- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị
- Chương 43
Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị
Chương 43
"Cô sao vậy?" Thiên Thu thấy sắc mặt Lâm Hạ không tốt lắm, có chút lo lắng hỏi.
Lâm Hạ nhìn về phía Thiên Thu, không biết khi nữ xứng nắm được chuyện bị mình lừa gạt tình cảm sẽ có phản ứng thế nào, để hệ thống vạch trần hết thảy không bằng chính mình tự thú, nàng muốn đánh cược một phen, ngăn trở nữ xứng bằng lương thiện của mình.
"Tôi đi rửa mặt một lát, chị ăn cơm trước đi." Lâm Hạ nghĩ nữ xứng thích ăn, ăn xong tâm tình sẽ tốt hơn chút ít, có một vài chuyện nói ra dưới tình huống tâm trạng vui vẻ, có lẽ thương tổn sẽ giảm đi phần nào.
"Ừm, tôi chờ cô." Nếu Lâm Hạ đã không muốn nói, Thiên Thu cảm thấy mình vẫn là đừng hỏi nhiều sẽ tốt hơn, trực giác nói cho nàng Lâm Hạ không phải một người nhẫn nại.
Lâm Hạ đi rửa mặt, Thiên Thu đi vào theo, nàng dựa vào cánh cửa phòng tắm, vẫn luôn nhìn Lâm Hạ.
Lâm Hạ từ tấm gương lớn trong phòng thấy nữ xứng nhìn mình chằm chằm, đó là tầm mắt ái mộ, giấu đều giấu không nổi.
"Chị có thể xuống lầu trước, không cần cố ý chờ tôi." Lâm Hạ nhìn vào gương nói.
"Bây giờ tôi chưa đói bụng, chỉ muốn nhìn cô một chút, có lẽ về sau sẽ chẳng thể nào thấy được nữa rồi." Thiên Thu nói từ đáy lòng, giọng điệu khó nén mất mát.
Lâm Hạ nghe, động tác nặn kem đánh răng có hơi dừng lại, sau đó cái gì cũng không nói, chỉ đem bàn chải điện bỏ vào miệng.
"Lâm Hạ, sau khi cô rời khỏi thế giới này, có khi nào sẽ ngẫu nhiên nhớ tới tôi hay không?" Thời điểm Lâm Hạ súc miệng, Thiên Thu nhịn không được liền hỏi.
"Có thể, dù sao tôi với chị cũng sớm chiều ở chung sắp nửa năm rồi." Lâm Hạ súc miệng xong mới trả lời.
"Có lẽ sau khi ra ngoài, hết thảy mọi thứ xảy ra ở nơi này đều giống như một giấc mộng, tỉnh mộng, thực mau sẽ dần dần quên mất, nhưng bây giờ tôi có thể nhớ rõ giấc mơ này như lòng bàn tay." Thiên Thu khoa tay múa chân miêu tả, tưởng tượng Lâm Hạ sẽ dần dần quên hết tất cả về mình, nàng liền cảm thấy dị thường ưu thương.
"Có lẽ vậy." Sau khi trở về thế giới thực, rốt cuộc là tình huống thế nào, Lâm Hạ cũng không rõ ràng lắm, chuyện nữ xứng nói cũng vô cùng có khả năng nhưng tiền đề là mình có thể đi ra ngoài.
Thiên Thu biết Lâm Hạ tuyệt đối sẽ không yêu mình, chẳng qua nghe ngữ khí bình đạm của đối phương, tựa hồ Lâm Hạ chẳng chút quan tâm về chuyện có nhớ kỹ mình không, làm Thiên Thu thực buồn bã, nhưng nàng biết chuyện này cũng không nên đổ lỗi cho Lâm Hạ. Thiêu thân yêu lửa, thích lao đầu vào lửa, chết là đáng kiếp, cùng lửa không có liên quan.
Lâm Hạ từ trong gương nhìn nữ xứng thập phần uể oải cùng mất mát, nữ nhân này đem hết thảy cảm xúc đều viết ở trên mặt, một chút tâm sự đều không giấu được. Lâm Hạ cực kì không thích người có thái độ bất cần đời, nhưng tưởng tượng đến nữ xứng vì yêu mình nên mới biến thành như vậy, Lâm Hạ lại có chút chột dạ, nàng nghĩ tới lát nữa ngả bài, cảm giác cũng không lạc quan cho lắm.
"Chúng ta đi ăn cơm đi." Lâm Hạ rửa mặt xong, nói với Thiên Thu.
Hai người liền cùng nhau xuống lầu ăn cơm, nói cũng kỳ quái, có lẽ là do hiệu ứng của nữ chủ, nếu thời điểm chỉ có một mình Thiên Thu dùng bữa, mấy nam phụ kia đa phần sẽ vắng mặt, nữ chủ vừa xuất hiện, ít nhất cũng sẽ có một người trong số bọn họ không thể hiểu nổi liền lục tục đi ra.
Trước kia, Thiên Thu luôn cảm thấy đám nam phụ rất đẹp trai mà giờ phút này, nàng nhìn liền bắt đầu chán ghét, kẻ nào lén lút liếc mắt với Lâm Hạ, nàng đều chán ghét.
Mấy nam phụ vốn là cực kì cực kì bài xích nữ xứng nhưng bởi ngày thường Thiên Thu cùng Lâm Hạ luôn ở cùng một chỗ, làm cho bọn họ muốn đối phó Thiên Thu đều tìm không thấy kẽ hở. Mỗi lần gặp nhau đều thấy các nàng sớm chiều ở chung bất kể đêm ngày, thân mật có đôi khi còn chẳng phân biệt nơi chốn, gắn bó keo sơn đến làm người nóng mặt, dần dà, các nam phụ cũng bắt đầu tiếp thu hiện thực, rằng bảo bối muội muội của bọn họ đã cong. Chẳng qua muốn bọn họ cho Thiên Thu sắc mặt tốt là chuyện không thể nào. Sau đó các nam phụ phát hiện Khâu Thiên này tính tình vậy mà lại rất tốt, cái gì cũng không để ý quá nhiều. Mấy chuyện ăn nói ác ý với nàng, làm nàng khó xử, nàng cũng không phản ứng quá lớn, cũng không để tâm, giống như nữ nhân thiếu não, tham ăn ngốc nghếch, mềm như bông, bùn nhão trét không lên tường, chẳng có nửa điểm tinh thần phản kháng, bất ngờ làm cho đám nam phụ không chán ghét nhiều nữa. Chẳng qua thời điểm bọn họ muốn khi dễ vẫn là một chút đều không nương tay, lại không dám bắt nạt nàng trước mặt Lâm Hạ, chỉ sợ Lâm Hạ tức giận.
Thiên Thu cảm giác khí chất của Lâm Hạ đặc biệt cường thế, lúc ăn cơm, nàng thấy các nam phụ rõ ràng đều muốn nói chuyện với nữ chủ, nhưng vì dáng vẻ Lâm Hạ một bộ người sống chớ gần, đừng có quấy rầy người ta ăn cơm cho nên không ai dám cùng nàng trò chuyện, những nam phụ chỉ có thể dùng phương thức gián tiếp để đạt tới mục đích cứu quốc. Cho nên bọn họ liền tìm Thiên Thu nói chuyện, sau đó toàn bộ đề tài đều là có liên quan đến nữ chủ.
Thiên Thu rõ ràng phiền muốn chết nhưng tính tình của nàng lại làm nàng chẳng phát tác được, chỉ có thể nhất nhất đáp lại.
"Chị ăn xong rồi sao?" Lâm Hạ dùng bữa xong, hỏi nữ xứng.
Thiên Thu cố gắng trả lời đủ loại vấn đề của nam phụ về nữ chủ, còn chưa ăn được bao nhiêu, dù sao sức ăn của nàng cũng lớn hơn Lâm Hạ, nhưng Lâm Hạ muốn lên lầu, nàng liền không rảnh lo ăn, chỉ muốn đi theo Lâm Hạ cho nên nhanh chóng gật đầu.
"Vậy chị cùng tôi lên lầu đi." Lâm Hạ nói, Thiên Thu tựa như tiểu tuỳ tùng xứng chức, chạy nhanh theo sau nữ chủ.
Lâm Hạ lên lầu, thuận tiện kêu người đưa tới một ly cà phê cộng thêm một ly trà sữa và bánh trái. Nàng là người tương đối thích uống cà phê, Thiên Thu lại đắm chìm trong tình yêu trà sữa.
"Ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với chị." Sau khi giúp việc mang trà bánh lên rồi đặt trên bàn, Lâm Hạ mở miệng nói.
Thiên Thu duỗi tay cầm một miếng bánh ngọt, chuẩn bị cắn một ngụm liền thấy sắc mặt Lâm Hạ vô cùng nghiêm túc, còn có ngữ khí nói chuyện kia, trong lòng nàng khẽ lộp bộp, bánh kem trong tay cũng tạm ngừng không đưa lên miệng nữa, nàng có dự cảm Lâm Hạ muốn nói với mình chuyện rời khỏi đây. Thiên Thu biết sợ cái gì liền sẽ tới cái đó, tránh cũng không xong, vận khí của mình từ nhỏ chính là như vậy. Có thể đi vào thế giới này, đại khái cũng đã dùng hết tất cả may mắn của bản thân rồi.
"Chuyện gì?" Thiên Thu hỏi.
"Là như vậy, lúc trước tôi đã nói với chị, nếu tôi muốn rời đi nơi này thì cần kiếm đủ một trăm vạn giá trị thân mật cùng mười vạn giá trị hảo cảm. Mấy hôm trước liền kiếm đủ thân mật, nhưng hảo cảm đạt tới 99999 điểm rồi làm thế nào cũng không thể tăng thêm. Sau đó hệ thống nói cho tôi, muốn kiếm một điểm hảo cảm cuối cùng thì phải khiến cho chị yêu tôi, trị số mới đủ toàn bộ." Lâm Hạ nói đến đây, tạm ngừng một chút.
"Sau đó thì sao?" Thiên Thu hỏi, trong lòng nàng đã bắt đầu lo lắng bất an, thậm chí bánh kem trong tay đều bóp đến có chút biến hình, nàng có dự cảm những câu kế tiếp của Lâm Hạ tuyệt đối không phải thứ bản thân muốn nghe, chẳng qua nàng lại không thể không hỏi, bởi vì đây không phải chuyện nàng muốn trốn tránh là có thể trốn tránh.
"Chị sinh bệnh là hệ thống thiết kế, mục đích là làm cho chị yêu tôi, hệ thống nói thời điểm bị bệnh đều rất yếu ớt, rất dễ dàng yêu thương người đối xử tốt với mình." Lâm Hạ biết tất cả chân tướng này với nữ xứng mà nói, thật sự là quá tàn nhẫn, nhưng hiện tại nàng đã chẳng còn lựa chọn. Hơn nữa giờ khắc này, với Lâm Hạ thì thẳng thắn thành khẩn sẽ tự tại hơn một chút so với vẫn luôn lừa gạt Thiên Thu, gánh nặng áy náy được dỡ bỏ, nàng cũng cảm giác nhẹ nhàng phần nào.
"Thì ra là vậy……" Dáng vẻ Thiên Thu tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ, tự mình lẩm bẩm nói. Giờ phút này nàng không rõ tâm trạng mình rốt cuộc thế nào, chỉ cảm thấy trái tim như bị đâm một dao, quả thật vô cùng khó chịu, nàng muốn giả vờ nhẹ nhàng, giả vờ bản thân không quá mức để ý, nhưng lại căn bản không có biện pháp không thèm để ý, căn bản là làm không nổi! Nếu nói giờ phút này nàng tức giận Lâm Hạ, không bằng nói tự khó chịu với bản thân, nội tâm có loại tự mình đa tình, thậm chí thấy mình giống như con cóc vẫn luôn muốn ăn thịt thiên nga, cảm giác nhục nhã nảy lên trong tâm trí.
Tuy rằng ngoài mặt Thiên Thu không quá kích động nhưng Lâm Hạ biết cũng không phải đơn giản như vậy, bởi vì bánh kem trong tay người kia sớm đã bị bóp nát, bơ kem từ kẽ tay dính nhầy nhụa chảy ra ngoài.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị
- Chương 43