Chương 8: Tên đàn ông vô dụng (8)

Hình Kha nhìn về phía cửa, chỉ thấy chỗ vốn là mắt mèo thì giờ là một con mắt đen như mực nhìn chằm chằm anh ta.

Hình Kha cảm thấy sau lưng lạnh toát, da đầu tê dại.

"Ha ha ha~" thứ kia nở nụ cười, lộ ra ở lỗ nhỏ trên cửa, tiếng cười truyền vào lỗ tai hai người càng thêm chói tai.

"Mau mở cửa ra~ mở ra mở ra~" đầu người giả bộ tiếng khóc của người.

Hình Kha xoay người nhìn Giang Vân Đình: "Cậu đang làm gì thế?"

Vừa rồi Giang Vân Đình vẫn luôn cố gắng tìm kiếm gì đó, Hình Kha nhìn cậu tìm mãi cũng không biết cậu muốn làm gì.

Không có khả năng là tìm manh mối, hơn nữa manh mối trong căn phòng này đã tìm thấy hết rồi.

Giang Vân Đình lại ngồi xổm xung quanh giường, đang chuẩn bị trả lời Hình Kha, khóe mắt thấy một thứ màu bạc.

Gầm giường khá tối, không nhìn kĩ sẽ không thấy, chắc là đã để từ lâu rồi đã có lớp rỉ sét.

Cậu móc đèn pin từ trong túi ra, chiếu xuống gầm giường, chiếu thẳng vào đầu người hư thối, Giang Vân Đình thấy hơi căng thẳng.

Lúc cậu mới bước vào căn phòng này nhìn thấy thứ này, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng không căng thẳng như bây giờ, chẳng qua là, cái đầu này trong lúc bọn họ không để ý lặng lẽ thay đổi.

Cái đầu hư thối mời to mắt, khóe miệng ban đầu mím chặt giờ đã cười toe toét trông rất miễn cưỡng, nhìn chằm chằm Giang Vân Đình.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh phá cửa mạnh mẽ, Hình Kha khẩn trương hỏi: "Cậu tìm thấy cái gì?"

Giang Vân Đình không rảnh tiếp tục nhìn cái đầu kia, cúi đầu tìm thứ đồ bạc kia, là một con dao.

Cận cầm dao từ mép giường đứng lên.

Thứ ngoài cửa vẫn dán con mắt hư thối vào mắt mèo, một bên cười, một bên phá cửa.

Giang Vân Đình nhanh chóng đi qua, đứng đối diện với con mắt kia.

Không phải cùng một người, cái đầu ngoài cửa và cái đầu dưới gầm giường không phải của cùng một người.

Giang Vân Đình cầm con dao trong tay, dứt khoát đâm vào cái lỗ trên cửa —— "A!" máu đen tanh hôi hòa lẫn với tiếng hét của thứ kia làm Giang Vân Đình thấy đau đầu.

Bỗng cậu lùi về sau một bước, chỉ thấy thứ đó ở ngoài lại duỗi tay vào muốn bắt người, Giang Vân Đình chịu đựng cơn đau đầu, càm con dao sắc bén đâm vào cái tay mới thò vào.

"A!" thứ kia lại kêu lên một tiếng, máu đen bắn tung tóe lên mặt Giang Vân Đình.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập hình như là do thứ kia chạy trối chết, tiếng bước chân càng ngày càng xa.......

Giang Vân Đình ném con dao đi, vừa nãy hình ảnh kia lại xuất hiện trong đầu cậu, bóng người kia càng ngày càng trở nên rõ ràng, đúng lúc cậu sắp thấy rõ gương mặt bóng người kia, thì cậu nghe thấy tiếng người kia kêu: " Vân Đình, đừng quay đầu lại!"

Cảm xúc bi thương nhấn chìm Giang Vân Đình, mắt kính dính đầy hơi nước trở nên mờ ảo, gân xanh nổi trên mu bàn tay, cậu nửa quỳ trên sàn nhà, như bị một bụi gai quấn chặt.

Đột nhiên, hình ảnh trong đầu như chạm phải điều cấm kị, thoát chốc bị xóa sạch, cơn đau càng tăng thêm, trước mặt cậu tối sầm, mấy ý thức.