Hiện tại chúng ta đã đến tầng 36.
Máu của Tiểu Xảo đã bao phủ 70% cơ thể, linh hồn thể cứng ngắc đến mức gần như khó có thể cử động.
Tôi không nói gì nữa, cúi xuống cõng cô ấy trên lưng.
"Cảm ơn, bây giờ hãy để tớ sẽ hỗ trợ cậu 1 chút"
Khi vượt qua tầng thứ 49, Tiểu Xảo đã trở thành một kẻ bê bết máu.
Ngay cả má và da đầu cũng dính đầy máu.
Tôi cũng bị thương nặng.
Tôi nghiến răng nghiến lợi muốn tiếp tục đi lên lầu.
"bùm!"
Nhưng cuối cùng tôi đã đạt đến giới hạn cuối cùng của mình.
Tôi ta đột ngột ngã xuống, Tiểu Xảo trên lưng tôi cũng rơi xuống đất.
Tôi di chuyển một cách tuyệt vọng, cố gắng giúp đỡ cô ấy.
Khi tôi nhìn thấy má cô ấy đầy máu, tôi cảm thấy đau nhói trong lòng.
"Tiểu Xảo!"
Tôi nức nở: “Thật sự có thể thắng sao…”
Tiểu Xảo yếu ớt nói:
"Ừ... Tớ chỉ không thể nói cho cậu biết bây giờ."
"Ngay khi tớ bước vào trò chơi... Nữ đạo sĩ đã xóa sạch mọi ký ức về trò chơi......"
"Nhưng không sao cả, chúng ta vẫn còn có lời nhắn máu..."
"Lời nói máu nói với tớ rằng nếu kiên trì thêm một chút nữa, mọi chuyện sẽ sớm được xoay chuyển..."
Tôi lau nước mắt, duỗi bàn tay nhức nhối của mình ra và đỡ Tiểu Xảo lên.
Khó khăn tiếp tục đi lên phía trước
Tầng 50.
"Con ma không đầu" ở cấp độ này đã không thể gϊếŧ được chúng tôi trong thời gian quy định"
Nó miễn cưỡng cất chiếc rìu của mình đi và biến
mất trong bóng tối.
Tiểu Xảo và tôi ngã gục xuống đất, như thể chúng tôi đã cạn kiệt cả sức lực cuối cùng.
Tôi đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
ru......
Một âm thanh khắc chữ bằng máu đột nhiên vang lên.
Tôi giật mình, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Xảo đau đớn, dòng chữ máu bắt đầu chậm rãi xuất hiện giữa hai lông mày cậu ấy.
Đây là phần còn nguyên vẹn cuối cùng của khuôn mặt cậu ấy.
"Tiểu Xảo"
Có gì đó không ổn, lời nhắn "máu" chỉ xuất hiện trong trận chiến nhưng giờ lại xuất hiện khi chơi xong trận vừa rồi...
Tôi đứng dậy một cách khó khăn để phân biệt.
Dòng chữ viết bằng máu là: [ngoài cửa sổ].
Và từ thứ tư đang được khắc từ từ.
"Huh?"
Không hề báo trước, người dẫn chương trình đã lâu không nói chuyện nhẹ nhàng thở dài.
Lời nhắn máu dường như bị tác động, dừng lại khi đang viết từ thứ tư
Cùng lúc đó, Tiểu Xảo rùng mình và bất tỉnh.
56
Mắt tôi đỏ hoe và tôi lắc nhẹ cô ấy nhưng không có phản hồi.
"Ông đã làm gì với cô ấy?!"
Người dẫn chương trình không đáp lại tiếng gầm của tôi mà chỉ nói:
"Cô đã ở chỗ này quá lâu, thời gian đi lên lầu cũng không có bao nhiêu."
"Nếu không lên lầu kịp thời, cô sẽ bị tuyên bố là đã chết."
Tôi nhìn đồng hồ đếm ngược và chỉ còn 1 phút 40 giây.
Lòng tôi run lên, tôi nghiến răng ôm lấy Tiểu Xảo, vừa định bước ra khỏi cửa.
Đột nhiên tôi khựng lại.
Chắc hẳn lời nhắn “máu” giữa hai lông mày Tiểu Xảo là điều hết sức quan trọng.
Ngoài ra, người dẫn chương trình còn không ngần ngại đến hiện trường để làm gián đoạn những lời nhắn máu...
Chẳng lẽ... liên quan đến quan đến con đường sống duy nhất?
Không, tôi phải xem thật kĩ!
Tôi đặt Tiểu Xảo xuống và ngay lập tức chạy đến cửa sổ nhìn vào.
Một mặt trăng khổng lồ trải dài trên bầu trời.
Ngoài ra, mọi thứ đều tối tăm và không có gì đặc biệt.
Đột nhiên tôi nghĩ tới cái chữ còn thiếu của lời nhắn máu kia.
61.
Cửa sổ có thể nhìn thấy nơi có nước...
Trái tim tôi đập liên hồi mãnh liệt.
Có một hồ nước nhân tạo ở tầng dưới trong ký túc xá!
57
Tôi nhìn xuống và thấy mặt hồ vẫn còn đó nhưng không có gió.
Mặt hồ giống như một tấm gương, không có chút gì dị thường.
Chỉ còn lại 1 phút, trên trán tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tôi mở to mắt nhìn từng tấc cửa sổ nhưng không biết tại sao lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Không, tôi phải rời đi trước.
Phải dành 30 giây để lên lầu.
Khi tôi quay lại, một chi tiết lóe lên trong đầu.
Cơ thể tôi cứng đờ và cuối cùng tôi phát hiện ra điều bất thường:
Mặc dù mặt hồ giống như một tấm gương nhưng trong đó không có bóng trăng ở đó.
Quả thực có điều gì đó không ổn với cái hồ này!
Tôi đã quyết định rằng mình phải ngắm nhìn toàn bộ hồ nước trước khi rời đi.
Hãy hít một hơi thật sâu, tôi can đảm nắm lấy lan can.
Bất chấp rủi ro, tôi nghiêng người ra gần hết và nhìn thẳng xuống bên dưới.
Trong nháy mắt, đồng tử của tôi co lại.
Tôi thấy tòa nhà ký túc xá phản chiếu trên mặt hồ không phải là tòa nhà trăm tầng mà là tòa nhà bảy tầng bình thường.
Ánh đèn sáng rực, bóng người in bóng, vô cùng náo nhiệt.
Khi quan sát cẩn thận.
Chỉ có ký túc xá 412 nơi chúng tôi ở là không có đèn sáng.
58
Tôi nhìn vầng trăng to kỳ lạ kia.
Tôi nhìn tòa nhà ma hàng trăm tầng tối tăm.
Tôi nhìn thế giới yên bình trong hồ.
Một phỏng đoán kinh khủng không thể bị ngăn chặn:
Chẳng lẽ... bên trong hồ là thế giới thực sao?
Nếu ai đó nhìn vào hồ từ thế giới bình thường, họ sẽ thấy gì...
Họ sẽ thấy chúng tôi chứ?
Trái tim tôi đang đập thình thịch.
Nếu suy đoán này là đúng...
Sau đó nhảy xuống hồ... biết đâu tôi có thể trở lại trái đất của mình.
Ý tưởng vừa nảy ra.
Mặt trăng trên bầu trời bắt đầu vặn xoắn và lấp lánh.
Nếu tôi nhìn kỹ, mặt trăng ở đâu ra?
Đây rõ ràng là một con mắt màu bạc khổng lồ.
Nó nhìn thẳng vào tôi như một vị thần.
Một giọng nói vang lên từ trên trời:
"Chúc mừng cô đã phát hiện ra 'lối ra'.
"Các cô sắp bước vào 'đường ẩn'."