"Không nghiêm trọng?" Triệu Hữu Hiên tức giận, bật cười thành tiếng. Sau đó, anh ta mập mờ nhìn lãnh đạo rồi chép miệng nói: "Nhìn thấy Phó cục trưởng Lý bị hói, có cảm thấy đỉnh đầu ông ta sáng rực dưới ánh đèn đường không? Đi trên con đường này, ông ta cứ liên tục đổ mồ hôi!"
Hơn mười tên cảnh sát Sở thành phố cộng thêm thành viên hai tổ điều tra đặc biệt đến từ thủ đô, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Diệp Yên Nhiên chớp mắt, dường như có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng hoảng loạn ở trong sở khi nãy.
Triệu Hữu Hiên nhìn thấy người ở hiện trường vụ tai nạn ngày càng nhiều, thúc giục nói: "Cô mau về với bọn họ trước đi! Bên này có chúng tôi giải quyết rồi! Nguyên nhân cụ thể của vụ tai nạn, cũng phải chờ đến sau khi khoa điều tra sự cố khám xét hiện trường xong mới có thể có kết luận được."
Anh ta vừa nói vừa giơ tay nhẹ nhàng đẩy vào lưng cô gái.
"...Được." Diệp Yên Nhiên cũng không từ chối hay nói thêm gì. Cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong xe cứu thương. Những đồng nghiệp bị thương kia đang được băng bó, chật cứng cả xe.
Tất nhiên, cô sẽ không tranh chỗ của người bị thương làm gì. Xe cảnh sát chuyên dụng bên kia cũng chỉ còn một chiếc có thể chạy được. Diệp Yên Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành bước về phía chiếc xe Jeep màu đen kia.
Chiếc xe đậu trên một bãi đất trống tương đối bằng phẳng ở ven đường.
Trên mặt đất phủ kín những hòn đá nhỏ sắc nhọn.
Lúc Diệp Yên Nhiên đi qua, Tưởng Hoài An đang dựa mình vào vách đá gồ ghề, miệng ngậm điếu thuốc, đầu mồi thuốc lá lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt thô kệch của anh ta.
Ngôn Thiếu Huy thì trưng ra bộ mặt khó hiểu mà đi vòng quanh chiếc xe Jeep. Cuối cùng, anh đi tới chỗ ghế lái phụ, cúi người vào trong như thế đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Sao rồi sếp?" Tưởng Hoài An tò mò, hỏi anh với vẻ khó hiểu.
"Không có gì." Ngôn Thiếu Huy đứng thẳng người, sau khi tìm khắp chỗ ngồi bên tay phải, anh xoa nhẹ ngón trỏ và ngón cái với nhau: "Chỉ là mới có con chuột ghé thăm."
Tưởng Hoài An hiển nhiên là thấy bất ngờ, anh ta vội vàng dập điếu thuốc rồi đi ra phía trước: "Cái gì? Có người lục lọi xe chúng ta?"
Giọng của anh ta cao hơn, đương nhiên là cảm thấy chuyện này rất vô lý. Đột nhiên tai nạn ô tô xảy ra, cho dù là người trong cuộc hay là quần chúng vây xem thì ai nấy cũng đều thấy hoảng sợ. Trong tình huống này thì ai còn có thể nghĩ đến việc trộm cắp chứ?
Diệp Yên Nhiên nghe thấy vậy cũng ngạc nhiên. Bỗng nhiên cô nhớ tới hình ảnh người đàn ông mang theo một xấp tài liệu đứng cạnh ngọn lửa khi nãy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kì lạ: Chẳng lẽ... Người này đã đoán được từ trước rồi sao? Có thể là lúc này, dáng vẻ có chút bàng hoàng vì lý do nào đó của cô rất dễ thấy được. Vì vậy mà ánh mắt Ngôn Thiếu Huy mới lướt qua cô mà không chút gợn sóng, cuối cùng dừng lại ở đám người đến xem náo nhiệt đứng cách đó hơn trăm mét.
Hiện tại, số lượng người và xe cộ tụ tập xung quanh ngày càng đông, có vẻ bắt đầu hơi ồn ào.
"Tôi đi gọi người của đội kỹ thuật đến thu thập chứng cứ." Tưởng Hoài An nói xong thì chuẩn bị gọi điện thoại.
"Không cần! Cho dù đến cũng chưa chắc có thể tìm ra chứng cứ có ích. Làm không tốt lại còn bứt dây động rừng." Ngôn Thiếu Huy cong khóe môi, khuôn mặt góc cạnh dịu đi một chút. Chỉ là ánh mắt lại không như vậy, nhìn sắc bén đến đáng sợ.
Suy cho cùng thì trong xe không mất cái gì cả. Khua chiêng gõ trống để người ta đến lấy chứng cứ thì có lợi ích gì? Người đàn ông trầm ngâm một lúc rồi quay đầu lên xe: "Tôi sẽ liên lạc với Phó cục trưởng Lý cho người chụp lại mặt những người và xe đến vây xem. Sau khi hoàn thành báo cáo, phía bên khoa điều tra sự cố cũng sẽ giao sang một bản. Bây giờ cứ trở về sở trước rồi tính tiếp."