Lâm Hạ nếu đã thoát ly ma chú của thân thể, dĩ nhiên liền không muốn ở lại phòng tắm chờ nữ xứng nghiêm túc rửa sạch bộ vị kia.
Lau khô người xong, Lâm Hạ vốn là muốn đi ra ngoài, nhưng nàng lập tức nhìn thấy vòng tròn hai mét màu vàng bắt đầu biến đỏ, thực hiển nhiên hệ thống đang báo động sắp vượt quá khoảng cách, Lâm Hạ không thể không lui về. Cái hệ thống này quả thực quá đáng giận!
Thiên Thu nhìn nữ chủ vốn như là muốn đi ra ngoài, lại lui trở về, sắc mặt còn thập phần khó xử. Nàng nghĩ có lẽ nữ chủ chờ mình đến có chút thiếu kiên nhẫn, cho nên không dám tiếp tục cọ rửa, nhanh chóng tắm qua rồi lau khô, lập tức đi theo Lâm Hạ.
Thiên Thu vốn là muốn chạm vào nữ chủ, tiếp tục loại chuyện không thể miêu tả vừa rồi, lại bị Lâm Hạ tránh đi. Lâm Hạ đương nhiên không muốn nữ xứng đυ.ng vào thân thể mình, miễn cho lại lần nữa phát sinh chuyện mất đi khống chế. Trở về phòng, nàng mở tủ tìm đồ ngủ nhưng càng tìm càng nhíu mày, lật một vòng mà tất cả đều là váy ngủ, hơn nữa đều là loại cực kì gợi cảm hở hang, kỳ thực nàng cảm thấy mấy cái váy này, mặc cũng như không mặc. Lâm Hạ chỉ có thể tìm trong đó hai cái nhiều vải nhất, bất quá cũng chẳng nhiều hơn bao nhiêu.
"Đi, mặc váy ngủ vào." Ngữ khí Lâm Hạ không chút thấp thỏm nói, hoàn toàn không phụ dáng vẻ vũ mị tao lãng vừa rồi, chính nàng mặc một cái váy ngủ, sau đó ném một cái khác lên giường, kêu Thiên Thu mặc vào.
Lâm Hạ ở trong thời gian ngắn nhất liền mặc xong váy ngủ với qυầи ɭóŧ, sau đó nhấc chăn lên ngồi xuống giường, ánh mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm Thiên Thu.
Thiên Thu thấy nữ chủ như vậy, lá gan lập tức co rúm, vừa rồi ở trong phòng tắm nữ chủ trần trụi đưa lưng về phía mình, tâm tính Thiên Thu thật giống như kẻ trộm, không ai nhìn chằm chằm, tự nhiên dám xuống tay, có người nhìn chằm chằm, nơi nào còn dám lỗ mãng. Hơn nữa nữ chủ cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, giờ phút này bản thân lại không mặc gì cho nên nàng bỗng cảm thấy cực kì ngại ngùng xấu hổ, liền nhanh chóng mặc vào váy ngủ Lâm Hạ chuẩn bị.
Thiên Thu cũng không hiểu nữ chủ là đang sắm vai gì chơi tình thú, chẳng qua nàng thật sự không cầm giữ được tình huống hiện giờ. Thời điểm Thiên Thu nhớ lại hành động càn rỡ vừa rồi, đều cảm thấy không thể tưởng tượng, bản thân mình vậy mà lại thật sự dám làm mấy chuyện kia với nữ chủ.
"Qυầи ɭóŧ đâu?" Lá gan của Thiên Thu vốn không lớn, cũng chỉ có thể giả tạo thái bình, làm như chuyện quấy rối tìиɧ ɖu͙© nữ chủ chưa hề phát sinh, nhẹ giọng hỏi. Nếu mặc váy ngủ mà không mặc qυầи ɭóŧ, Thiên Thu liền cảm thấy phía dưới lọt gió, thực không quen, đương nhiên đây cũng có thể là tình thú của nữ chủ.
"Trong ngăn kéo tủ quần áo có một đống qυầи ɭóŧ, tôi không biết đã từng mặc qua hay chưa, trừ phi, chị ngại cái mà tôi từng mặc rồi." Lâm Hạ nhàn nhạt trả lời.
Thiên Thu nghe vậy, không hề nghĩ ngợi liền mở ngăn kéo, cả một ngăn toàn là qυầи ɭóŧ, ít nhất mấy trăm chiếc, vừa thấy đều mới tinh, nàng nghĩ a, bằng vào tài lực của gia đình nữ chủ, đừng nói quần áo khả năng mỗi ngày đều không trùng lặp, có lẽ ngay cả qυầи ɭóŧ đều không mặc lần thứ hai, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này.
Lâm Hạ nhìn nữ xứng chẳng hề cố kị, lấy một cái qυầи ɭóŧ ren đen, nói có bao nhiêu tao khí liền có bấy nhiêu tao khí, bằng vào vẻ ngoài thật nhìn không ra nữ xứng lại dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ như vậy.
Mặc xong qυầи ɭóŧ, Thiên Thu nhìn nữ chủ một cái, nội tâm có loại cảm giác không biết làm sao bây giờ, trộm ngắm nữ chủ liền thấy thái độ của nàng không giống như rất muốn tiếp tục, chẳng qua đây là thế giới thịt văn, nếu dừng lại thì cảm giác như không hợp lý cho lắm.
"Đi ngủ đi." Lâm Hạ dĩ nhiên thấy được nữ xứng lén lút nhìn mình bằng dáng vẻ ám chỉ, nhưng nàng giả bộ chuyện gì cũng chưa hề phát sinh qua, bình đạm nói với nữ xứng.
Thiên Thu chỉ có thể ngoan ngoãn bò lên giường, ngủ bên cạnh nữ chủ, nàng luôn cảm thấy chuyện này không thể nào cứ đơn giản như vậy liền kết thúc, nói không chừng lát nữa nữ chủ sẽ có ám chỉ thì sao.
Bởi vì giường rất lớn, Thiên Thu ngủ ở giữa lại phát hiện nữ chủ nằm sát mép giường, cách mình khoảng một mét. Nàng yên lặng đợi hồi lâu, cũng không thấy nữ chủ có hành động ám chỉ gì, mà cái hệ thống vừa rồi xúi giục mình lại mất tích. Thiên Thu ý thức được đêm nay phỏng chừng không có suất diễn, làm nàng có chút thất vọng. Tựa như bạn có một món quà, lòng tràn đầy chờ mong cùng kinh hỉ, nhưng mở ra lại phát hiện bên trong trống không. Tâm tình như vậy, thật có chút không đẹp, chẳng qua quà tặng này vốn là bất ngờ mà đến, cho nên không có liền không có vậy. Sau khi nàng biết đêm nay phỏng chừng mất màn chơi, không tiếp tục mong đợi liền đi ngủ.
Lâm Hạ càng không dám ngủ, nàng chỉ sợ nữ xứng bỗng nhào lại đây, nàng phải cảnh giác nữ xứng đột nhiên thú hóa. Nguyên bản Lâm Hạ không đề phòng đến mức này, nữ xứng thoạt nhìn rất yếu ớt, rất ít lực sát thương và tính xâm chiếm, nhưng chuyện xảy ra trong phòng tắm làm cho nàng không thể không phòng bị, tóm lại ngày thường không gọi là chó, cũng không đại biểu sẽ không cắn người. Nàng đợi đã lâu cũng chẳng thấy nữ xứng ngủ mà luôn xoay người liên tục, hơn nữa còn lén lút dịch về phía mình, làm cho mình cứ phải nằm sát mép, cũng may thời điểm Lâm Hạ không thể dịch thêm được nữa, sắp muốn ngã khỏi giường, nàng rốt cuộc cảm thấy nữ xứng ngủ rồi, không còn nhích tới nhích lui.
Lâm Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng nhìn đồng hồ một chút, đã là 0 giờ sáng, từ lúc bắt đầu nhiệm vụ đến nay vừa lúc qua mười hai tiếng. Nàng cảm giác mười hai tiếng đồng hồ này, quả thực so với hết thảy mọi thứ gặp gỡ trong mười hai năm đều phải vất vả cùng lâu dài hơn. Cũng may để nữ xứng ngủ thêm vài tiếng, hẳn sẽ tốt hơn một chút. Lâm Hạ nhìn 300 điểm hảo cảm và gần 4000 điểm thân mật, vô cùng ưu thương thở dài.