Mặc dù còn muốn đề phòng nữ xứng, thể xác và tinh thần Lâm Hạ đã mỏi mệt, không chống đỡ được liền thϊếp đi.
Chẳng qua Thiên Thu lại lần nữa nổi lên mộng xuân, lần này nàng không mơ thấy mình biến thành nam chủ nữa, nàng vẫn là nữ xứng, sau đó cùng nữ chủ tiến hành đủ loại động tác chưa hoàn thành đêm qua, nàng công nữ chủ, sau đó bị nữ chủ công, sướиɠ đến không chịu nổi……
Buổi sáng, Lâm Hạ bị loại thanh âm cực kỳ da^ʍ mĩ nào đó làm bừng tỉnh.
"Ưm…… A…… Đừng có ngừng…… Muốn tôi đi……" Bị tiếng động như vậy đánh thức, Lâm Hạ cơ hồ lập tức mở mắt, nàng nhìn thấy nữ xứng đang gắt gao kẹp chặt hai đùi, mà váy ngủ của nữ xứng có lẽ bởi vì tư thế ngủ quá không an phận liền bị vén lên, nửa người dưới chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ ren đen, lớp vải còn dính chặt vào bộ vị tư mật, thực rõ ràng là bị chất lỏng nào đó làm ẩm ướt, đặc biệt là nữ xứng còn phát ra cái loại thanh âm này. Lâm Hạ nghĩ thầm quả nhiên là thế giới thịt văn, nữ xứng đều như vậy…… Dâʍ đãиɠ…… Nằm mơ thôi cũng quá sắc tình……
Giờ phút này Lâm Hạ chỉ muốn 24 tiếng đồng hồ mau chóng trôi qua, nàng hiện tại nhìn nữ xứng đều cảm thấy cực kì xấu hổ và ngại ngùng, bất quá cũng may, mục tiêu 24 giờ chỉ còn lại có 4 tiếng nữa.
Ngay lúc Thiên Thu ở trong mộng xuân kia sắp lên được đỉnh, lại bị tỉnh dậy, nàng buồn bực đến độ sắp cắn chăn, đêm trước làm đủ mọi thứ, chỉ kém một chân liền vào được "cửa", lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục, thật là quá phiền não. Giờ phút này Thiên Thu đã tỉnh lại nhưng nàng căn bản không mở to mắt, vẫn đắm chìm trong tiếc nuối vô hạn, đấm ván giường, phát tiết bất mãn.
Lâm Hạ nhìn động tác đấm giường kia, thầm nghĩ nữ xứng là đã thức chưa vậy? Vừa tỉnh liền đấm giường là có ý tứ gì? Sao nàng lại có loại ảo giác nữ xứng là quái thai chứ.
Thiên Thu đấm giường xong liền đột nhiên nhớ ra, cái giường nàng đang ngủ không phải của mình, mà trên giường giống như còn có người khác, nghĩ tới sự tồn tại của nữ chủ, Thiên Thu kinh hách đến độ lập tức mở to mắt, quả nhiên thấy được nữ chủ đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
"Chào buổi sáng a……" Thiên Thu khó khăn nở nụ cười, nàng ý thức được giữa hai chân mình còn ướt, nghiễm nhiên là di chứng của mộng xuân, nàng chỉ hy vọng thời điểm mình mộng xuân kia không phát ra cái thanh âm gì, bằng không sẽ rất xấu hổ. Thiên Thu cũng lập tức cảm giác được nửa thân dưới có chút lạnh lẽo, quả nhiên váy ngủ bị tốc đến eo, liền luống cuống tay chân gạt váy ngủ xuống.
"Chào." Lâm Hạ có loại cảm giác rõ ràng cái gì đều biết nhưng phải ép bản thân làm ngốc tử, sau đó không mặn không nhạt đáp lời.
Thiên Thu thấy nữ chủ không có gì khác thường, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua nàng cảm giác giữa hai chân rất ướt, rất dính, rất không thoải mái, thầm nghĩ chờ khi nữ chủ vào phòng tắm rửa mặt, thừa cơ đổi cái qυầи ɭóŧ, vì vậy nàng không có ý rời giường.
Lâm Hạ nhìn thấy nữ xứng nằm ì trên giường, không có ý định muốn dậy, cũng chỉ có thể nằm một bên.
Thiên Thu thấy nữ chủ cũng nằm, cũng không có ý đứng lên, nàng còn muốn tiếp tục cùng nữ chủ mài giũa nhẫn nại, ngặt nỗi đêm qua tích tụ suốt đêm, bàng quang không nhịn nổi nữa, không thể không dậy đi vào buồng vệ sinh. Nàng nghĩ thầm, hôm nay nữ chủ sẽ không tiếp tục vào WC cùng mình nữa chứ.
Thiên Thu trăm triệu lần không ngờ, bản thân vừa từ trên giường bò xuống dưới, nữ chủ vốn dĩ không chút nhúc nhích cũng lập tức từ trên giường đứng lên, động tác thần tốc.
"Tôi vào phòng vệ sinh, cô tiếp tục nằm là được rồi." Thiên Thu nói với nữ chủ.
"Bồi chị cùng đi." Lâm Hạ nói như không có vấn đề gì.
Thiên Thu lại lần nữa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn thoáng qua nữ chủ, xem ra nữ chủ thực sự có chút lập dị, thích cùng người khác vào WC, có lẽ vì ngày hôm qua đã được trải nghiệm nên giờ phút này Thiên Thu cũng có điểm kiến quái bất quái*. Nàng không nói thêm gì nữa, trực tiếp vào buồng vệ sinh cảm thán, chẳng qua vừa đi lại có chút buồn đại tiện, nàng đành nhịn xuống, tính toán khi về nhà sẽ đi sau, loại hình ảnh có khí vị như vậy, nghĩ thôi cũng thật xấu hổ, tuy rằng chuyện xấu hổ nhất ngày hôm qua đều thể nghiệm rồi, nhưng thân làm nữ xứng, nàng vẫn là muốn chừa lại chút hình tượng.
*
Thành ngữ chỉ việc gặp phải hiện tượng kỳ quái mà không chấn kinh, vẫn vững vàng."Buổi chiều tôi có thể về nhà một chuyến hay không?" Thiên Thu vừa giải quyết nhu cầu, vừa hỏi nữ chủ đang đánh răng.
"Có thể, qua 12 giờ là chị có thể trở về." Lâm Hạ ước gì nữ xứng nhanh chóng lăn về, mặc dù nàng còn phải nhờ cậy nữ xứng để kiếm giá trị hảo cảm lẫn giá trị thân mật, nhưng nàng cũng muốn có chút thì giờ xả hơi.
Thiên Thu không ngờ hôm nay nữ chủ lại dễ nói chuyện như vậy, nàng lập tức nghi hoặc nữ chủ lả lơi ong bướm kia có phải muốn nhân lúc mình vắng mặt liền đi câu dẫn nam chủ? Thiên Thu nghi hoặc cũng là đúng lý hợp tình, trong nguyên văn, nữ chủ tương đối không tiết tháo, gặp người nào yêu người nấy, nghĩ đến khả năng này, Thiên Thu lại có loại cảm giác không mấy vui vẻ. Nàng nghĩ thầm, thật khổ cực đem chính mình trở thành nam chủ, không nghĩ tới vẫn là người qua đường* a.
*
Nguyên văn: đả tương du ~ mua nước tương: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ chuyện không liên quan tới mình."À." Thiên Thu hạ giọng xuống, giá trị hảo cảm đối với nữ chủ lả lơi ong bướm bỗng nhiên trừ mất 200.
Đang đánh răng, Lâm Hạ nhìn giá trị hảo cảm không thể hiểu được liền bớt xuống 200, nội tâm lại lần nữa muốn vỡ nát, có loại cảm giác chính mình bán đứng sắc tướng cùng thân thể, bị nữ xứng chơi xong, lại phải vứt bỏ tiền công có được, thật thiếu sót đạo đức nghề nghiệp, không biết xấu hổ!
Sau khi giải quyết nhu cầu, Thiên Thu rửa tay liền nhìn thấy sắc mặt nữ chủ trong gương đột nhiên tăm tối, nàng có chút sợ hãi, vì cái gì nữ chủ nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt đây? Thiên Thu căn bản không biết mình đắc tội nữ chủ chỗ nào.
Lâm Hạ đè xuống cảm giác khí huyết quay cuồng trong lòng, cứng rắn ép bản thân thay đổi sắc mặt.
"Tôi không thích xa chị quá lâu, tối nay chị trở về chuẩn bị kĩ lưỡng một chút, sáng mai tôi đến đón chị." Lâm Hạ dùng biểu tình ôn hoà nói.
Mặc dù sắc mặt của nữ chủ có thể sánh với tuyệt kĩ biến diện trong kịch Tứ Xuyên, nhưng vì cái gì nghe câu này lại có loại ảo giác nàng đang tán tỉnh mình chứ? Ở thế giới thực, Thiên Thu chưa từng được người ta theo đuổi, đến thế giới này lại có loại ảo giác bị nữ chủ truy. Thiên Thu nghĩ thầm, bất kể có phải mình thực sự thích nữ chủ hay không, cảm giác được tán tỉnh thật có chút khiến người lâng lâng vui sướиɠ.
Lâm Hạ không ngờ mình chỉ nói một câu như vậy, giá trị hảo cảm của nữ xứng vốn đang 100, hiện tại đột nhiên tăng thêm 400, biến thành 500, vô cùng kinh hỉ, nàng không khỏi nghi hoặc nữ xứng có phải là yêu thầm mình, bởi vì yêu cho nên mới sinh ra hận, khi mình lấy lòng, giá trị hảo cảm của nữ xứng sẽ tăng lên, nàng nhớ lại chuyện tối qua nữ xứng hành động càn rỡ, càng nghĩ càng thấy có khả năng này. Kết luận như vậy, làm cho Lâm Hạ thật là vừa vui lại vừa hoảng!