Chương 1: Bắt gian ở biệt viện

Vùng ngoại ô kinh thành, trong một tòa nhà nhỏ hẻo lánh ngào ngạt hương hoa quế, một hàng cây quế cao vυ"t, một hàng tú cầu thâm thấp, một tòa trạch viện có kết cấu ba gian, gạch đỏ ngói xanh, trang nhã mộc mạc, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, tọa lạc ở vị trí đắc địa của Trường An, yên tĩnh giữa náo nhiệt hối hả, là một trong những rất nhiều của hồi môn của Dung Thù.

Nếu như không phải trong lòng có chút hoài nghi, nàng tuyệt đối sẽ không đi tới tiểu viện này, buồn cười chính là, nếu không có người cố ý lộ ra chứng cớ, nàng cũng sẽ không nghi ngờ nam nhân trông có vẻ thành thật trong năm năm qua, thật ra đã sớm thay lòng đổi dạ.

Dung Thù chỉ lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ phòng ngủ chính, giống như không tận mắt nhìn thấy, nàng sẽ không hết hy vọng.

Cửa sổ không đóng, hẳn là người trong phòng cố ý giữ lại, có lẽ là biết có người đứng xem, bên trong là tiếng thở dốc nhỏ vụn cùng tiếng thở hổn hển như đang vô cùng ra sức.

Dung Thù yên lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, mùa thu tiết trời mát mẻ, nàng cũng gặp Trịnh Đình vào một mùa thu như vậy, khi đó bọn họ đều còn nhỏ, nàng là dã nha đầu, rất thích trèo cây, trèo lên cây cao nhìn bầu trời xanh bao la, tưởng tượng mình là con đại bàng bay vυ"t lên bầu trời cao, với hoài bão lớn lao trong lòng.

Sức khỏe của Trịnh Đình không được tốt, luôn buồn bực trong nhà, thời điểm bọn họ gặp nhau là nhà nàng vừa lúc đến biệt viện Giang Nam bái phỏng ngoại tổ mẫu của nàng, nàng trèo lên thật cao, đúng lúc gặp Trịnh Đình bị nhốt trong sân học bài.

Vẻ ngoài của Trịnh Đình trông giống như thần tiên, mới ở độ tuổi đó mà hắn đã hiển lộ rõ, dưới đôi mắt xinh đẹp trong veo là sống mũi thẳng tắp, bên dưới là đôi môi mỏng xinh đẹp, hắn cầm một quyển sách ngồi lặng lẽ ở đó, giống như một bức tranh.

Khi Trịnh Đình ngẩng đầu nhìn lên, tình cờ nhìn thấy một nha đầu quê mùa đang treo mình trên thân cây bên cạnh tường, hai con người có tính cách rất khác nhau không ngờ lại trở thành bạn tốt của nhau.

Lúc rời khỏi Giang Nam xinh đẹp đã là mùa xuân, tiểu nha đầu không thích khóc đã khóc, kéo quần áo của Trịnh Đình không muốn buông tay, Trịnh Đình hứa sẽ viết rất nhiều thư cho nàng, hai người trao đổi thư từ nhiều năm, cho đến khi Trịnh Đình vào kinh thành tham gia khoa khảo, trở thành tiến sĩ trẻ tuổi nhất Đại Vân quốc, năm đó hắn mới mười tám tuổi, mà nàng mười sáu.

Vào ngày yết bảng, Dung Thù ngồi xe ngựa của phủ Đại tướng quân đến trước bảng danh sách canh chừng, nàng muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy tên hắn trên danh sách, lúc đó nàng còn chưa có tình cảm gì với hắn, nàng chỉ là đơn thuần muốn chúc mừng người bạn thời thơ ấu của mình mà thôi, nhưng không ngờ ngày đó nàng lại vô tình cứu được Trịnh Đình suýt chút nữa đã bị tên đần nào đó bắt cóc về làm con rể.

Trịnh Đình vẫn mang dáng vẻ và khí chất như trích tiên giáng trần trong trí nhớ của Dung Thù, giống như hắn là tiên nhân không dính khói lửa trần gian, thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp sẽ thu hút người xem ở bất cứ nơi nào hắn đi qua.