Chương 13: Động sát tâm

"Không đi chẳng lẽ ở lại?" Dung Thù khó hiểu liếc nhìn Hoắc Tiêu.

"Đây có phải là Dung nhị cô nương mà ta biết không? Nàng không quất hắn một roi à?" Hoắc Tiêu có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, hiện tại trên mặt còn đang nở nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh.

Dung Thù từ nhỏ lớn lên cùng Hoắc Tiêu, đôi khi nàng cảm thấy Hoắc Tiêu thực sự là anh trai ruột của mình, điều này khiến cho nàng khó mà cảm nhận được vẻ đẹp bên ngoài của Hoắc Tiêu, sau khi gả cho Trịnh Đình, nàng gần như mất liên lạc với hắn, bây giờ lại cẩn thận nhìn Hoắc Tiêu, lại cảm thấy Hoắc Tiêu đẹp hơn trong trí nhớ của mình nhiều.

Đề nghị của Hoắc Tiêu, không phải là nàng không cảm động, nhưng nàng đã không còn là tiểu cô nương liều lĩnh của năm đó nữa, mà nàng trở thành hiền thê năm năm, nàng đã quên mất làm đại tiểu thư kiêu căng như thế nào rồi.

"Hoắc Tiêu, cho ta mượn cây cung của huynh." Đánh người đối với nàng là quá mạnh mẽ, nhưng Dung Thù đột nhiên lại nảy sinh một cảm xúc khác.

"Đây." Hoắc Tiêu cũng không hỏi Dung Thù muốn làm gì, không chút do dự, cởi cây cung trên lưng đưa cho Dung Thù, đồng thời rút một mũi tên đưa cho nàng.

Dung Thù không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cũng không để ý Trịnh lão phu nhân còn đang lải nhải : “Ngươi đang làm gì đó? Đây vẫn còn là Trịnh gia, ngươi không phải là người nhà họ Trịnh, còn muốn làm gì nữa?"

Không ai có thể ngăn cản Dung Thù, bởi vì Hoắc Tiêu đã trực tiếp ra lệnh cho đội vũ lâm quân mở đường cho nàng, đây là lấy công làm việc tư.

Dung Thù bước nhanh đến Ái viên, Ái viên là sân viện của nàng, chữ “Ái” là do Trịnh Đình đề xuất, lúc đầu nàng vui vẻ thế nào thì bây giờ lại buồn cười đến thế đó.

Dung Thù đứng trước tấm biển, kéo cung ra.

Cung mà trước đây có thể kéo dễ dàng, lúc này kéo lên lại có chút khó khăn.

"Thật là có tiền đồ mà." Hoắc Tiêu khịt mũi, đi tới phía sau Dung Thù.

Giữ tay nàng, hướng dẫn nàng kéo dây cung. Hắn dựa sát vào Dung Thù, kỳ thật hành vi như vậy đối với hai người cũng không xa lạ, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, Dung Thù lại thấy không được tự nhiên.

"Kiến thức cơ bản đều quên." Hoắc Tiêu dựa sát đến nỗi Dung Thù có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh của hắn, trước kia nếu Hoắc Tiêu chọc nàng như vậy, Dung Thù nhất định sẽ đánh hắn, nhưng bây giờ đã quen với quy củ nên nàng không có phản ứng gì.

Nâng nâng khuỷu tay lên, Hoắc Tiêu hít thở tiếp tục điều chỉnh tư thế cứng ngắc của Dung Thù, tim hắn nhói đau từng cơn, mười năm trước, Dung Thù hẳn là một người tự do phóng khoáng, cho dù là cưỡi ngựa hay bắn tên đều không thua gì hắn.

Đại Vân lập quốc từ trên lưng ngựa. Đại Vân có một tập tục, nếu muốn cưới tướng môn hổ nữ, vậy nhất định phải cưỡi ngựa bắn cung thắng được các nàng, thậm chí lúc trước khi đương kim thái tử cầu hôn, cũng đã từng mắc bẫy thái tử phi Dung Vân ở khu vực săn bắn, Hoắc Tiêu bí mật tập luyện cưỡi ngựa bắn cung, dự định cầu hôn Dung Thù, không ngờ Dung Thù lại chọn một trạng nguyên lang gầy yếu làm vị hôn phu.

Năm đó Trịnh Đình cũng bị Đại tướng quân làm khó một phen, cưỡi ngựa chạy một vòng mà không bắn trúng được năm bia, thậm chí Dung Thù còn vì chuyện này mà giận Đại tướng quân, phong tục này chỉ là ước định thành tục mà thôi, văn võ quan kết thân, sẽ không thể để con rể mất mặt như vậy.

"Nhắm mục tiêu chưa?" Nhớ tới chuyện cũ, Hoắc Tiêu bình tĩnh hỏi.

"Ừm." Dung Thù nhẹ gật đầu.

Hoắc Tiêu thở dài, điều chỉnh góc độ bị lệch một chút. Hắn nhìn lỗ tai Dung Thù lặng lẽ đỏ lên, trong lòng có chút chua xót.

Người con gái mà hắn yêu nay phải chịu uất ức, đã không còn phong thái của ngày xưa. Hắn hận không thể chĩa mũi tên vào vào người đàn ông đó, bắn xuyên tim hắn ta, nhưng đó là chuyện mà những kẻ man rợ mới làm, người văn minh muốn trả thù, vẫn còn nhiều thời gian.

Mũi tên nhắm vào chữ Ái, hai người cùng nhau giương cung bắn tên vào tấm biển.

Bụp, mũi tên cắm sâu vào bên trong đó.

Dung Thù đặt cây cung xuống mà không thèm nhìn bất kỳ người nhà họ Trịnh nào, coi như ở đây chỉ có nàng và Hoắc Hiểu, "chúng ta đi thôi."

"Ừ, ta đưa nàng về nhà." Ánh mắt của Hoắc Tiêu không rời khỏi Dung Thù, Dung Thù không nhận ra, nhưng Trịnh Đình lại chú ý tới.

Trịnh Đình từ trước đã đặc biệt đề phòng Hoắc Tiêu, bởi vì dựa vào trực giác của nam nhân, hắn ta nhận ra người đàn ông này chính là tình địch của mình.

Bây giờ hắn ta phạm sai lầm, từng bước sai, cuối cùng chắp tay đẩy minh châu của mình ra ngoài, ngọc quý không chủ sở hữu sao có thể phủ bụi? Sợ là rất nhanh sẽ đổi chủ thì có.

Trịnh Đình còn muốn vùng vẫy giãy chết, nhưng Dung Thù còn không thèm liếc hắn ta một cái, lúc này hắn ta chỉ hận mình vô năng, thậm chí một câu giữ lại cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Đi được khoảng mười trượng, Hoắc Tiêu đột nhiên xoay người, giương cung hết cỡ, lại nhắm vào tấm biển, thế mũi tên như vạn quân, đông một tiếng cắm vào trong tấm biển, lực mạnh đến mức khiến tấm biển thực sự rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ vụn, vỡ thành trăm mảnh.

Sau đó Hoắc Tiêu rút một mũi tên lông vũ ra, kéo ăng dây cung, mũi tên chĩa thẳng vào ngực Trịnh Đình đầy uy hϊếp.

Không có ai lên tiếng cũng như khiển trách, lúc này người nhà họ Trịnh mới nhớ tới Hoắc Tiêu cũng là một nhân vật truyền thuyết, vào năm Trịnh Đình và Dung Thù thành thân, người Hung Nô xâm chiếm trên quy mô lớn, phá hủy rất nhiều thành trì, là Hoắc Tiêu dẫn Dung gia quân tấn công, dùng số lượng hai mươi vạn quân đánh bại ba mươi vạn đại quân của kẻ thù, dùng đầu của Thiền Vu và năm vương tử trong thành trì bị phá tế trời, mấy vạn tù binh đều bị hắn đào hố to chôn gϊếŧ, một người cũng không tha.

Hoắc Tiêu là một kẻ tàn nhẫn, nổi tiếng tàn ác, chỉ có Trịnh Đình chính diện đối đầu với Hoắc Tiêu, mới có thể cảm nhận được Hoắc Tiêu thực sự động sát tâm.