[02]
Sau khi Lý Chiêu rời đi, Tào Xuyên tự pha cho mình một ly cà phê.
Bên ngoài trời nắng như thiêu đốt, người đi trên đường giống như sắp bốc hơi đến nơi, gã bình thản ngồi trong phòng máy lạnh với nhiệt độ 20 độ, uống ly cà phê đen nóng hổi.
Một khung cửa kính nhưng như chia thế giới ra làm hai, gã ngồi trong không khí se lạnh, tận hưởng buổi chiều nhàn hạ nhưng không hề nhàm chán.
Lý Chiêu thật hay ho.
Vị đắng của cà phê đen khiến gã cau mày, sau khi nuốt xuống, trong miệng chỉ còn đọng lại hương vị đáng ghét.
Đặt ly xuống, châm một điếu thuốc, bật máy tính và bắt đầu tìm kiếm một số từ khóa mấu chốt.
Ba giờ chiều, chuông cửa vang lên.
Làm thám tử tư nhưng xưa nay gã chưa bao giờ treo biển văn phòng, và cũng không nhiều người sẵn sàng đến tòa nhà hai tầng nhỏ với chữ “phá dỡ” được viết trên bức tường bên ngoài.
Gã thậm chí còn không có hàng xóm.
Những người tìm đến nơi đây đều là kẻ có mục đích rõ ràng và đều có tiền, nhưng trong số những người này, không phải ai Tào Xuyên cũng nhận – Gã không phải là người cứ kẻ có tiền là có thể thuê được.
Một năm chỉ nhận hai, ba vụ là cực hạn.
Hơn nữa gã cực kì kén chọn, chỉ chọn những vụ án hoặc những người mà gã cảm thấy hứng thú thôi.
Một năm đã trôi qua hơn phân nửa, cho tới bây giờ gã vẫn không đồng ý nhận vụ nào, người duy nhất làm gã cảm thấy hay ho chính là người vừa mới bỏ đi Lý Chiêu – Trẻ tuổi lại xinh đẹp.
Gã rất ít khi dùng từ “xinh đẹp” để tả về một người đàn ông, nhưng Lý Chiêu kia quả thật quá đẹp, làn da trắng như sứ, đôi mắt sâu thẳm quyến rũ, cả người từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ dụ hoặc động lòng.
Tào Xuyên không quan tâm vẻ ngoài của người kia lắm, điều gã quan tâm là những điều bí ẩn đằng sau vẻ ngoài đó, mà lí do gã từ chối nghe Lý Chiêu kể chuyện đó là vì gã hoàn toàn không tin tưởng người đàn ông này, gã gần như có thể khẳng định, những lời người này nói, ít nhất có một nửa là do người này tự bịa ra.
Còn những điều bí ẩn, gã muốn tự mình khám phá.
Những góc khuất của Lý Chiêu, cũng phải do tự gã phát hiện.
Mặc dù Lý Chiêu quay người bỏ đi, trên ghế chỉ còn vương lại một chút “mùi thơm” của Lý Chiêu và mùi nước hoa thoang thoảng, nhưng Tào Xuyên không hề để ý, trực giác mách bảo gã rằng, bọn họ sẽ còn gặp lại.
Chuông cửa vang lên ba lần, Tào Xuyên điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 26 độ, sau đó đứng dậy mở cửa.
Có một người đàn ông mặc áo sơ mi đứng ngoài cửa, khi Tào Xuyên nhìn hắn liền thấy một giọt mồ hôi vừa lăn dài trên thái dương.
“Xin chào, anh có phải là Tào Xuyên không?”
Người đàn ông này có ngoại hình ưa nhìn, gu ăn mặc không tồi, giọng nói trầm và khàn, mọi thứ đều ổn ngoại trừ vết sẹo nổi bật bên má phải.
Nhưng có người bị sẹo trên mặt sẽ trở nên xấu xí, có người dù bị sẹo nhưng đó lại giống một nét chấm phá như cố tình được vẽ ra làm kẻ khác trầm trồ.
Tào Xuyên hít một hơi thuốc lá, híp mắt nhìn hắn, không nói gì.
“Tôi muốn nhờ anh điều tra một người.”
Hiếm khi Tào Xuyên có thể tiếp đón hai vị khách trong một ngày, và cả hai vị khách đều khơi dậy sự hiếu kì trong gã.
Gã nghiêng người, nhường đường cho đối phương vào trong.
“Ngồi đi.” Tào Xuyên chỉ vào ghế, sau đó nhét tàn thuốc vào trong lon rỗng.
Gã xoay người đi rót nước cho đối phương.
“Tôi chắc chắc người yêu tôi đã nɠɵạı ŧìиɧ.”
Cốc nước giấy có bỏ thêm vài viên đá được đặt trước mặt vị khách, Tào Xuyên ngồi lại xuống ghế của mình.
Người trước mặt lấy ra một bức ảnh đặt xuống bàn phía trước mặt Tào Xuyên, trong hình là thân thể của một người đàn ông đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường ngủ say, làn da trắng như sứ, đôi môi đỏ hơi hé mở, dù ngủ nhưng vẫn rất câu nhân.
“Đây là bạn trai tôi, Lý Chiêu, tôi nghi ngờ cậu ta nɠɵạı ŧìиɧ.”