Giờ phút này, Lâm Hạ làm sao còn có thể giữ được bình tĩnh, nàng cảm thấy hệ thống khinh người quá đáng thật sự.
"Tôi sẽ không khuất phục, tôi muốn về, thả tôi trở về……" Con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, Lâm Hạ tự nhận bản thân chưa từng làm ra loại chuyện thương thiên hại lý, dựa vào cái gì nàng phải gặp đãi ngộ như vậy đây. Nội tâm Lâm Hạ mất đi khống chế, lại lần nữa tìm hệ thống kêu gào.
Vì vậy nàng lập tức bị hệ thống trừng phạt, đây là một loại hỗn độn tất cả các cảm xúc sợ hãi, ghê tởm, đau đớn, phẫn nộ, hết thảy cảm giác tiêu cực mà nàng có thể tưởng tượng ra, khiến Lâm Hạ cảm nhận được khó chịu xưa nay chưa từng có. Vĩnh viễn so với loại trừng phạt lần đầu tiên nàng gặp đều phải khó chịu gấp mười lần.
Lâm Hạ cũng chỉ là phàm nhân, ý chí so với người bình thường chỉ mạnh mẽ hơn một chút chứ không phải không có gì phá hỏng được, dưới loại trừng phạt cực độ thống khổ, ý chí phản kháng của nàng liền bị tiêu hủy, Lâm Hạ tuyệt vọng ngồi quỳ trên mặt đất, bày tỏ khuất phục với hệ thống.
"Đây là trừng phạt bất kính với hệ thống, nếu còn có lần sau, xử phạt cũng sẽ gấp bội." Thanh âm hệ thống vẫn là nhẹ nhàng như vậy, nhưng lời nói ra cũng lại tàn khốc đến vậy.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Hạ đã nổi lên sợ hãi trước loại trừng phạt kia, nàng lại lần nữa cảm nhận được tuyệt vọng cùng bất lực, ý chí mạnh mẽ vào một khắc này đều như quân binh tan rã, liền tuyệt vọng rơi lệ.
Lúc này, Lăng Dĩ Trung đã đón nữ xứng về, bởi có việc quan trọng nên hắn không thể không rời đi.
Tiến vào Lăng gia, Thiên Thu không thấy những người khác, nàng chỉ có thể tự mình lên lầu tìm nữ chủ, lại phát hiện cửa phòng của nữ chủ không khóa, nàng nhẹ nhàng đi vào, liền thấy nữ chủ ngồi quỳ trên đất khóc đến thập phần khổ sở, loại bi thương cùng tuyệt vọng này làm cho Thiên Thu động dung. Nàng thật không rõ, một nữ chủ được người gặp người yêu vì cái gì sẽ đau khổ tuyệt vọng như thế?
"Hạ Nhi, cô sao vậy?" Tuy Thiên Thu luôn cảm thấy Lâm Hạ chỉ là nhân vật tiểu thuyết, nhưng nhìn nữ chủ thương tâm đến vậy, nàng vẫn nhịn không được có chút lo âu, thậm chí bỏ qua vấn đề nữ chủ chỉ là nhân vật trong truyện.
"Tại sao tôi phải vì sự ghen ghét của người khác, mà không thể hiểu nổi liền bị đưa đến thế giới này……" Vẫn ở trong tâm trạng bất ổn, Lâm Hạ thống khổ hỏi, thế giới này thật vặn vẹo đến không hề có đạo lý.
Thiên Thu nghe nàng nói xong, bị dọa nhảy dựng, thì ra nữ chủ cũng là xuyên tới, nữ chủ cùng Lâm Hạ lại có dáng vẻ giống nhau như vậy, không phải là Lâm Hạ xuyên tới đi? Chẳng lẽ vì mình, Lâm Hạ mới xuyên vào cuốn thịt văn này?
"Đúng vậy, nàng là bởi vì tâm tình ghen ghét của cô, mới bị bắt nhốt ở chỗ này." Hệ thống vẫn luôn biến mất kia bỗng xuất hiện giải thích nghi hoặc.
"Nàng là Lâm Hạ?" Thiên Thu không chắc chắn lại hỏi.
"Đúng vậy." Hệ thống trả lời.
"Nàng bị sao vậy? Làm nữ chủ không phải rất tốt hay sao?" Thiên Thu hỏi tiếp, nàng rất vui sướиɠ nếu có thể đổi vai cùng Lâm Hạ.
"Nhiệm vụ của nàng là lấy lòng cô, làm cho cô mất đi sự ghen ghét cùng oán hận, và để hình thành quan hệ thân thiết, nàng cần kiếm đủ giá trị hảo cảm lẫn giá trị thân mật của nữ xứng đối với mình. Không giống nhiệm vụ của cô, phần lớn nhiệm vụ của nàng đều là cưỡng chế, nếu không hoàn thành liền gặp trừng phạt. Bằng vào tính cách của nữ chủ sẽ không hoàn toàn khuất phục, vừa rồi nàng không nghe theo sắp xếp của hệ thống cho nên đã bị xử phạt, mức độ xử phạt so với mắc nghiện nhưng lại không có thuốc còn khó chịu hơn nhiều, cho nên tâm trạng của nàng rất bất ổn, vẫn chưa khôi phục bình thường. Nếu nữ chủ ngoan ngoãn làm theo chỉ thị từ hệ thống liền hoàn thành nhiệm vụ, nằm mát ăn bát vàng không thích hay sao, chẳng biết còn so đo cái gì! Nếu cô là nữ chủ, cũng sẽ không tồn tại loại thống khổ lo âu vô ích, tự tìm phiền nhiễu như vậy." Hệ thống lần này thập phần tẫn trách giải thích, nói xong còn không quên phun tào nữ chủ.
Thiên Thu nghe mà chỉ cảm thấy thấp thỏm lo âu, nàng ghen ghét Lâm Hạ nhưng đều là ghen ghét trong âm thầm, không có ý niệm trả thù hay tổn hại Lâm Hạ, cho dù ngẫu nhiên từng có ý nghĩ xấu, cũng chỉ là chợt lóe mà qua, chưa bao giờ giữ quá lâu. Phân tán loại cảm xúc tiêu cực đó, nàng thật sự muốn trở thành một người như Lâm Hạ, kỳ thật nàng biết rõ Lâm Hạ vô tội, hoàn toàn không cần chịu đựng lòng ghen ghét hay đổ lỗi cho người khác của bản thân. Nội tâm nàng càng nhiều là tự ti, bởi vì quá mức tự ti, so với ghen ghét còn tiêu cực hơn, nàng chỉ có thể ở trong ghen ghét tìm điểm cân bằng.
Thiên Thu có thể hiểu vì sao nữ chủ không muốn ở lại thế giới này, Lâm Hạ là người tích cực, tam quan bình thường, không phải loại thích đắm chìm trong trụy lạc như mình. Nhưng nàng không ngờ bởi vì nội tâm mình âm u đến không thể gặp ánh sáng, lại khiến cho Lâm Hạ chịu xử phạt như vậy. Thiên Thu nghĩ, bản thân đã không có ưu điểm gì, lại vô lương tâm nữa liền thật sự quá đáng buồn. Cho nên nàng cảm thấy lương tâm bất an, cảm thấy áy náy, 'ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết.'*
*
Câu này xuất phát từ một điển cố, ý nghĩa là tuy lòng mang oán hận không có ý làm tổn hại đối phương, song đối phương vẫn cứ vì lòng oán hận của mình mà bị người hại chết."Nếu tôi không ghen ghét nàng nữa, có phải sẽ hoàn thành mục tiêu hay không?" Thiên Thu hỏi.
"Cô chỉ là bằng vào lương tâm mà phát hiện, chứ không phải nội tâm thật sự muốn giải trừ ghen ghét đối với nàng, chỉ khi chân chính giải trừ ghen ghét, mới có thể kiếm đủ giá trị hảo cảm. Về phần giá trị thân mật, xét thấy đây là thế giới thịt văn, cần phải dựa vào các loại thịt để kiếm đủ, hệ thống chúng tôi không dễ hình thành, cũng không phải có thể dễ dàng tống cổ đâu." Thời điểm hệ thống nói ra câu cuối, bỗng nhiên có một loại cảm giác ngạo kiều.
"Làm thế nào để tôi chân chính giải trừ ghen ghét đối với nữ chủ?" Thiên Thu hỏi.
Nhưng lúc này hệ thống lại mất tích, không trả lời nàng.
Thiên Thu nhìn tâm trạng nữ chủ sụp đổ, giờ phút này Lâm Hạ nơi nào còn có nửa điểm cao cao tại thượng ở thế giới thực, vừa chật vật vừa đáng thương. Thiên Thu hiện tại mới nhận ra, mặc dù Lâm Hạ xem như nữ chủ trong thế giới thịt văn này, nhưng thế giới này lại chính là nhược thế quần thể, mình so với nàng có khả năng thích ứng cao hơn, tựa như ở thế giới bên ngoài, Lâm Hạ so với mình càng có thể thích ứng.
"Thực xin lỗi, tôi không biết thế giới này vì cái gì lại hình thành, cũng không biết vì cái gì lại biến thành như vậy……" Thiên Thu là kiểu người nếu đã làm chuyện xấu, sẽ thẳng thắn thành khẩn, nàng không biết có thể đền bù cái gì nhưng chỉ biết là lương tâm mình bất an, có lẽ nhờ vào chuyện thẳng thắn nhận lỗi mà yên ổn hơn một chút.
Lâm Hạ vốn đang ở trong trạng thái bất ổn, sau khi nghe được những lời này, nàng ngẩng đầu nhìn nữ xứng đột nhiên xuất hiện trước mặt, nàng hiện tại mới nhận ra, nữ xứng căn bản không phải là NPC, ngược lại, nữ xứng cũng là xuyên tới nơi này, thậm chí chính là đầu sỏ gây tội.
Lâm Hạ nhìn Thiên Thu, cảm xúc có chút kích động, oán hận cùng hy vọng đồng thời nảy lên trong lòng, nàng hận nữ xứng hại mình bị vây khốn ở thế giới quỷ quái, nhưng đồng thời lại biết, cởi chuông còn cần người cột chuông.