Chương 9: Người thừa kế 9

Editor – Beta: Trân (Pudding)

–––––––––

Ba người Lý Hạo Dương ngồi cạnh nghe mà không hiểu gì cả.

Giang Vi đơn giản hơn, cô biết nội dung hai người đang nói rất quan trọng, muốn hỏi nhưng sợ làm phiền đến họ, tự mình suy đoán thì chỉ vớ được mấy chi tiết bên ngoài, manh mối quan trọng vẫn không có.

Lý Hạo Dương không hiểu đành bỏ cuộc, đứng lên nhìn về phía xa: “Bọn họ bỏ đi kìa!”

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng xe khởi động.

Quay đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy hai chiếc xe lần lượt chạy khỏi chiếc cổng công nghệ cao.

Quản gia đi ngược vào trong, vẻ mặt nôn nóng: “Trì Sơ thiếu gia, đại thiếu gia nói đêm qua ở tầng hai đã xảy ra chuyện? Triệu tiểu thư và Trương Cường tiên sinh đã chết là thật ư?”

Mấy người đang ngồi ngạc nhiên.

“Bác không biết sao?” Trì Sơ cẩn thận quan sát, phát hiện quản gia không nói dối, cậu nhíu mày kể lại chuyện lạ đêm qua một lần.

Sắc mặt của quản gia thay đổi liên tục, cuối cùng cũng hiểu vì sao ba người Trì Thành kiên quyết bỏ đi.

“Đêm qua…… Mấy năm nay giấc ngủ của tôi không tốt, tìm bác sĩ kiểm tra, luôn phải uống trước khi ngủ. Uống thuốc rồi, hai ba tiếng sau sẽ ngủ rất sâu, không nghe được động tĩnh ở bên ngoài.” Giọng điệu của quả gia vô cùng khó khăn, thật sự không thể nào tin được đêm qua lại có thêm hai người chết.

Thật ra chuyện đầu tiên khi vừa tỉnh dậy chính là gọi điện báo án, đáng tiếc vẫn không liên lạc được.

Ông định sau khi sau bữa sáng sẽ thử lại một lần, nếu vẫn không được thì sẽ đến biệt thự gần nhất hỏi thử hoặc lái xe vào thành phố.

Ai ngờ, sự việc vẫn chưa chấm hết.

“Tiểu Linh và chú Lý đâu? Bọn họ không nói với bác sao?” Trì Sơ hỏi.

Quản gia lắc đầu, chần chờ nói: “Nhưng tôi thấy sắc mặt của Tiểu Linh không được tốt, chắc là ngủ không ngon.”

Trì Sơ đi phòng bếp, mùi thơm liền bay vào mặt.

Phòng bếp rất lớn, đầy đủ dụng cụ, gọn gàng sạch sẽ. Chú Lý đang khuấy cháo trong nồi, bên cạnh bày mấy cái chén, bên trong chứa vài nguyên liệu như đậu phộng, rau thơm, và cá thát lát tươi, xem ra chú muốn nấu cháo cá.

Đây cũng là một loại cháo Quảng Đông, giống như nguyên bàn món Quảng Đông tối qua đã ăn.

Có lẽ vì Trì Bồi Luân thích.

Khi chú Lý nấu ăn rất chuyên tâm, tâm trạng rất tốt.

Tiểu Linh ở bên cạnh giúp đỡ, bánh sữa dừa vừa mới ra lò, tỏa ra mùi sữa và mùi thơm ngọt. Cô dựa theo số người lần lượt lấy bánh ra mâm, trên mâm lót sẵn giấy thấm dầu, bày từng chiếc bánh vàng óng.

Tiểu Linh có chút thất thần, gắp bánh không chuẩn, gắp vài lần cũng không được.

“Trì Sơ thiếu gia? Bữa sáng phải đợi thêm vài phút nữa mới xong.” Tiểu Linh ngẩng đầu, hai quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng.

“Đêm qua không ngủ được à?” Trì Sơ hỏi.

Tiểu Linh miễn cưỡng cười cười, muốn nói lại thôi: “Tôi, tôi nghe thấy tiếng động ở lầu hai, là giọng của Triệu tiểu thư, tôi sợ quá, không dám ra ngoài. Đã xảy ra chuyện gì ư?”

Trì Sơ nhướng mày: “Sáng nay cô không lên đó xem thử sao?”

Nếu thật sự giống như Tiểu Linh đã nói, theo lý sáng nay cô ấy sẽ hỏi quản gia hay chú Lý trước, hoặc lên thẳng lầu hai xem xét mới đúng.

Tiểu Linh cũng ý thức được cách nói có chút không ổn, vội giải thích: “Tôi dậy trễ. Bữa sáng vào lúc 7:30, bởi vì nhiều khách 6:30 bắt đầu chuẩn bị, tôi phải ở trong bếp hỗ trợ. Nhưng tiếng động đêm qua thật sự làm tôi rất sợ, không dám ngủ, sau đó đến tận 4-5 giờ, chịu không nổi mới mơ mơ màng màng thϊếp đi, chú Lý thấy tôi mãi không đến, đứng ngoài cửa gọi, khi đó đã là 6:40, tôi không có thời gian lên lầu hai.

Tôi cũng hỏi thử chú Lý, chú Lý nói không nghe thấy gì hết. Hỏi bác Trương, cũng giống vậy, biệt thự lại yên tĩnh như vậy, tôi còn tưởng là tôi nằm mơ.”

Nếu vậy phải xem xét lại một lần nữa.

Đêm qua tiếng của Trương Cường không nhiều, bởi vì Trương Cường là người thứ nhất bị gϊếŧ, Triệu Hiểu Cầm chứng kiến, tiếng hét chói tai của phụ nữ rất có sức xuyên thấu, nếu không phải căn biệt thự này đã bị cô lập, nói không chừng những biệt thự xung quanh cũng bị kinh động, đừng nói chi là Tiểu Linh ở lầu một.

Chú Lý nghe thấy đối thoại của hai người họ, sờ sờ đầu cười nói: “Đêm qua đã xảy ra chuyện à? Chú là kiểu người một khi đã ngủ thì giống như chết vậy đó, hình như trong lúc mơ màng có nghe thấy tiếng người kêu, chú không để tâm, lại tiếp tục ngủ. Vợ chú cũng hay nói, một khi chú đã ngủ sét đánh cũng không tỉnh.”

Chú Lý cũng không quá để tâm việc này, bởi vì chú cảm thấy dù có cũng không phải chuyện gì lớn.

Bất quá…

“Chú không nghĩ có người lại chết sao?” Trì Sơ hỏi, có cái chết của Trì Bồi Lý làm tiền lệ, thật sự vô tâm như vậy?

Chú Lý sửng sốt, trong mắt toàn là sự kinh ngạc: “Người chết?! Có người chết?”

Tiểu Linh cũng là ngạc nhiên: “Là Trì Bồi Lý tiên sinh phải không? Bác Trương chỉ nói ông ấy bị thương thôi mà.”

Quản gia đột nhiên đi đến, thở dài: “Tôi chưa nói với bọn họ, định hôm nay báo án rồi mới nói.”

Sợ hai người quá sợ, biết cũng không có ích lợi gì.

Trì Sơ lại hỏi Tiểu Linh: “Đêm qua ngoại trừ tiếng hét, còn nghe thấy gì khác không?”

Tiểu Linh cúi đầu, suy nghĩ một hồi lâu: “Lúc đó tôi sợ lắm, cả người trốn trong chăn, tôi nghĩ, không nghe được gì khác.”

Giọng điệu do dự thế này có rất nhiều ý nghĩa sâu xa.

Quản gia nói thật, ông ấy dùng thuốc ngủ nhưng hiệu quả của thuốc có tốt đến mức có tiếng động cũng không tỉnh hay không, vẫn là nghi vấn.

Còn chú Lý nói mình ngủ giống như chết. Trì Sơ cũng biết vài ví dụ thực tế, quả thật có một số người một khi đã ngủ, có tiếng la rung trời hay sét đánh cũng không tỉnh, người như vậy một là làm việc quá mệt mỏi hoặc là uống quá nhiều rượu, chứ không phải ngủ không tỉnh được.

Chú Lý là đầu bếp, việc trong bếp chú rất quen thuộc, chắc chắn sẽ không mệt đến như vậy. Một là nói dối hai là uống rượu. Chẳng qua, nói dối để làm gì? Giấu việc mình uống rượu còn có thể hiểu.

Người đáng nghi ngờ nhất chính là Tiểu Linh.

Tiểu Linh nói trước sau mâu thuẫn, khó mà tin.

Nếu cô ấy bị đánh thức bởi tiếng hét trên lầu hai, sau đó vì sợ hãi nên đến tận 4-5 giờ mới ngủ, vậy sao không nghe thấy tiếng gõ cửa? Rồi lại dùng lý do trốn trong chăn để lấy lệ.

“Trì Sơ thiếu gia, đã đến giờ dùng bữa sáng, mời cậu đến nhà ăn trước.” Quản gia nhắc nhở.

Tuy nói vậy……

Trì Sơ cười nói: “Lý thúc, cháo khét!”

Chú Lý nghe có người chết, tinh thần không yên, quên mất bản thân đang nấu cháo. Đợi lấy lại tinh thần, quả nhiên ngửi thấy mùi khét nhẹ, vội vàng khuấy vài cái, lần lượt múc cháo vào những cái chén đã chuẩn bị sẵn. Những lát cá mỏng vừa chạm vào cháo nóng liền chín.

Đi vào nhà ăn vừa lúc nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Sùng Lăng.

Trì Sơ kể lại đoạn đối thoại của ba người ở tầng một, rồi nói: “Chuyện xảy ra ở lầu hai đêm qua không có liên quan gì đến người ở tầng một, tôi vốn chỉ định tìm hiểu vì sao đêm qua thứ kia chỉ ở tầng một sáu phút, ai ngờ càng hỏi càng nhiều vấn đề. Trong ba người, dấu vết Tiểu Linh nói dối nhiều nhất, cũng đáng nghi nhất, tôi không hiểu cô ấy vì sao phải nói dối? Muốn che giấu điều gì?”

“Tôi vừa rồi hỏi bác Trương, phòng của bác và chú Lý nằm bên phía nhà ăn, phòng của Tiểu Linh thì nằm bên phòng khách. Nếu chỉ gõ cửa một bên, người phía bên kia có thể không nghe thấy.”

Trì Sơ cảm thấy trong câu nói của anh còn có ý khác.

Suy nghĩ một lát, ngạc nhiên hỏi: “Ý của anh là, tầng một cũng bị gõ cửa hai lần, còn cùng một căn phòng? Tiểu Linh?!”

“Đây chỉ là suy đoán, không có chứng cứ.”

Giả thiết này cũng không bị lời nói dối của quản gia hay chú Lý ảnh hưởng. Bất kể hai người kia ngủ hay tỉnh cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa ở đầu bên kia hành lang. Tiếng gõ cửa đêm qua không lớn, rất nhịp nhàng, dù gõ cửa phòng ai thì âm thanh, tiết tấu, dài ngắn cũng giống hệt nhau.

Sùng Lăng cũng hỏi ba người ở lầu hai rồi, trước khi tiếng hét vang lên, ba người ngủ rất sâu, vốn không nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng. Sau khi tỉnh giấc, Giang Vi ở bên kia hành lang, mới ban đầu ngồi trên giường không nghe thấy, lấy hết can đảm áp tai lên cửa phòng mới nghe thấy tiếng gõ cửa, quy luật như máy móc, sau đó nghe thấy tiếng bước chân đi lại, sợ đến mức chui lại lên giường.

Biệt thự dùng chất liệu tốt, dù tường mỏng cũng ngăn được tạp âm.

Đêm qua yên tĩnh, người gõ cửa như biết đang là ban đêm nên giảm nhẹ âm thanh, mới tạo thành kết quả như vậy.

Cái nhìn của Trì Sơ và Sùng Lăng hoàn toàn nhất trí, đầu tiên phải biết rõ bí mật mà Tiểu Linh đang giấu là gì.

Còn nữa, bọn họ đã nắm giữ quy tắc của ban đêm: Không ra khỏi phòng, không mở cửa.

Cứ như vậy gϊếŧ chóc sẽ không xảy ra.

Nhưng Sùng Lăng đã chia sẻ kinh nghiệm với cậu, chuyện sẽ không đơn giản như vậy, theo thời gian trôi qua khó khăn và nguy hiểm sẽ tăng lên.

Cuối cùng ngồi vào bàn ăn chỉ có năm người: Trì Sơ, Sùng Lăng, Giang Vi, Lý Hạo Dương, Phương Nghị.

Bữa sáng cũng rất có tâm: Sủi cảo tôm hấp, bánh bao nhân trứng sữa, cháo cá, bánh sữa dừa.

Ngoại trừ sắc mặt của Trì Sơ và Sùng Lăng rất bình thường, thì ba người khác ăn mà không biết mùi vị.

“Không thấy Hà Chí Long.” Phương Nghị đột nhiên nói.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Hà Chí Long chạy nhanh qua nhà ăn, không bao lâu liền nghe thấy tiếng xe khởi động. Hiển nhiên, Hà Chí Long cũng giống đám người Trì Thành, lựa chọn rời khỏi biệt thự. Còn vì sao bây giờ cậu chàng mới đi, có lẽ là vừa tỉnh dậy.

Sau khi ăn xong, Sùng Lăng đề nghị xử lý thi thể.

Bọn họ còn phải tiếp tục ở lại, lại không thể liên lạc với bên ngoài, để xác chết ở trong phòng rất không thích hợp, đặc biệt là đối với mấy người Lý Hạo Dương ở tầng hai.

“Bác Trương đâu?”

Tiểu Linh đang dọn chén đũa trên bàn ăn, đáp: “Bác Trương nói điện thoại gọi không được, định đến biệt thự Lưu gia xem thử.”

Sùng Lăng lại hỏi: “Biệt thự còn phòng trống nào không?”

Tiểu Linh biết bọn họ muốn dọn xác nên nói: “Sau biệt thự còn có một phòng để dụng cụ, dùng để chứa phân bón cho vườn hoa và dụng cụ sửa chữa gì đó.”

“Vậy chọn chỗ đó đi.” Nhiệt độ bây giờ dao động khoảng 11~13℃, không tính quá cao, đặt xa biệt thự dù có hư thối cũng không bay mùi tới. Cách xa xác chết, cũng có thể khiến tâm lý mọi người dễ chịu một chút.

Phòng sách bị khóa, bọn họ dọn dẹp trên lầu hai trước.

Nhờ Tiểu Linh lấy hai tấm drap giường khác để bọc thi thể lại.

Vừa đi đến cửa phòng, mấy người Lý Hạo Dương bắt đầu nhũn chân, nhích từng bước một, gương mặt đầy sự chống cự.

Tiểu Linh không lên vì có lý do riêng. Cô ấy phải dọn bàn ăn, rửa chén, quét dọn phòng bếp. Công việc chính của chú Lý chỉ là nấu ăn, những chuyện khác không nằm trong phạm vi cần giải quyết, cả biệt thự cũng chỉ còn mình Tiểu Linh lo liệu.

Sùng Lăng cười cổ vũ: “Lần đầu luôn rất khó khăn.”

Ý là có một thì sẽ có hai, sớm muộn gì cũng phải thích ứng.

Lời nói này không hề có chút khuyến khích nào, chỉ làm mấy người Lý Hạo Dương cảm thấy tương lai thật u ám, rồi cũng không thể không trâu bắt chó đi cày.

Trì Sơ cảm thấy, Sùng Lăng cố ý.